Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Sau khi Lạc Tử Quân với Hạ Vũ Nhược đi, Lạc Tử Thuần mơ mơ màng
màng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc ngủ mơ màng ngửi thấy mùi
hương hoa thoang thoảng, không thể nói chỉ có một mùi thơm của một loài
hoa thôi mà là có rất nhiều hương hoa kết hợp lại cùng với nhau, nhưng
cũng không cảm thấy ngột ngạt, ngược lại mùi thơm xông vào mũi làm cho
tâm trạng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ưm một tiếng, Lạc Tử Thuần lật người tiếp tục ngủ say, không biết vì
sao nhưng mùi hoa này lại làm cho lòng cô cảm thấy yên tĩnh đi rất
nhiều, mấy ngày liên tiếp nhíu chặt chân mày cũng từ từ giãn ra nhiều,
trong lúc đang ngủ mơ màng khóe môi tự nhiên cong lên…

“Lạc tiểu thư, nên uống thuốc rồi…”

Y tá đeo mắt kính gọng đen vừa làm cho người hâm mộ vừa ghen tỵ, đang đẩy xe hộ lý đi vào trong phòng bệnh Lạc Tử Thuần nhìn thấy khắp
phòngchất đầy hoa tươi, kể từ sau ngày đó, mỗi ngày Lạc Tử Thuần vừa mở
mắt ra, đập vào mi mắt chính là biển hoa tươi khắp phòng, không giống
với tiệm bán hoa bình thường đưa hoa tươi đến, những đóa hoa này toàn bộ đều trồng ở trong chậu hoa, có vẻ cực kỳ diễm lệ, người tặng hoa cũng
rất tỉ mỉ, đem tất cả gai của bông hoa đều cẩn thận lột bỏ, tránh để Lạc Tử Thuần bị đâm đau

“Lili, cô, cô thật sự không biết những đóa hoa này là ai đưa đến không?”

Mặc dù đã hỏi rất nhiều lần, Lạc Tử Thuần vẫn nhịn không được cứ theo thường lệ mà hỏi thăm thêm lần nữa, kể từ khi có những thứ này làm bạn, tâm tình cô quả thật tốt hơn rất nhiều, nhưng cô không phải là thiếu nữ ngu ngốc, những bông hoa này thuộc loại hoa quý, nếu như cô không sai,

có rất nhiều chủng loại không phải được chuyển tới từ nơi đây, cô thật
sự đoán không ra ai lại dụng tâm từng tí một đến như vậy.

“Cái này thật sự tôi không biết, Lạc tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc là có người này đang muốn theo đuổi cô đó mà!”

Y tá cẩn thận đem thuốc dâng lên cho Lạc Tử Thuần, sau đó ngồi xổm
người xuống ngửi hương hoa thật sâu, thơm quá đi, một chút tạp chất cũng không có, thấm sâu vào trong ruột gan mỗi ngày đều đem đến một loại hoa tốt nhất, cô thật sự hâm mộ Lạc Tử Thuần xinh đẹp.

“Ơ~~ đây là gì?”

Ánh mắt của y tá bị một màu lam sắc vàng óng ánh hấp dẫn, từ lớp bùn
trong chậu hoa rơi ra một khuy tay áo ngọc xanh, sắc màu chói mắt xem ra kiểu dáng rất đắt tiền.

Ánh mắt quét qua khuy tay áo của y tá cầm ở trên tay suy nghĩ, đột
nhiên tay Lạc Tử Thuần run lên, cả người không tự kiềm chế được làm uống thuốc những giọt nước đổ ra ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn khuy tay áo
kia.

“Đưa cho tôi, mau đưa cho tôi nhanh lên!”

Lạc Tử Thuần căng thẳng đến mức muốn rống lên, y tá sợ tới mức khẽ
sửng sốt một chút, cuống quít đem khuy tay áo nhặt được đặt vào lòng bàn tay của Lạc Tử Thuần, sắc mặt cô trở nên rất đáng sợ, y tá vội vàng
cuống quýt lui ra khỏi phòng bệnh.

Run rẩy nâng tay phải lên, khóe mắt Lạc Tử Thuần không nhịn được nước mắt lại chảy xuống, cô làm sao không biết khuy tay áo này chứ, đây là
cô đưa cho Thẩm Chính Hạo, khuy tay áo mặt trái còn cố ý khắc tên tuổi
viết tắt của cô với Masahiro “H&C”, nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm
chằm vào những hoa tươi kiều diễm đầy phòng, đột nhiên Lạc Tử Thuần
giống như phát điên lao xuống xường, tức giận đập nát các chậu hoa đi,
liền bị chậu hoa quẹt vào tay bị thương nhưng lại không có cảm giác cho
đến khi dùng hết sức lực. Lúc này mới co rúc thân thể trống vào góc
phòng liều mạng khóc, như muốn đem nổi thống khổ nhiều ngày bị đè nén
bộc lộ ra bên ngoài vậy…

Khóc mệt, cô lại mơ mơ màng màng rơi vào trong giấc ngủ mê man, nước
mắt vẫn còn đọng ở trên mặt. Trong mộng, cô cảm giác có một cánh tay ấm
áp nhẹ nhàng ôm lấy cô, cái loại cảm giác cẩn thận che chở, giống như ôm lấy một bảo vật hiếm thấy, cảm thấy rất thoải mái không tự chủ liền
tiến đến gần ngọn nguồn ấm áp, giống như tiểu miêu cứ nắm thật chặt,
dường như sợ lại mất đi lần nữa.


“Tổng giám đốc Thẩm, hay ngài nên trở về trước đi, nơi này đã có y tá chăm sóc rồi, không còn việc gì đâu, nhưng còn việc trong công ty thì
không thể không có ngài được…”

“Đúng vậy a, tổng giám đốc Thẩm, ngài hãy đi về trước đi, phu nhân vừa tỉnh lại tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài…”

“Tổng giám đốc Thẩm, ngài cứ không chú ý đến thân thể mình như vậy, nếu cứ ngã bệnh thì làm sao bây giờ…”

“…”

“Đủ rồi, tất cả không cần nói, các người hãy trở về đi, Tử Thuần cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Truyền vào bên tai là những âm thanh tranh chấp cứ đè nén một hồi,
Lạc Tử Thuần cau mày muốn mở mắt đang ngủ ra, nhìn thấy bóng lưng người
đàn ông đưa về phía cô, bóng lưng này rất quen thuộc đến không thể nào
quen thuộc với cô được hơn nữa. Mặc dù anh có thể hạ thấp giọng nói
xuống, nhưng cô hoàn toàn có thể phỏng đoán nét mặt anh bây giờ, nhất
định là cau mày bộ dạng rất không bình tĩnh mà thôi.

Nhìn thấy Thẩm Chính Hạo không chịu đựng được phất phất tay, đuổi mấy tên mập này đi ra ngoài, kéo cà vạt trên tây trang ra, những người đàn
ông nhìn thấy không thể thuyết phục được chỉ có thể ủ rũ cúi đầu rời đi.

Thẩm Chính Hạo đợi sau khi bọn họ đi rồi, lại hướng về phía cửa sổ
bên cạnh người một lúc lâu, lúc này mới khẽ thở dài, xoay người hướng đi thẳng tới giường bệnh, Lạc Tử Thuần vội vàng cuống quýt nhắm hai mắt
lại giả vờ ngủ.

Thẩm Chính Hạo đi đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng thay cô chỉnh
lại mái tóc rối bời ở trên trán, lại nắm tay của cô lên, đặt ở bên gương mặt mình vuốt ve, râu ria thô ráp ghim vào tay Lạc Tử Thuần cảm giác

vừa nhột lại vừa đau khẽ nhíu nhíu mày.

“Ai…”

Thẩm Chính Hạo thở dài một hơi, bởi vì giờ phút này Lạc Tử Thuần đang nhắm hai mắt giả vờ ngủ, cho nên cô không cách nào thấy được trong ánh
mắt Thẩm Chính Hạo che giấu vẻ hài hước, anh cố ý tiến gần trước mặt cô, hơi thở phái nam tiến gần đến sát bên cô gần như có thể nghe được.

“Thuần Nhi, anh phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh? Đây là trời cao trừng phạt anh đó hay sao?”

Thẩm Chính Hạo cố giả bộ đáng thương, cúi đầu nói hết mọi thứ, ánh
mắt của anh không hề chớp cứ nhìn chằm chằm lông mi khẽ phát run lên của Lạc Tử Thuần, liều mạng có chịu đựng xúc động.

“Thuần Nhi, nếu quả thật muốn trừng phạt, cứ làm cho anh mất đi tất
cả, chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, anh có thể buông bỏ hết tất cả
mọi thứ đi.”

Thẩm Chính Hạo cảm giác ngón tay cô khẽ cứng đờ, mặc dù có chút trêu
chọc, nhưng anh thề mỗi một câu mà anh nói đều xuất phát từ tấm lòng
chân thành của anh.

“Thuần Nhi, em thật sự không muốn mở mắt ra sao? Không có ý định tha thứ cho anh sao? Vậy… anh muốn hôn em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui