“Khuynh Vân, em mau tỉnh lại đi!”
Thật vất vả mới dịch chuyển Tống Khuynh Vân đến bên cạnh, nương theo
ánh sáng của ánh trăng, Hạ Vũ Hi quan sát cẩn thận Tống Khuynh Vân đang
nằm dưới đất, dùng hai tay cố đẩy tóc cô ra.
Chỉ thấy sắc mặt của cô dưới ánh trăng càng lộ ra thần sắc tái nhợt,
đôi tay lạnh như băng, nhưng cái trán lại nóng vô cùng, một lúc lại phát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy vết máu trên đùi đã khô khốc lại nhìn thấy
kinh người, trái tim Hạ Vũ Hi càng thêm thắt chặt.
“Khuynh Vân, Khuynh Vân, em mở mắt nhìn anh đi, anh là Vũ Hi đây!”
Đỡ cô dậy, tựa vào trên vai của mình, Hạ Vũ Hi nhẹ giọng gọi cô.
“A… Khát quá… Mẹ… Mẫn Nhi… Mẫn…”
Đáng tiếc, Tống Khuynh Vân cứ khép chặt hai mắt như cũ, nhíu mày, trong miệng không ngừng nói mớ.
“Tỉnh lại, Vân Nhi, em mở mắt ra đi, anh liền dẫn em đi gặp Mẫn Nhi.”
Thấy cô không ngừng rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hạ Vũ Hi
vừa vội vừa giận, trong giờ phút này tình hình không mấy lạc quan, hắn
cũng chỉ có thể khẽ hạ thấp giọng gọi ở bên tai cô.
“Ừ…”
Nhíu nhíu mày, Tống Khuynh Vân ưm tiếng, thật thoải mái! Bên tai nghe được lời nói nhỏ nhẹ thật thoải mái, giống như Vũ Hi dịu dàng của trước kia vậy.
“Vũ Hi… Vũ Hi… Không cần… Không cần… Đừng… Căm ghét tôi…”
Trong hôn mê, Tống Khuynh Vân liền nhớ tới những nổi đau khổ của sáu
năm về trước, chân mày vặn thật chặt hơn, giọng cũng càng ngày càng nhỏ, hơi thở mong manh.
“Vân Nhi, anh ở đây này, em mở mắt nhìn một chút đi, anh không hề ghét em, anh thích em, anh thích em, em nghe được chưa?”
Nhìn cô mà đau đớn lòng liền cau mày, Hạ Vũ Hi nhớ tới lúc trước mình đã đối xử với cô ác liệt, trong lòng liền cảm thấy áy náy không ngừng.
“Vũ Hi… Vũ Hi… Em… Em… yêu anh…”
Lông nhi nhẹ nhàng lay động, Tống Khuynh Vân chậm rãi mở mắt, trước
mắt là khuôn mặt anh tuấn quen thuộc nhưng cũng lại xa lạ, dần dần từ
trong mơ hồ đến rõ ràng rồi trở lại mơ hồ, nhìn thấy người yêu, khóe môi Tống Khuynh Vân khẽ lay động nhẹ, thoáng nở ra nụ cười yếu đuối.
Xem ra, cô nhất định là sắp chết, mới xuất hiện ảo giác, trong ảo
giác mới thấy Vũ Hi dịu dàng như vậy, trong ánh mắt của hắn còn cất giấu vẻ đau lòng. Còn nữa…, còn có bờ vai của hắn, vừa kiên định, cũng thật
là ấm áp!
“Có thể… Có thể chết… Trước khi, lại… ở đây… từ trong mộng được nhìn thấy… nhìn thấy anh… thật… thật là tốt!”
Tốn hao hết sức lực mới nói xong từ cuối cùng, mí mắt Tống Khuynh Vân hạ trầm xuống, lần nữa lại lọt vào hôn mê vô tận.
“Vân Nhi, đây không phải là mơ, em đừng ngủ, em mở mắt nhìn anh đi, hãy nhìn kỹ anh đi!”
Hạ Vũ Hi căng thẳng liền lắc lắc thân thể của Tống Khuynh Vân, không
muốn cũng không thể để cho cô cứ ngủ say như vậy, hắn còn có rất nhiều
lời muốn nói với cô, hắn còn trả lại những sự hổ thẹn đối với cô.
“Vân Nhi, Vân Nhi, em hãy tỉnh lại, tỉnh lại đi-”
Một cánh cửa bị người khác đá văng liền kêu ken két, cắt ngang tiếng hô của Hạ Vũ Hi.
Tính đề cao cảnh giác, Hạ Vũ Hi giống như con sư tử đem thân thể Tống Khuynh Vân bảo vệ ở phía sau, mắt nhìn lom lom về phía cửa.
Chỉ thấy, một đôi giày da sáng bóng đi vào, theo sát phía sau, người
đàn ông đi vào mặc quần áo tây, trên mặt biểu lộ cảm giác căm ghét, còn
dùng khăn tay nước hoa nồng nặc che miệng mũi.
Ánh mắt tinh tế, chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra chiếc nhẫn Phỉ
Thúy đeo trên ngón tay út của người đàn ông kia, đó là miếng Cổ Ngọc
được đấu giá vào năm ngoái, mà đại thiếu gia của Hoa Mạn Đình đã tốn ba
chục triệu để đoạt về trên tay của hắn.
“Vạn Thiếu Hoằng!”
Lời nói lạnh lùng phá vỡ thân phận của hắn, Hạ Vũ Hi không sợ hãi
chút nào liền dùng ánh mắt lạnh lùng đầy âm khí về phía hắn, mặc dù nửa
nằm trên mặt đất, tay chân cũng bị trói lại, có chút vẻ nhếch nhác,
nhưng trời sanh khí chất vương giả thật không dàng bị phai mờ được.
Chỉ thấy, Vạn Thiếu Hoằng thoáng ngẩn người, ngay sau đó liền lộ ra
diện mạo hoàn chỉnh, bên môi vẫn giữ nụ cười lạnh lùng nham hiểm, từ
trên cao nhìn xuống về phía Hạ Vũ Hi.
“Tổng giám đốc Hạ, thị giác tốt thật, bội phục bội phục.”
“Không biết tổng giám đốc Vạn đã mất nhiều tâm huyết để đem tôi đi đến chỗ này như vậy, là muốn làm gì?”
Nhìn thấy hắn nhắm vào sợi dây thừng trên tay, Hạ Vũ Hi châm chọc nói.
“Muốn làm gì?” Vạn Thiếu Hoằng liền tự hỏi, “Đương nhiên là để chơi cậu rồi…! Ha ha ha…”
“Tôi nghe nói, tổng giám đốc Hạ rất ghét bị lừa gạt, hơn nữa ghét nhất là bị đàn bà gạt.”
Vạn Thiếu Hoằng dừng lại một chút, thấy Hạ Vũ Hi đang che giấu người
phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh, mặc dù quần áo xốc xếch, sắc mặt tái nhợt,
nhưng lại khó che đậy được dung nhan tuyệt sắc của cô, làm cho đàn ông
nào thấy cũng khó di dời ánh mắt lại.
“Người phụ nữ kia, chính là cô vợ trước sớm đã chết đi rồi của tổng
giám đốc Hạ, hiện tại không chỉ lừa gạt anh về thân phận của cô ta, còn
lừa gạt tình cảm của anh, chẳng qua huynh đệ của tôi chỉ muốn thay ngài
để xả giận.”
“Anh muốn làm gì?”
Thoáng thấy bờ môi Vạn Thiếu Hoàng hạ xuống nụ cười tà ác xấu xa,
sống lưng Hạ Vũ Hi vọt lên rùng mình một lúc, có loại dự cảm chẳng lành.
Vạn Thiếu Hoằng chỉ cười không nói, một thủ hạ sớm đi đến bên cạnh
chuẩn bị cái ghế cho hắn ngồi xuống, ngắm nghía chiếc nhẫn Phỉ Thúy đang di chuyển trên ngón tay út.
Nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng, từ ngoài cửa liền xuất hiện nhiều
thân hình cao lớn, họ là những tên thanh niên thô lỗ, từng đám một xắn
tay áo hướng về phía Hạ Vũ Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...