Ba người các nàng cứng ngắc đứng đó, ngây ngốc nhìn bốn phương tám hướng đều có người đón đầu. Giờ không phải hai mươi mấy người nữa mà ước chừng phải hơn một trăm người nha!
Thảm rồi!
- Ha ha ha! Phách Mạn Thiên ta có thể diễn cái trò này ở thành Dương Châu cũng không phải là dễ chọc. Hôm nay một khi các ngươi đã đi vào thì có muốn ra cũng không được. Nếu thức thời thì mau đem hết bạc giao ra đây, nữ nhân cũng giữ lại làm ấm giường cho ta!
- Công tử, làm sao bây giờ? – Cúc Hương đã muốn toát mồ hôi lạnh.
- Ngoài một cách duy nhất thì còn có thể làm cái gì bây giờ? – Khấu Nhi vốn điềm tĩnh cũng đã thay đổi sắc mặt, nàng biết tình huống lúc này cực kỳ không ổn.
Trán Lý Vân Dung đã thấm ra mồ hôi lạnh, nàng cũng biết hiện giờ chỉ có một cách duy nhất
~~- Ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách, chúng ta chia ra làm ba phía phân tán người của hắn, trốn thoát rồi sẽ gặp nhau ở khách điếm.
Phân ba phía? Đùa giỡn cái gì chứ? Các nàng có nhiệm vụ bảo hộ công chúa, cho dù có chết cũng tuyệt đối không rời công chúa một bước; huống chi trong ba người thì võ công của công chúa là yếu nhất. Các nàng vừa định lên tiếng phản đối thì Lý Vân Dung đã hạ lệnh.
- Đi! – nàng lao tới mở đường, rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng những tên phía trước nghênh chiến. Tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếng chém giết vang lên từ phía hai tỳ nữ đứng đằng sau. Đúng là tre già măng mọc, ba người bọn họ rất nhanh liền phân tán thành ba đường chạy thoát thân.
Lý Vân Dung biết mình không thể tham chiến, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng vây. Một năm hành tẩu giang hồ, nàng gặp không ít chuyện lớn nhỏ cũng đã trải qua vài lần nguy cấp; mỗi lần ba người đều hợp sức giải quyết mọi chuyện rất ổn thỏa, vượt qua cửa ải khó khăn nhưng lần này ba người phải đơn thương độc mã chiến đấu.
Không dự đoán được đám người này thực chất có bao nhiêu người chính là thất sách của nàng, nàng không thể thêm phiền toái cho Cúc Hương và Khấu Nhi nữa cho nên không chạy không được. Nhưng địch nhân giống như đê vỡ, đánh như thế nào cũng không hết, nàng đã chém không biết bao nhiêu đường đao, tay đã băt đầu tê rần, sẽ không thể chống đỡ được lâu nữa
~~Đúng lúc nàng đã dùng hết khí lực cuối cùng, vài tên đại hãn trước mặt chuẩn bị áp chế đem nàng chém thành thịt vụn thì sức nặng trên thân kiếm đột nhiên biến mất. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì một thân ảnh cao lớn đã đứng chắn trước mặt nàng, chiếm cứ tầm mắt của nàng.
Khi hai đôi mắt nóng rực giao nhau, nàng kinh ngạc tới mức không tài nào đứng dậy được.
Là hắn!
Tuy rằng một năm lăn lộn cả người hắn tràn đầy phong trần, gương mặt cũng như trải qua phong sương, chiếc cằm lởm chởm râu mọc nhưng ánh mắt kia vẫn chuyên chú nóng rực như lửa như vậy, nàng vĩnh viễn nhận ra được.
Là hắn, Hách Khiếu Phong!
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên Lý Vân Dung chỉ có thể sửng sờ đứng yên tại chỗ, ngay cả Cúc Hương và Khấu Nhi cũng kinh ngạc không thôi, cái miệng há ra nhất thời quên cả cách khép lại. Các nàng cũng quên luôn việc giết địch, nhưng cũng chẳng có tên nào lao vào được nữa bởi vì bọn chúng thậm chí lông tơ của các nàng còn chưa kịp đụng, còn cách xa ba thước thì đã bị Hách Khiếu Phong chém đứt tay.
Không một ai thấy rõ hắn dùng binh khí gì bởi vì hai tay hắn vẫn còn để nguyên bên trong áo khoác, hắn chỉ đứng nơi đó mà đã có một cỗ khí thế khiếp người đủ để bức lui tất cả mọi người. Chỉ cần một tên nào có ý đồ tiến lên thì kết cục chính là cánh tay, mà ngay cả đao kiếm trên tay cũng đứt thành đoạn. Cuối cùng bọn người hung tợn kia chỉ có thể đứng đó trơ mắt sợ hãi mà nhìn, không một tên nào dám tiến lên.
Lý Vân Dung vẫn như cũ, nàng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoảng, cằm như muốn rớt xuống vậy.
- Rốt cuộc ta cùng tìm thấy nàng! – tiếng nói quen thuộc, vẫn trầm thấp ôn nhu như trước nhưng cũng giấu không được sự chua sót của nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thủy thống khổ.
Cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, tâm đột ngột nổi lên hàng ngàn con sóng lớn, cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, từng trận ghen tuông nảy lên. Nàng phải cố gắng lắm mới có thể tìm thấy giọng nói của chính mình:
- Ngươi tới làm chi?
- Ta tới tìm nàng!
- Vì sao… vì sao bây giờ ngươi mới tới… – cổ họng nàng khô khốc. – làm nhiễu loạn tâm ta đã muốn bình tĩnh… – nàng nhắm mắt lại, thực xấu hổ khi thấy chính mình dù đeo chiếc mặt nạ quật cường nhưng lại yếu đuối tới mức không chịu nổi một cú kích. Thời gian không hề làm vơi bớt sức nặng của hình bóng hắn trong lòng nàng, ngược lại ngày hôm nay lại khắc sâu, hiện hữu, mãnh liệt hơn so với ngày hôm qua.
- Thực xin lỗi, ta đến chậm… – hắn vươn tay ra nhưng lại bị nàng né tránh.
- Đứng tới đây!
- Dung nhi…
- Ta hận ngươi! – nàng nghẹn ngào nói.
- Ta biết! – hắn cười khổ.
- Ta tuyệt đối không theo ngươi trở về!
- Không sao, ta đi theo nàng!
- … … – cả người nàng chấn động, nàng không thể nào tin được những lời mình vừa nghe thấy.
- Nàng đi đâu, ta đi theo đó, cho dù có xuống âm ty địa phủ thì ta cũng không oán không hối mà theo nàng! – đây chính là lời hứa, hắn nguyện ý vứt bỏ hết công danh lợi lộc, không màng tới vinh hoa phú quý trong hoàng cung để được cùng nàng sống những ngày bình yên dân giã.
Là cái gì đã thay đổi quyết tâm của hắn? Nàng không dám ôm hy vọng, sợ sau khi mình hy vọng thì sẽ phải trả giá quá lớn; nàng sợ chính mình không có đủ dũng khí, không có đủ sức mạnh để chịu đựng chuyện đó.
Trước kia, nàng tin tưởng hắn như vậy nhưng cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn nàng mặc hỷ phục bị gả đi. Vết thương trong ngực lại một lần nữa bị chà xát đau đớn. Người này đã từng chấp nhận để cho nàng nằm trong cái ôm ấp cả một nam nhân khác…
Nghĩ tới điểm này, nàng giãy dụa khỏi cái ôm của hắn:
- Ta không tin!
- Dung nhi… – ngữ khí hắn đầy bất lực.
- Ta không phải là Dung nhi của ngươi, đừng có gọi ta! – nói xong, nàng lao ra khỏi phường đổ. Lúc này Cúc Hương và Khấu Nhi mới hoàn hồn, Cúc Hương vội đuổi theo sau công chúa còn Khấu Nhi thì cố ý chậm lại một chút rồi vụng trộm chạy tới nói thầm với Hách Khiếu Phong.
- Đại nhân, chúng ta ở khách điếm Phúc Chi.
Nơi đáy hai mắt tang thương cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười hiếm hoi:
- Cám ơn!
- Đại nhân, cuối cùng thì ngài cũng đến đây. Công chúa chờ ngài rất lâu rồi, vừa rồi nàng chỉ là nổi nóng, ngài nhất định đừng nghĩ là thật! – Khấu Nhi thành tâm nói.
Vành nón nhẹ nhàng hạ xuống:
- Ta biết!
Khấu Nhi nhìn bốn phía địch nhân vẫn đứng trơ kinh hồn như cũ, nàng nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đại nhân, nô tỳ đuổi theo chủ tử, những tên này…
- Giao cho ta!
Khuôn mặt lãnh diễm của Khấu Nhi bung ra một nụ cười hồn nhiên, thân mình khẽ cúi xuống: “Làm phiền đại nhân rồi!”, nói xong nàng liền xoay người đuổi theo.
Nay, tại phưởng đổ Thiên Môn chỉ còn lại một mình hắn, địch nhân kiêng kỵ hắn không dám xông lên, tên nào cũng thúc thủ thế chiến đấu, đao lăm lăm giơ lên và những ánh mắt hung tợn nhìn đối phương như hổ rình mồi.
Hách Khiếu Phong ngạo nghễ đứng thẳng, từ đầu tới cuối bất động như núi, khi hắn bước một bước ra phía cửa thì Phách Mạn Thiên không thể nào trơ mắt đứng nhìn một món béo bở chuẩn bị tới mồm còn bị cướp mất. Hắn không tin đối phương có thể chống đỡ nổi khi hàng trăm ngọn đao đâm về phía mình vì thế lấy hết sức mà thét ra lệnh:
- Các huynh đệ! Tiến lên! – một tiếng ra lệnh của hắn vừa vọt ra, cả đám người đồng thời xông lên hướng Hách Khiếu Phong.
Chỉ thấy Hách Khiếu Phong rút kiếm quét một vòng, kình phong bốn phía nổi lên làm ọi người có mặt tại hiện trường sợ ngây người. Họ chỉ cảm thấy trên người mình có cái gì đó không đúng…
Trong nháy mắt, đao kiếm đứt thành khúc, quần áo tả tơi rớt ra, tóc đứt bay loạn, ngoài việc không đứt tay đứt chân thì quần áo trên người từ đầu tới chân không một chỗ nào nguyên vẹn; mọi người sợ tới mức mặt tái ngắt, ngay cả kêu thành tiếng cũng không được.
Sau khi Hách Khiếu Phong thu kiếm cho vào trong vỏ, chậm rãi rời khỏi phường đổ, đợi hắn bước ra cửa lớn thì từ phía sau truyền đến tiếng căn nhà sụp đổ rầm rầm cùng tiếng la hét inh tai..
… …
Trước kia thì chỉ có ba người, hiện tại biến thành bốn người.
Ban đầu Cúc Hương và Khấu Nhi cưỡi hai con ngựa nhưng bây giờ lại cùng ngồi trên một con ngựa vì phải nhường một con cho phò mã của công chúa.
Lý Vân Dung nâng cằm cao cao, ánh mắt cao cao, miệng cũng hếch lên cao cao, thúc ngựa đi tuốt hàng đầu, một chút cũng không thèm để ý tới Hách Khiếu Phong, thái độ nhất nhất lãnh đạm. Hoàn toàn tương phản với thái độ của chủ nhân, trên đường đi, Cúc Hương và Khấu Nhi đối với phò mã rất vui vẻ, hào sảng.
- Phò mã, có khát nước không? Ở đây có nước.
- Phò mã, có đói bụng không? Ở đây có lương khô.
- Phò mã, nô tỳ vừa mua một con đao nhỏ, chuẩn bị cho buổi tối để ngài cạo râu.
- Phò mã, nô tỳ mua cho ngài một bộ đồ mới
~~- Phò mã, có cần nô tỳ mua giúp ngài một bầu rượu
~~- Phò mã, cái này
~~- Phò mã, cái kia
~~Cúc Hương trái một câu phò mã, Khấu Nhi phải một câu phò mã, Lý Vân Dung nghe mà khó chịu vô cùng, nhịn không được liền quay đầu mắng:
- Không cho phép các ngươi gọi “phò mã”!
- Công chúa, yên tâm, nơi này là vùng núi hoang dã, bốn bề vắng lặng sẽ không có ai nghe được.
- Ai nói với ngươi chuyện này. Bản công chúa không thành thân với hắn cho nên không cho phép các ngươi gọi hắn là phò mã! – nói xong, nàng lại quay mặt đi không thèm để ý tới.
Hai nàng vụng trộm liếc nhìn phò mã, hắn không có tức giận, cũng không để ý, trên mặt không có biểu tình gì nhiều. Sau đó hắn lại thúc ngựa đi theo sau công chúa, giống như là một người thủ hộ, một tấc cũng không rời.
- Phò mã, ngài đừng để bụng, công chúa là miệng đao nhưng tâm đậu hủ. Nàng cố ý nói những lời này là muốn chọc ngài giận, kỳ thật trong lòng nàng rất vui vẻ. Chỉ là công chúa cố chấp không chịu thừa nhận thôi. – Cúc Hương một bên che miệng một bên an ủi phò mã.
Hách Khiếu Phong chỉ cười nhẹ nhưng không có nói gì cả.
Hai người bọn họ mặc kệ công chúa có nói gì thì vẫn hoan nghênh chuyện trên đường hành tẩu giang hồ có phò mã làm bạn. Bởi lẽ, sao khi có phò mã gia nhập thì các nàng không cần lo lắng cho an nguy của công chúa nữa. Trước đó, các nàng lúc nào cũng phải lo lắng, đề phòng; vả lại trên đường đi các nàng làm không ít việc nghĩa, đồng thời không thiếu người mà đắc tội; các nàng luôn nơm nớp đề phòng địch nhân lợi dụng thời cơ trả thù.
Bây giờ thì ổn rồi, có phò mã ở bên, trong vòng phạm vi trăm dặm căn bản không có một ai có thể làm các nàng bị thương. Đã lâu rồi chưa có được cái cảm giác được sống những ngày yên bình, thư thái như thế này.
Lý Vân Dung trừng bọn họ, hai tỳ nữ này dám không nghe lệnh của nàng, lấy nước và đồ ăn cấp cho Hách Khiếu Phong. Nàng tức giận, thúc ngựa quay lại cố ý đánh đổ túi nước và bánh bao trên tay Hách Khiếu Phong, nước thì đổ hết còn bánh bao thì rơi xuống đất lấm bụi bẩn.
Cúc Hương kinh hô thành tiếng:
- Công chúa, người…sao người lại…
- Không thích thì liền rời đi, không có ai mời hắn ở lại! – nói xong, nàng thúc ngựa chạy đi không thèm quan tâm tới hắn.
Thoáng nhìn tình huống này, Cúc Hương chỉ biết xấu hổ cười cười:
- Đại nhân, thực xin lỗi, công chúa, nàng…
- Không sao! – Hách Khiếu Phong nhẹ giọng nói rồi lại thúc ngựa yên lặng đi theo bóng hình xinh đẹp ở phía trước. Cúc hương muốn nói gì đó nhưng thấy Khấu Nhi lắc đầu nên lại thôi.
Kỳ thực chuyện của hai người bọn họ thì người bên ngoài không thể can thiệp vào được mà có muốn cũng không có cách nào. Làm nô tỳ thì phải trung thành với chủ nhân; các nàng cũng rất lo lắng nhưng chỉ có thể cầu nguyện công chúa sớm bị những hành động của Hách Khiếu Phong làm cảm động, mau mau hết giận. Hy vọng công chúa đừng có cố chấp quá mà các nàng ở bên cũng thấy khó xử.
Nhưng mà… cái ngày đó rốt cuộc tới khi nào mới đến?
chú thích
Phan An (một trong tứ đại mỹ nam ngày xưa: Phan An – nét đẹp tuấn tú; Lan Lang Vương – nét đẹp đầy nữ tình nhưng anh dũng; Vệ Vương Giới – nét đẹp như ngọc như ngà; Tống Ngọc – mỹ nam biết ăn nói, tài năng văn học) không hổ danh là người tuấn tú nhất bởi mọi người thường nói ” đẹp tựa Phan An” để ngợi khen nét tuấn tú của người đàn ông. Nói vậy thì anh ta đẹp đến mức nào? Sử sách đề cập đến vẻ đẹp của Phan An chỉ với 3 từ ” Mỹ tư nghi”. Thế thuyết tân ngữ có chép, mỗi lần Phan An dạo phố, bao giờ cũng có nhiều thiếu nữ vây theo, và phong thái của Phan An khiến họ phải theo đuổi. Các cô người thì tặng hoa. người tặng trái cây. Mỗi lần về đến nhà, Phan An mang đầy quà về, đó cũng chính là nguồn gốc của điển cố ” Ném quả đầy xe”
Song cuộc đời Phan An không tươi sáng như gương mặt được mọi người ái mộ. mà ngược lại, bị phủ kín bởi gam màu tối. Đường đời anh đi vô cùng trắc trở. Đương thời không được trọng dụng, cuối đời thì phò tá cho Giả Nam Phong và cháu của hắn là Giả Mật. Giả Nam Phong muốn phế truất thái tử, Phan An không may bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu này. Lần nọ, sau khi thái tử uống say, Phan An được yêu cầu viết một bài văn tế thần, rồi để cho thái tử chép lại. Thái tử say rượu, tinh thần bấn lọan, trông gà hóa cuốc, chép liền một mạch. Sau khi lấy lại bản chép tay của thái tử, Phan An chỉnh sửa đôi chút, biến nó thành bài văn mưu phản, làm cho thái tử bị phế truất, và mẹ của thái tử cũng bị xử tử. Tuy gian kế thành công, Phan An rốt cuộc cũng không gặt hái được gì. Sau vụ nổi lọan của 8 vị thân vương. Triệu Vương Tư Mã Luân đọat quyền thành công, lập tức bắt Phan An tru di tam tộc.
(Đăng Đồ Tử – danh từ dành để gọi cho những tên háo sắc thường có trong ngôn tình cũng có liên quan tới Tống Ngọc – một trong tứ đại mỹ nam đất Sở >> đây là một nhân vật lịch sử có thực nha… T trích ra vì T cũng thấy mơ hồ khi các tiểu thuyết ngôn tình cứ nói đẹp như Phan An hoặc là đồ háo sắc Đăng Đồ Tử >> hì hì…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...