Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

“Vũ Hi, cậu thật sự định không làm gì sao?”
Họp xong Đinh Chi Thành vẫn đi theo Hạ Vũ Hi, cùng đi theo anh vào
trong phòng rửa tay của đàn ông, xác định không có bóng người. Lúc này
mới hỏi rõ, anh thật sự không hiểu tại sao anh đã biết rõ, nhưng lại
không định làm bất cứ chuyện gì đề phòng.

“Cậu muốn tôi làm gì?”

Lãnh đạm trả lời, giống như bọn họ đang thảo luận chuyện của người khác vậy, Hạ Vũ Hi rửa tay một lúc, nhìn vào gương trầm tư.

“Cậu đừng giả vờ ngu ngốc nữa, tôi không tin cậu không biết cô ấy làm chuyện gì?”

Đinh Chi Thành không phải đèn đã cạn dầu, nếu không phải anh đã từng
đồng ý với Hạ Vũ Hi, thì bây giờ anh đã tuyệt đối đủ tư cách trở thành
đối thủ lớn nhất của Hạ Vũ Hi rồi, huống chi anh hiểu rất rõ bản tính Hạ Vũ Hi.

“Chỉ cần cô ấy thích, chẳng có vấn đề gì với tôi.”

Lúc này anh đã thầm cam kết, môi mỏng cong lên khêu gợi, cho dù anh
biết tất cả nhưng anh vẫn không tin cô thật sự sẽ đối xử với anh như
thế.


“Nhưng mà…”

Còn muốn khuyên nhủ, đột nhiên Đinh Chi Thành bị tiếng nhảy mũi nho
nhỏ cắt đứt truyền từ gian phòng cuối cùng phát ra, Hạ Vũ Hi cũng quay
sang nhin, hai người lập tức đề cao cảnh giác.

“Người nào?”

Đinh Chi Thành cáu kỉnh hỏi, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tới gần,
ánh mắt ý bảo Hạ Vũ Hi, đạp vào cánh cửa phòng kế, một tiếng Rầm phát
ra.

Lại thấy một thân thể gầy tong teo, tóc khô vàng, rõ ràng trổ mã
không được tốt, tiểu nha đầu còn khẩn trương cầm cây lau nhà, dùng ánh
mắt vô tội đen nhánh nhìn anh.

“Cô…”

Đinh Chi Thành không nhịn được phì cười, thật sự cũng không cần vội
rời đi, ngược lại tựa vào trên khung của như có điều suy nghĩ, cứ nhìn
cô từ trên xuống dưới.

“Tôi… Tôi không cố ý nghe lén… Là, là các người… Tôi… Tôi chỉ không cẩn thận… Đang ngủ thiếp đi.”

Không giống với thân thể mảnh mai của cô, giọng khàn khàn thô lỗ của
cô thật ra khiến cho Đinh Chi Thành khẽ sửng sốt một chút, chỉ là nhìn
cô với bộ dạng như bị hoảng sợ của con thỏ nhỏ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng,
Đinh Chi Thành không nhịn được muốn trêu chọc lấy cô.

“Thật sao? Mà tôi thấy thế nào, cũng cảm thấy người kia sao rất khả nghi? Là mệt mỏi nhiều, mới có thể… Ở nhà vệ sinh nam ngủ?!”

Đinh Chi Thành tốt bụng chỉ dấu nước giải, nhắc nhở tình cảnh của cô bây giờ.

“Tôi… Tôi…”

Không dám ngẩn đầu lên nhìn anh, Tiêu Nhiên ấp úng, hiểu lời nói của anh ẩn chứa điều gì, làm cho mặt cô càng thêm đỏ.


“Khụ khụ…”

Hạ Vũ Hi ở bên cạnh nghiêm mặt nhìn, tức thì phá vỡ vẻ lúng túng của
cô, cô vô cùng cảm kích, lộ ra ánh mắt đáng thương, hận không tìm được
hang để chui vào.

“Đừng đùa nữa, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi đi ra ngoài trước.”

Đi lên trước bước ra ngoài, tới cửa thì anh đột nhiên quay đầu lại
nhìn cái bóng dáng gầy nhỏ kia một cái, nhíu nhíu mày, một cảm giác kỳ
quái từ trước đến nay vẫn chưa từng có.

“Tiểu nha đầu, cô thật biết đùa đó.”

Đinh Chi Thành cười vỗ vỗ đầu của cô, giống như vuốt ve đầy thương yêu, lúc này mới cười mà rời đi.

“Xí! Bà cô đây cũng không thích đùa đâu!”

Xác định bọn họ không có ở lại, Tiêu Nhiên vuốt đầu bị anh chạm qua,
khinh thường hừ lạnh, trong nháy mắt ánh mắt cô biến thành một tảng băng lạnh ngàn năm, ngón tay thon dài siết chặt cây lau nhà.

“Tiểu nha đầu này sao tôi chưa từng gặp qua nhỉ?”

Ba chân bốn cẳng đuổi theo Hạ Vũ Hi, Đinh Chi Thành cố làm ra vẻ hỏi thăm.


“Không biết, hình như là vừa đến nhìn cô bé đáng thương, cho nên để cho cô ấy đợi ở chỗ này làm vài chuyện vặt.”

Nói được một nửa, đột nhiên Hạ Vũ Hi dừng bước chân lại, xoay người mang theo nụ cười châm biếm nhìn chằm chằm Đinh Chi Thành.

“Thì ra là, cậu bị hớp mạnh rồi, nhìn bộ dáng không đủ dinh dưỡng của cô bé, cậu xác định muốn tiếp tục ăn hả?”

Nhìn Đinh Chi Thành từ trên xuống dưới, không có ý muốn nhạo báng
người bạn thân, khó bắt được thần sắc không tự nhiên của anh, nếu không
giễu cợt một phen vậy thì quá lãng phí.

“Tổng giám đốc Hạ, cậu không cần phải quá quan tâm thuộc hạ đi, hay là nên quan tâm chính anh đi!”

Đinh Chi Thành nhạy bén không chút khách khí liền đáp trả về, chép
miệng nhắc nhở anh phải đối mặt với chuyện bọn họ và cả chuyện của Tống
Khuynh Vân.

“Người anh em, khuyên cậu đừng quá khinh thường cô ấy.”

Nhìn lướt qua anh, Đinh Chi Thành vỗ mạnh vào bờ vai của anh, lần nữa nhắc nhở bên tai anh, sau đó làm bộ như vô sự, lộ ra chiêu bài ưu nhã
tươi cười, ung dung cùng Khuynh Vân chào hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui