Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

“Vân Nhi… Vân Nhi, em không được nhắm mắt lại, em, em hãy nhìn anh đi, em hãy nói với anh là em yêu anh đi, Vân Nhi…”
Hạ Vũ Hi tựa như phát điên ôm chặt lấy Tống Khuynh Vân, ngực cô càng
không ngừng chảy máu ra ngoài, thấm ướt y phục của mình cũng thấm ướt
lồng ngực y phục của Hạ Vũ Hi, khóe môi cô cũng tràn ra máu tươi, ánh
mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hi.

“Vũ… Hi, Hi… Em… Em, hãy… chăm sóc… Mẫn… Mẫn…”

Sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Tống Khuynh Vân nói ra một chữ liền
cảm thấy thống khổ, siết chặt đôi mi thanh tú lại, tay nhuốm đầy máu
tươi mềm nhũn chỉ về phía Mẫn Nhi, ánh mắt của cô vẫn cứ nhìn chằm chằm
vào Hạ Vũ Hi, điều duy nhất cô không yên tâm chính là Mẫn Nhi.

“Không, anh không muốn, anh sẽ không chăm sóc cho con bé đâu, Vân
Nhi, em phải thật khỏe, em phải thật khỏe để chăm sóc con bé, em không
thể lười biếng, anh sẽ không giúp em, anh sẽ không, anh không biết…”

Trên mặt Hạ Vũ Hi còn vươn đầy nước mắt, anh dường như muốn phát điên.

Bốp! Dây dẫn điện trong tay rơi xuống, Cung Mạt Nhiên thất hồn lạc
phách nhìn cả hai người toàn là máu, chân mềm nhũn té quỵ xuống dưới
đất, cô cố gắng khẽ lay động khóe môi, cô muốn cười to Tống Khuynh Vân
chết rồi, rốt cuộc cô đã thay chị báo thù. Nhưng mà, tại sao! Nhìn thấy
bộ dáng Hạ Vũ Hi đau khổ cô lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại tim có
một chút thống khổ.

Theo bản năng vươn tay ra sờ sờ gò má trên mặt, hoảng sợ nhìn nước trên tay. Cô khóc, tại sao cô lại khóc, cô không thể khóc.

Thay Tống Khuynh Vân lau vết máu trên mặt, Hạ Vũ Hi khẽ động khóe môi hôn lên bờ môi từ từ lạnh giá của cô, giờ phút này nụ cười của anh
giống như nụ cười của Satan tràn đầy sát khí. Nhẹ nhàng đặt Tống Khuynh
Vân nằm một bên, anh cố đè nén vết thương ở trên vai và trên đùi, gắng
gượng đứng lên giơ cây súng trong tay lên, nhắm vào Cung Mạt Nhiên đang
quỳ trên mặt đất.


“Tôi đã nói rồi,” Trên mặt Hạ Vũ Hi vẫn giữ nụ cười, nhưng lại làm
cho người ta không rét mà run, “Ai dám là tổn thương cô ấy, tôi sẽ làm
cho người đó phải chết.”

Phằng! Súng vang lên xẹt qua bầu trời bao la trên sân thượng, Cung
Mạt Nhiên thản nhiên nhắm hai mắt lại, chờ đợi viên đạn xuyên qua trái
tim của cô, để kết thúc cuộc sống buồn chán của cô.

Nhưng viên đạn lại không bắn trúng cô, mà chỉ sát qua cánh tay của cô, bắn vào sau lưng vách tường cô.

“Cậu điên rồi sao?”

Đinh Chi Thành kịp thời chạy tới, chính mắt nhìn thấy làm cho anh
phải kinh tâm động phách một hồi, nếu không phải anh nhào tới bên Hạ Vũ
Hi, sợ rằng viên đạn kia sẽ không chút nào chần chừ bắn vào trái tim của Cung Mạt Nhiên.

“Đúng, tôi đã điên rồi, tôi điên rồi mới có thể dễ dàng tha thứ cho
cô ta lâu như vậy.” Hạ Vũ Hi nằm trên mặt đất, miệng thở hổn hển, “Mới
có thể làm hại đến Khuynh Vân.”

Nghe anh nói đến Khuynh Vân, lúc này Đinh Chi Thành mới chú ý đến
Tống Khuynh Vân đang nằm khắp người đầy máu. Từ trong tay anh đoạt lấy
cây súng, lúc này Đinh Chi Thành mới vội chạy tới bên cạnh cô, thăm dò
xem hơi thở của cô, nhíu chặt mày từ trong túi móc ra điện thoại di
động, gọi cho những người đã được anh bố trí chờ đợi ở dưới lầu.

Sau vài chục phút trôi qua, một đám người mặc trang phục màu đen vội
vã chạy tới, luống cuống đưa Tống Khuynh Vân cùng Hạ Vũ Hi đi xuống đem
đến bệnh viện Tống Mẫn Nhi cũng được cứu xuống, đi theo xe trước mặt
được đưa đến bệnh viện.

Trên sân thượng từ yên lặng trở nên huyên náo, lại từ huyên náo khôi phục lại yên tĩnh.


Cung Mạt Nhiên thủy chung giữ vững tư thế quỳ trên mặt đất, ánh mắt
không tập trung được cứ nhìn chằm chằm vào nơi xa mà ngẩn người.

Cho đến khi tất cả bình tĩnh lại, Đinh Chi Thành đi bên cạnh cô, ôm
cô vào trong lòng, nhiệt độ ấm áp của anh đã làm khôi phục tình thần lại cho cô.

“Không sao, không sao, có anh ở đây, không cần sợ hãi, bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây.”

Đinh Chi Thành dùng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào bả vai của cô, giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai cô. Anh biết nội tâm của cô rất thiện lương, làm
tất cả mọi việc chỉ vì muốn giúp chị báo thù, mặc dù cô biết đây là sai
trái, nhưng cô không có lý do thuyết phục mình không làm.

“Tại sao? Tôi xấu như vậy, tôi đã làm tổn thương bạn của anh, tại sao anh còn đối xử tốt với tôi như vậy? Tại sao-”

Hai mắt trở nên mù mịt, Cung Mạt Nhiên giống như một đứa bé đang cầu
xin, nhìn chằm chằm ánh mắt của Đinh Chi Thành, tất cả uất ức cuối cùng
hóa thành nước mắt, ngã vào trong ngực anh khóc lóc. Tích lũy bao nhiêu
năm thống khổ, uất ức, trong lúc nhất thời bộc phát, nước mắt thấm ướt y phục của anh. Nhưng mà anh lại không quan tâm cứ như vậy ôm cô, nhẹ
nhàng dỗ dành, chỉ vì cô đang phát tiết.

“Quả thật em rất xấu.” Thương yêu chạm vào lỗ mũi cô đầy ngạo nghễ,
“Ở trong mắt anh, em rất xấu, làm cho người ta phải đau lòng,”

Ánh sáng mặt trời vào buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng sạch sẽ tràn đầy hơi thở của đàn ông.

Trên giường, người đàn ông trần trụi với cánh tay lộ ra ngoài mền,
đầu tóc đen sạch sẽ mềm mại đang ngủ mà khóe miệng vẫn cong lên, hình
như tâm tình rất tốt.

Ưm một tiếng, Đinh Chi Thành lật người, cánh tay thăm dò vươn qua
muốn ôm giai nhân làm rung động lòng anh vào trong ngực, nhưng lại chụp
hụt. Chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, bên cạnh

vẫn còn lưu lại mùi thơm của Cung Mạt Nhiên, vị trí bên người đã sớm
lạnh băng.

Đinh Chi Thành im lặng suy nghĩ mất hồn, tiện tay bắt lấy áo choàng
tắm che kín thân thể trần trụi, chậm rãi đi tìm từng gian phòng, nhưng
vẫn không thấy bóng dáng của cô, anh cẩn thận phát hiện, y phục và giầy
của cô đều không thấy.

Tức giận cuộn mình trên ghế sofa, trong mắt Đinh Chi Thành lần đầu
tiên lộ ra vẻ tức giận. Đưa tay cầm gói thuốc trên khay trà mới phát
hiện ra tờ giấy cô lưu lại.

“Cám ơn anh, trong thời điểm cần người thương yêu nhất đã đến yêu em! Nhưng em không xứng ở lại bên cạnh anh, em đi đây, đừng tìm em.

-Tiểu Nhiên”.

Tức giận đem tờ giấy vò thành một cục ném vào trong gạt tàn thuốc,
Đinh Chi Thành rút ra một điếu rồi lại một điếu thuốc hút, nhưng càng
muốn tẩy xóa thì bóng dáng của cô ở trong đầu lại càng rõ ràng, tâm tình anh cứ phiền muộn đầy rối loạn. Dứt khoát thay đổi y phục gọn gàng, lái xe đi đến bệnh viện để nhìn xem vết thương nghiêm trọng của Hạ Vũ Hi.

Đầu tiên đi vào phòng bệnh cao cấp tư nhân của Hạ Vũ Hi, nhưng cũng
không tìm được anh, bên môi tràn ra nụ cười nhàn nhạt, Đinh Chi Thành
xoay người đi đến phòng chăm sóc đặc biệt của Tống Khuynh Vân.

Quả nhiên, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Tống Khuynh Vân nhìn thấy hành động khó khăn của Hạ Vũ Hi, ngoài mặt lộ ra vẻ lo lắng nhìn
đang nằm cách ly qua lớp kính thủy tinh nhìn thẳng vào người kia đang
nằm ở trên giường bệnh bên trong.

“Cậu đến làm gì?”

Khóe mắt lạnh lùng quét qua Đinh Chi Thành, khập khễnh đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, anh vẫn còn giận Chi Thành vào ngày hôm qua ngăn cản
anh giết chết Cung Mạt Nhiên.

“Đến xem người chết chưa hả?”

Tâm tình Đinh Chi Thành đã tồi tệ nay lại càng thêm tồi tệ hơn nữa,
đi thẳng đến bên cạnh anh ngồi xuống, một điểm cũng không quan tâm đến
ánh mắt bốc hỏa của anh.


“Khuynh Vân thế nào rồi?”

Thu hồi giọng chế nhạo, Đinh Chi Thành cũng bị cách ly bởi chiếc kính thủy tinh nhìn thấy Tống Khuynh Vân, đối với cô trong lòng anh tràn đầy áy náy.

“Bác sĩ nói, viên đại kia lệch hướng hai centi mét ở phía quả tim, nếu như không phải bị lệch, hiện tại Khuynh Vân…”

Trái cổ giật giật, thanh âm Hạ Vũ Hi có chút khàn khàn, cái từ ‘chết’ như thế không thể nào dám nói ra khỏi miệng.

“Tiểu Nhiên đi rồi…”

Không hề báo động trước, Đinh Chi Thành đột nhiên nói ra câu này, mắt nhìn chằm chằm về nơi xa đã nói cho Hạ Vũ Hi nghe càng giống như nói
cho chính mình nghe.

Hạ Vũ Hi trầm mặc một lúc, anh quan sát Đinh Chi Thành trước mặt đang ngẩn người, rõ ràng trên mặt của anh nhìn ra rất thống khổ.

“Cậu thật sự yêu cô ấy?”

Vỗ vỗ vào bả vai của bạn tốt, tánh mạng của Tống Khuynh Vân đã thoát
khỏi nguy hiểm, Hạ Vũ Hi khôi phục lý trí, mặc dù anh vẫn không thể tha
thứ Cung Mạt Nhiên nhưng anh không muốn nhìn thấy người anh em phải đau
khổ cả đời.

“Nếu đã yêu, hãy đi tìm cô ấy về đi.”

Đinh Chi Thành có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hạ Vũ Hi, giống
như không ngờ anh sẽ nói như vậy, Hạ Vũ Hi lại thản nhiên cười, tầm mắt
lại lần nữa quay về trên người Tống Khuynh Vân đang hôn mê bất tỉnh.

“Tôi không muốn nghĩ đến, anh sẽ giống như tôi, đợi đến không còn cách nào vãn hồi thì đã hối hận.”

Lời Hạ Vũ Hi nói như một liều thuốc tốt, khiến Đinh Chi Thành mở rộng lòng mình, lần nữa lộ ra nụ cười hạnh phúc, Hạ Vũ Hi nắm chặt lòng bàn
tay lại.

Ngay sau đó, cũng không quay đầu lại mà cứ đi tìm theo hướng của người yêu.

Nhìn bóng lưng của anh, Hạ Vũ Hi cũng cười, anh mắt anh không hề nháy mắt nhìn Tống Khuynh Vân, âm thầm thề với chính mình, dù đã tận dụng
hết tất cả mọi biện pháp gì, anh nhất định phải để cho cô yêu anh lần
nữa, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui