“Đừng nói ahhh… Đừng nói…”
Nước mắt lướt qua khóe mi, đột nhiên Lạc Tử Thuần mở mắt ra, từ trong tay anh rút lấy tay mình về, dùng sức che lỗ tai không muốn nghe anh
nói với giọng đầy tình cảm, không muốn mình càng thêm trầm luân nữa.
Đột nhiên Thẩm Chính Hạo nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy Lạc Tử Thuần đang khóc rống đầy lo lắng vào trong ngực, bất kể cô giãy giụa hay chửi mắng như thế nào, anh cũng không chịu buông tay ra.
“Tử Thuần, em hãy nghe anh nói, đều là lỗi của anh, nhưng mà xin hãy
nghe anh nói hết rồi em quyết định có còn muốn để cho anh đi ra ngoài,
có được không?”
Thẩm Chính Hạo cao giọng nói, nắm chặt bả vai Lạc Tử Thuần, cưỡng bách cô nhìn vào mắt của anh, để cho cô dần dần yên tĩnh lại.
“Bởi vì anh cảm thấy em quá tài giỏi, thậm chí so với một người đàn
ông còn tài giỏi hơn, cho nên anh cố ý trở nên kiêu ngạo hơn, để cho anh có thể từ bỏ lòng tốt của em, vẻ đẹp của em dù chỉ là một cái nhăn mày
với một nụ cười cũng làm cho anh động lòng thường xuyên, mà anh chính là một tên ngu ngốc không muốn đối mặt.”
Ngón tay thon dài mịn màng nhẹ nhàng phất qua chân mày cô, sống mũi
cô, bờ môi có chút tái nhợt của cô, cuối cùng đem cô ôm thật chặt trong
ngực, còn Lạc Tử Thuần lại không có hơi sức để giãy giụa nữa, chỉ lặng
lẽ tựa vào ngực anh nghe nhịp đập ổn định của con tim, lặng lẽ rơi lệ.
“Đêm hôm đó, vì sự việc xảy ra ngoài ý muốn làm cho anh nhất thời
không thích ứng kịp, cho nên anh lựa chọn trốn tránh, trốn tránh tình
cảm của anh. Dù em đối với anh rất tốt, nhưng mà Tử Thuần hãy tin anh,
anh không cố ý muốn tổn thương em, cho nên anh càng thêm không nghĩ rằng em lại mang thai con của chúng ta, anh…”
Nghĩ đến đứa trẻ vô duyên kia, Thẩm Chính Hạo không khỏi có chút tắc nghẹn mà nói không ra lời.
“Của chúng ta… Đứa bé…”
Từ trong ngực anh, Lạc Tử Thuần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, vốn dĩ gò má thon gầy bây giờ lại trở nên càng gầy thêm, từ
hai vòng sâu đáy mắt quầng thâm có thể nhìn thấy rõ, trong khoảng thời
gian này nhất định cô đã ngủ không được ngon giấc. Cô từ từ dựa vào trên giường, bàn tay lạnh như băng chạm vào bụng, vốn dĩ có thể cảm nhận
được sinh mệnh bé nhỏ, nhưng bây giờ toàn bộ đã không còn lại chút gì
nữa rồi.
“Anh đi đi.”
Hai mắt nhắm lại thống khổ, Lạc Tử Thuần dùng sức cuộn mình đứng dậy, đè nén đau khổ, trong khoảng thời gian này, mỗi lần nhớ tới đứa bé
trong bụng cứ như vậy mà không còn, lòng cô cứ tựa như đã chết theo đứa
bé vậy.
“Đứa bé không có, giữa chúng ta không có bất kỳ dây dưa nào, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, Lạc Tử Thuần đưa lưng về phía Thẩm
Chính Hạo, không muốn mở mắt nhìn thấy anh nữa, chỉ là lặng lẽ khóc,
lặng lẽ thương tiếc cho đứa con của cô, đau khổ muốn chết đi.
“Tử Thuần, anh…”
Thẩm Chính Hạo còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được,
muốn chạm vào tay cô cũng trở nên lúng túng liền dừng lại giữa không
trung, nhìn theo bóng lưng cô, bả vai của cô hơi run rẩy, trong lòng anh cũng đau khổ tự trách chính mình, không muốn ép cô nữa. Thẩm Chính Hạo
xoay người thối lui ra khỏi phòng, lúc gần đi vẫn rất lo lắng nhìn chằm
chằm vào bóng lưng của cô một hồi lâu, lưu luyến không rời khỏi, chỉ là
trong lòng anh đã tự hứa: Anh nợ Tử Thuần, anh nhất định sẽ dùng sự chân thành gấp bội lần để đem trái tim của cô quay trở về.
“Chị, ăn một miếng nữa đi, chị thích nhất là cháo hải sản ốc khô mà,
em cố ý đi học để tự tay nấu cho chị ăn, chị mà không ăn thì em sẽ thật
sự đau lòng lắm đó.”
Lạc Tử Quân cố ý bày ra bộ dáng đau khổ, còn lấy lòng bàn tay dính
đầy băng giơ lên trước mặt cô, chỉ vì dụ dỗ Lạc Tử Thuần ăn một chút đồ
ăn, từ lần trước sau khi Thẩm Chính Hạo đi về, cô cũng không còn cười
nữa, mỗi ngày không phải khóc trong giấc ngủ thì lại nhìn về phía cửa sổ bên ngoài mà ngẩn người, thật sự làm cho anh quá lo lắng.
“Đúng vậy, chị Thuần, chị phải ăn nhiều một chút nha, cái gì chị cũng ăn không vô, lúc nào thân thể chị mới có thể bình phục lại chứ.”
Không yên tâm, Hạ Vũ Nhược cũng gia nhập khuyên nhủ, đau lòng ngồi ở
bên giường của cô, nắm lấy bàn tay cô càng ngày càng hết sức nhỏ đi,
cũng chỉ thiếu không rơi vài giọt nước mắt đau lòng.
Bởi vì từ lúc học tiểu học đã có học qua chữa bệnh, thân thể Lạc Tử
Thuần vốn rất khỏe, trước kia cho dù có bệnh nhỏ gì, cũng sẽ rất mau
khỏe lại, nhưng lần này cô đều nằm bệnh viện hai tháng, cũng không thấy
khí sắc cô tốt lên, thật sự làm cho người ta đều lo lắng.
“Đáng chết, sớm biết như vậy em sẽ không mang tên khốn kia đến, em nên dạy dỗ hắn ta một trận mới đúng…”
Sự nhẫn nại đã dùng hết, Lạc Tử Quân tức giận bỏ chén nhỏ trong tay
ra, cau mày la lên, không biết rằng từ trong miệng anh nhắc đến tên khốn khiếp kia làm cho Lạc Tử Thuần vốn dĩ bình tĩnh, trong ánh mắt thoáng
qua một tia đau đớn.
“Cái tên miệng rộng này, đừng nên nói nữa!”
Hạ Vũ Nhược cẩn thận chăm sóc như nhìn thấy sự khác thường của Lạc Tử Thuần, cuống quít che lấy cái miệng Lạc Tử Quân đang căm giận bất bình, trong lúc vô tình đem chính thân thể mình hoàn toàn dán lên phía sau
lưng của anh, hai người tựa như chạm điện, đỏ mặt nhanh chóng thối lui
dùng khóe mắt len lén nhìn đối phương.
“Các người cũng trở về đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Bị bọn họ làm cho đầu óc cứ quay vòng vòng, Lạc Tử Thuần lại chui trở về trong chăn, xoay người nhìn về phía vách tường mà nhắm hai mắt lại,
Lạc Tử Quân nhìn Hạ Vũ Nhược, chỉ đành than thở thay cô sửa sang lại
chăn, liền rón rén đóng cửa lui ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...