Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Khóe miệng nở nụ cười lạnh đắc ý, Cung Mạt Nhiên nhìn thấy ánh
mắt anh lộ ra vẻ chán chường, không muốn lưu lại lâu, xoay người muốn
rời đi, bởi cô còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
“Cô đi đâu?”

Trong đám người, vươn tay kéo lấy cánh tay của cô, mặc dù tiếng nhạc
huyên náo, nhưng âm thanh của anh rõ ràng xông thẳng vào trong tai của
cô.

“Chuyện không liên quan đến anh.”

Dùng sức hất cánh tay của anh ra, Cung Mạt Nhiên trả lời lạnh lùng,
cô không có xoay người qua, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt kia của anh,
dường như có thể nhìn xuyên trái tim của cô, càng thêm sợ hãi với quyết
định chính mình sẽ có nhiều dao động.

Rầm! Rầm! Rầm! Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Vũ Hi say rượu chưa tỉnh
liền bị một tiếng gõ cửa đánh thức dồn dập, chau đầu chân mày lại dùng
chăn đắp kính đầu không muốn nghe tiếng gõ cửa, nhưng người gõ cửa cứ
quyết tâm muốn cùng anh đối kháng rõ ràng, tiếng gõ cửa càng lúc càng
lớn hơn, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.

Rốt cuộc, không địch lại tiếng gõ cửa cố chấp, Hạ Vũ Hi hận vén chăn
đứng dậy, tiện tay bắt lấy bộ y phục khoác lên người, tức giận đằng đằng vọt tới cạnh cửa, dùng sức kéo mạnh cánh cửa ra, ở bên ngoài cửa nhìn
thấy đôi mắt đẫm lệ óng ánh, cả bốn mắt nhìn nhau…


“Vũ Hi… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vũ Hi… Tôi… Tôi…”

Trước mắt là bộ dạng rơi nước mắt của Tống Khuynh Vân, trong đôi mắt
tràn đầy tơ máu, cũng không biết cô khóc bao lâu, còn cả đêm chưa ngủ,
nức nở nói không được một câu hoàn chỉnh. Đôi tay run rẩy níu chặt lấy
ống tay áo của Hạ Vũ Hi, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ cứu
mạng.

“Vân Nhi, em làm sao vậy? Đừng khóc, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có em ở bên cạnh anh!”

Sắc mặt Tống Khuynh Vân tái nhợt khiến cho Hạ Vũ Hi đau lòng không
dứt, theo bản năng ôm cô vào trong ngực, cảm nhận thân thể của cô lạnh
băng thấu xương, thân thể thon gầy khi ở trong ngực anh không ngừng run
lẩy bẩy, tiếp theo đó anh cảm thấy được nổi sợ hãi cùng vẻ bất lực của
cô. Hạ Vũ Hi nhíu mày, trong đầu suy nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, vừa
dịu dàng dỗ dành Tống Khuynh Vân, lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào sống
lưng của cô, lời hứa của anh như có ma lực nào đó, giọng nói dịu dàng đó khiến cho Tống Khuynh Vân thoáng bình tĩnh lại.

“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi không thấy…”

Thấy nước mắt cứ lại tràn ra mi mắt của cô, Hạ Vũ Hi hốt hoảng vội thay cô lau nước mắt, lông mày anh tuấn càng vặn chặt hơn.

“Mẫn Nhi không thấy? Là có ý gì? Vân Nhi, em trấn định một chút đi, từ từ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”

Mẫn Nhi không nhìn thấy, Tống Khuynh Vân hoang mang lo sợ. Hạ Vũ Hi
bắt được bả vai của cô, cùng với bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt lộ ra vẻ
thâm sâu làm cho ánh mắt cô lộ ra vẻ an tâm. Hiện tại, rốt cuộc anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra!

Nhìn vào ánh mắt của anh, Tống Khuynh Vân cũng từ từ bình tĩnh lại,
hai mắt nhắm lại cưỡng bách mình tỉnh táo lại, chậm rãi nói chuyện đã
xảy ra.

“Sáng hôm nay, tôi thường ngày hay gọi Mẫn Nhi rời giường, nhưng con
bé lại không có ở trong phòng của mình, cả chăn cũng thật chỉnh tề, tôi
lập tức gọi điện thoại của nó, nhưng mà điện thoại di động vẫn cứ tắt
máy. Tất cả mọi nơi mà con bé thích đi tôi đã đều kiếm hết nhưng vẫn
không tìm được bóng dáng của con bé, tôi không biết nên làm cái gì, tôi… Trong đầu của tôi rất trống rỗng, tôi, tôi không biết nên đi tìm ai?
Sau đó, sau đó tôi liền đi đến nơi này.”

“Vũ Hi, tôi cầu xin anh, anh nhất định phải giúp tôi tìm cho ra Mẫn
Nhi, tôi không thể không có con bé, tôi cầu xin anh, tôi sẽ đem tất cả
trả lại cho anh, tôi đem trả Geel quốc tế lại cho anh, tôi van cầu anh,

tôi cầu xin anh, tôi chỉ cần Mẫn Nhi, tôi không thể không có con bé…”

Hạ Vũ Hi bắt được hai tay không ngừng run rẩy, ánh mắt Tống Khuynh
Vân che giấu không được nổi sợ hãi, loại cảm giác bất an này, giống như
cảm giác năm đó mẹ đã rời đi, để cho cô sợ cả người lạnh như băng.

Đau lòng kéo cô vào trong lòng, khẽ vuốt lưng cô, vuốt lên tâm tình
bất an của cô, cô quan tâm Mẫn Nhi như vậy, có phải vì cô rất yêu ba của Mẫn Nhi hay không? Cái suy đoán này khiến Hạ Vũ Hi mất tự nhiên, tim có một loại cảm giác ê ẩm khổ sở.

Vẫy vẫy đầu, hiện giờ không phải lúc nghĩ đến tình cảm, lông mày Hạ
Vũ Hi cau lại suy tư, rốt cuộc ai đã đưa Mẫn Nhi đi? Mang Mẫn Nhi đi là
có mục đích gì chứ?

Bỗng dưng Hạ Vũ Hi dường như nghĩ đến thứ gì đó? Ngay sau đó chân mày vặn chặt hơn, tròng mắt cũng biến thành càng thêm u ám, cả người tản ra một luồng hơi thở nguy hiểm.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Hạ Vũ Hi nâng tay Tống Khuynh Vân đi, đóng
cửa xe hé ra nụ cười nhàn nhạt để cho cô nở ra nụ cười an tâm. Ngay sau
đó đạp cần ga, xe nhanh chóng biến mất rời khỏi, cứ lao đi thẳng trên
đường lộ.

Trên sân thượng cao nhất của đại học T, ở nơi này gió nhẹ như nước
chảy, bởi vì hiếm khi có người, sở dĩ nơi này cũng là nơi bí mật dành
cho những người yêu nhau.

Cung Mạt Nhiên ngồi ở lan can sân thượng, ánh mắt như có điều suy
nghĩ nhìn chằm chằm lên bầu trời xa xăm mà ngẩn người, gió nhẹ thổi qua
tóc của cô quấn quanh từng chút một như không muốn nghĩ lại nữa. Nơi này cũng là nơi chị với Hạ Vũ Hi thường hẹn hò bí mật với nhau, cô còn nhớ
rõ chị luôn mang theo cô, tránh khỏi an ninh trong trường học, len lén
chạy lên sân thượng, Hạ Vũ Hi luôn mang theo một đống lớn đồ ăn vặt chờ ở nơi này.


Vươn tay ra như muốn chạm vào đám mây kia, Cung Mạt Nhiên nửa người
dò xét ở hàng rào sân thượng nhìn ra bên ngoài, chỉ cần sơ ý một chút,
liền té xuống rất nguy hiểm. Hai mắt nhắm lại hít thật sâu không khí
lành lạnh, truyền đến bên tai tiếng bước chân ồn ào càng ngày càng gần,
nâng bờ môi khêu gợi lên, động tác lưu loát từ trên hàng rào nhảy xuống, tròng mắt trở nên tối tăm, chăm chú nhìn cửa duy nhất đi vào đài thiên
văn.

Khi nhìn thấy Hạ Vũ Hi với Tống Khuynh Vân đang hồn bay phách lạc,
cùng nhau xuất hiện trước mặt cô là Cung Mạt Nhiên với khóe miệng khẽ
động, lộ ra nụ cười vững chắc, nhưng anh có thể nhanh tìm ra chỗ này như vậy, cũng làm cho ánh mắt của cô thoáng qua một tia tình cảm phức tạp.

“Mẫn Nhi-”

Cũng hít một hơi lãnh khí, Tống Khuynh Vân khẽ kêu một tiếng, cả
người run rẩy, nếu không phải Hạ Vũ Hi đỡ lấy cô, cô run sợ đến nổi đùi
đã sớm mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

“Anh rể, tôi chờ anh lâu rồi!”

Bước chân nặng nề đạp xuống, Cung Mạt Nhiên cười lạnh đi vào, Tống
Mẫn Nhi bị trói tay sau lưng treo trên lan can ở trên sân thượng, trước
đó đã cho cô ăn thuốc ngủ, giờ phút này cô đang ngủ rất say sưa, ngây
thơ ngủ nhìn cực kỳ giống như thiên sứ nhỏ, làm Cung Mạt Nhiên cứ vặn
vẹo gương mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui