“Mùi hôi quá đi, nơi này làm sao tôi có thể ngủ chứ, cả tắm cũng không thể tắm thật là tức chết mà.”
Dáng vẻ xinh đẹp đã không còn như xưa, khắp người Cung Mạt Lỵ điều
rất nhếch nhác, y phục cũng đều bẩn thỉu, núp ở trong gian phòng của căn phòng nhỏ làm thế nào cũng không thể đi đâu, cô đã đủ bực tức rồi.
Nhớ tới tin tức sáng sớm, đại thiếu gia nhà họ Vạn liên quan đến việc bắt cóc, cố ý đả thương người, giết người không thành đã bị cảnh sát
bắt đi, làm liên lụy đến Hoa Mạn Đình cũng bị cảnh sát điều tra kỹ. Nghĩ đến những thứ này cô liền căm hận nghiến răng, hối hận ban đầu sao lại
không trực tiếp giết chết người phụ nữ kia.
“Tống Khuynh Vân, hãy chờ xem, tôi nhất định sẽ giết chết cô.”
Trong ánh mắt không còn lộ vẻ nhu nhược, mà tràn đầy sát khí độc ác.
Cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa hơi nhỏ, Cung Mạt Lỵ lập tức mừng rỡ nhảy lên, cô đã đói bụng cả đêm, cuối cùng đã trở về.
Không kịp chờ đợi liền mở cửa ra, cô nhìn thấy một gương mặt mà không hề muốn gặp lại. Sau đó vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, hốt hoảng bỏ chạy,
đáng tiếc đã không kịp rồi.
Tại góc rẽ ở ngã tư đường, một bóng người màu đen kéo mũ xuống thấp,
ánh mắt lạnh như băng nhìn tất cả xảy ra trước mặt, móng tay dài cấu
thật chặt vào vách tường.
**********
Nhàn nhã thưởng thức Hồng Trà bá tước của hoàng gia Anh, Tống Khuynh
Vân thong thả ngồi ở ban công ghế mây, mắt nở nụ cười nhìn xuống lầu
dưới thấy bé đang chơi đùa đầy sức sống trong vườn hoa.
“Đang nghĩ gì vậy? Sao lại mất hồn như thế?”
Cảm giác có một lực cánh tay từ phía sau lưng nắm lấy hông của cô,
hơi thở của phái nam quen thuộc vùi vào bên cổ cô thân mật. Mặc dù rất
nhột nhưng cũng rất dịu dàng, cô cảm thấy anh đối với cô cực kỳ che chở.
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến chuyện xảy ra trước kia, cái gì cũng không nhớ nổi!”
Cô cười cười, trong tròng mắt che lên một tầng đa sầu đa cảm, cuộc
sống bây giờ rất an ổn hạnh phúc, nhưng mỗi lần cô đi vào trong giấc
mộng lại bị cơn ác mộng kinh hãi làm toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong
lòng cứ luôn bất an không yên tâm.
“Nghĩ đến cái gì sao?”
Vùi đầu ở trong tóc cô, ngửi thấy mùi hương trên tóc cô. Trong ánh
mắt Hạ Vũ Hi lóe ra một tia đấu tranh, trong lòng anh không hy vọng cô
sẽ nhớ đến những việc xảy ra không vui vẻ trước kia một chút nào.
Thấy cô ảo não lắc đầu một cái, Hạ Vũ Hi liền dịu dàng ôm cô lên, hôn xuống gương mặt của cô thật dịu dàng yêu thương.
“Nếu không nghĩ ra, cũng không cần miễn cưỡng với chính mình, anh sẽ đau lòng đó.”
Tống Khuynh Vân dịu dàng gật đầu một cái, tự nhiên đưa tay ra nhốt
chặt cổ của anh, mấy ngày chung sống, cô đã quen với những cử chỉ thân
mật này.
“Mang em đi đến chỗ này, anh muốn cho em biết anh yêu em rất nhiều.”
Không che đậy tình cảm chút nào, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Khuynh Vân bừng đỏ, bộ dáng yêu kiều xinh đẹp của cô làm cho Hạ Vũ Hi
cười to vui vẻ.
“Vũ Hi, anh mang em đi đâu vậy? Sao cách ngôi nhà ở của chúng ta càng ngày càng xa vậy?”
Thấy Hạ Vũ Hi ôm cô càng chạy càng yên lặng, dần dần không nghe được
động tĩnh bên kia của ngôi nhà mình, Tống Khuynh Vân tiến sát lại trong
ngực của anh, trong lòng dường như có chút bất an.
“Đừng sợ, có anh ở đây anh sẽ không để cho em bị thương tổn nữa đâu.”
Vừa an ủi Tống Khuynh Vân trong lồng ngực, vừa chạy ra phía sau gara
dự phòng, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, bình thường cũng sẽ không có
người đến gần.
Một cước đá văng cánh cửa chính vang lên tiếng ầm ầm, chỉ thấy người
đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đầy ở bên trong, còn có một cặp mắt
bị che đậy, luống cuống đầy hoảng sợ nhìn người phụ nữ.
“Cậu đến rồi à! Đã làm theo lời phân phó của cậu, tất cả đều đã an bài xong rồi.”
Đinh Chi Thành đứng cùng trong đám người ở nơi này, có vẻ cực kỳ
không thích hợp. Anh tỏ ý bảo Hạ Vũ Hi đưa Tống Khuynh Vân đặt vào chiếc ghế salon sạch sẽ mà anh ta đã sớm thông báo cho anh chuẩn bị trước.
Người này, thường ngày lạnh lùng muốn chết, không nghĩ rằng một khi rơi
vào lưới tình, đúng là săn sóc dịu dàng như vậy.
“Nơi này là nơi nào? Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi tới nơi này? Các người muốn làm gì hả?”
Mặc dù tay chân bị trói, cặp mắt bị che đậy, Cung Mạt Lỵ vẫn không ngừng kêu la chửi mắng.
Đinh Chi Thành bảo thủ hạ lấy miếng vải đen che kín mặt cô ra, để cho cô có thể nhìn thấy rõ tình cảnh của chính mình.
“Các người, các người…” Cung Mạt Lỵ khiếp sợ mở mắt ra, được vén ra
chợt nhìn thấy hai chân của Hạ Vũ Hi, liền lộ ra thái độ vui mừng, “Vũ
Hi, Vũ Hi, anh đến để cứu em sao? Anh, anh mau cho bọn họ thả em ra đi,
mau thả em ra đi.”
Nhưng mà Hạ Vũ Hi lại hờ hững với tiếng gào thét của cô, thậm chí
ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng chán ghét nhìn, chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào Tống Khuynh Vân ở bên cạnh, dịu dàng khẽ vuốt lưng của cô,
giúp cô tháo bỏ sự sợ hãi.
“Cô, làm sao cô ở nơi này? Cô còn chưa chết sao? Không thể nào, không thể nào…”
Cung Mạt Lỵ kêu gào, trong ánh mắt tràn đầy đều không thể ngờ được,
nhưng mà trong ánh mắt của cô nhìn vào mình lại có vẻ rất xa lạ.
“Vũ Hi, cô ấy…”
Không được tự nhiên liền nhăn đầu lông mày lại, Tống Khuynh Vân nghe
tiếng hô bén nhọn của người phụ nữ, lại không ngừng cảm thấy không thể
thở nổi, ngực đau vô cùng cho nên khẩn trương nắm lấy tay Hạ Vũ Hi.
“Đừng sợ, Vân Nhi, em nhìn cô ấy một chút đi, cô ấy chính người chủ
mưu việc bắt cóc em, cũng là kẻ đầu sỏ đã gây thương tổn cho em, cho nên anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta.”
Mặc dù dịu dàng trấn an cô, nhưng cô cảm thấy ánh mắt Hạ Vũ Hi thật sự rất đáng sợ, lạnh lùng căm phẫn như vậy.
“Mỗi một vết thương trên người của Vân Nhi, tôi đều muốn cô phải chịu gấp mười lần, Chi Thành, cậu biết nên làm như thế nào rồi đó!”
Hạ Vũ Hi lạnh lùng mở miệng, tổn thương Tống Khuynh Vân, anh tuyệt
đối không tha thứ cho dù đó là người này là người mà anh yêu thuở ban
đầu.
“Vân Nhi, anh đưa em đi chính là muốn cho em biết, anh không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến người anh yêu.”
Không quan tâm có việc có nhiều người ở nơi đây, Hạ Vũ Hi không hề
che giấu mà cứ biểu đạt tâm ý của mình, cũng làm cho Tống Khuynh Vân
ngượng ngùng, Đinh Chi Thành vất vả mới kìm nén cười, chỉ có thể ho sặc
sụa để che giấu.
“Chúng ta đi thôi.”
Liếc Đinh Chi Thành một cái, Hạ Vũ Hi dịu dàng ôm lấy Tống Khuynh Vân rời đi, anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh máu tanh.
“Vũ Hi, anh không thể đi, anh không thể đối xử với em như vậy, anh không thể, đừng đi, hãy trở lại, Vũ Hi, trở lại đi…”
Tống Khuynh Vân nhìn Vũ Hi ôm cô, nhưng lại không nhịn được quay đầu
liếc nhìn ánh sáng mỏng manh trong kho hàng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào thét chói tai đau khổ của người phụ nữ. Trong lòng bất an của cô càng ngày càng dâng cao, cảm thấy chuyện này dường như không đơn
giản lắm, còn Hạ Vũ Hi giống như đang cố ý lừa dối cô về chuyện gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...