Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
—————————
"Chờ một chút Khương Nguyên, cậu đừng đi ra ngoài!" Lâm Gia đứng ở ngoài phòng của Khương Nguyên xoa ngón tay của mình, cong môi lên lẩm bẩm "Cậu mà đi ra mình sẽ sợ."
Trong phòng Khương Nguyên lạnh lùng đứng dựa vào tường, "Có chuyện gì."
Lâm Gia hỏi: "Dì Trương nói rằng anh ba đưa cho mình là đồng phục của trường các cậu, sao anh ấy lại đưa đồng phục cho mình, có phải chúng ta học cùng nhau không? Trong trường cậu thì mình phải làm thế nào bây giờ?"
Nói đến chuyện này Khương Nguyên lại tức giận anh lạnh nhạt nói: "Sao cậu không đi hỏi anh ba của mình, anh ta làm những chuyện này có bao giờ biết giải thích đúng hay sai đâu?"
Lâm Gia tự động bỏ qua câu nói sau, giải thích: "Mình gọi điện nhưng không gọi được."
"Vậy chờ thông thì gọi lại." Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, anh khóa cửa bước lên giường, "Tôi muốn ngủ."
"Khương Nguyên..."
Lâm Gia còn chưa nói xong, đứng dán ở cửa phòng một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì, cô không có cách nào khác đành ủ rũ cúi đầu đi xuống tầng.
Thoáng cái đã qua nửa tháng tám, sắp đến khai giảng, mắt thấy thời gian đi học càng ngày càng gần, lại không có bất cứ động tĩnh gì từ Lâm tam, Khương Nguyên cho dù có không muốn thì cũng chỉ có thể ép buộc chấp nhận sự thật Lâm Gia đi học cùng mình.
Chỉ là trong thời gian này mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của Lâm Gia mỉm cười với mình là anh lại thấy có một ngọn lửa không hiểu được bùng lên trong tim.
Khương Nguyên tuy là con một của Khương gia, nhưng bắt đầu từ cấp hai anh vẫn học tại trường trung học bình dân, anh không thích môi trường của trường học tư nhân, mạng lưới quá phức tạp không phải điều anh thích.
Nhưng Lâm Gia lại khác, từ mẫu giáo cô đã được sự chăm sóc đặc biệt, trường mẫu giáo quý tộc càng làm cô được bảo vệ một cách cẩn thận. Bâu giờ đổi cho cô sang một mô trường bình thường, không có đồng phục áo sơ mi chất lụa, không có những bữa cơm riêng đẹp mà dinh dưỡng cân đối, thậm chí không có thầy cô chăm sóc đặc biệt với cô, Khương Nguyên lo lắng cô sẽ làm hỏng việc của anh trong trường.
Trung học mười bốn có một quy củ, học sinh lớp 10 vào nhập học không phải tham gia quân huấn 10 ngày cho đến khi nhập học vào lớp 11..
Năm nay, kỳ quân sự của bọn họ bắt đầu từ ngày 20 tháng 8.
Khương Nguyên không muốn có quan hệ gì với Lâm Gia ở trong trường, tận lực cắt bỏ hết khả năng có thể khiến anh bị rắc rối, anh suy nghĩ rất lâu cuối cùng chỉ có ba chữ: Không biết ( theo tiếng trung thì 2 chữ này có ba từ)
Anh nghĩ chỉ cần bọn họ làm như không quen biết nhau, thì có thể tiết kiệm được hơn phân nửa những rắc rối không cần thiết.
Vào đêm trước khi lên đường, anh ở trên bàn nhấn mạnh với Lâm Gia: "Nhớ kỹ, trong thời gian quân huấn hay ở trong trường học không được sự cho phép của tôi không được nói chuyện với tôi, nếu cậu có nói quen tôi thì tôi cũng không thừa nhận, cuối cùng không được nói với ai bây giờ cậu đang ở nhà tôi. Hiểu chưa?"
Lâm Gia đang vui vẻ gặm cua nghe Khương Nguyên nói không hề nghĩ ngợi mà gật đầu: "Được được, mình đã nhớ rồi."
Khương Nguyên đối với thái độ có lệ này của cô rất là bất mãn, chuyện này ảnh hưởng trực tiếp xem một năm này anh có được ngày yên tĩnh không, anh phải tạo cho cô quy củ thật tốt, để phòng trừ những rắc rối lớn nhất mà cô có thể mang đến cho anh.
"Nhớ rồi? Vậy cậu lặp lại một lần xem."
Lâm Gia đang gặm càng cua, đang suy nghĩ nghiêm túc xem có nên gặm thịt nhỏ trong khớp càng hay không, nhưng ánh mắt của Khương Nguyên như có gai sau lưng, cô khong thể nào bỏ qua. Đành sắp xếp hợp lý ngôn ngữ nói: "Không được nói chuyện, không quen biết, không sống trong nhà cậu. Mình đều nhớ."
"..." Khương Nguyên không nghĩ cô lại nhớ được, một bụng lời đã chuẩn bị xong mà không có đất dụng võ, nhìn dáng vẻ chuyên chú gặm cua của cô, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự vô lực khi đánh vào bông.
Lửa lại lên nữa rồi.
Rõ ràng bình thường nhìn có vẻ ngu ngốc, làm thế nào IQ lại lên đột xuất. Nếu như có thể anh thực sự muốn ném cô ra ngoài.
"Quên đi." Khương Nguyên thả lỏng nắm đấm vừa siết chặt lại ra, sau đó đột nhiên vỗ bàn đứng dậy không quay đầu lại mà đi lên tầng.
Anh chấp nhận số phận, chỉ là còn có một chuyện quan trọng nhất quên nói với cô.
Sáng sớm hôm sau, để kiên quyết thực hiện kế hoạch coi Lâm Gia như người xa lạ, sáu giờ sáng Khương Nguyên đã rời giường, rửa mặt xong còn không kịp ăn sáng tự đi xe ra cửa.
Lâm Gia ngủ đến hơn 7 giờ, rồi vội vàng đứng dậy thay quần áo mãi cho đến khi dì Trương đưa cô lên xe mà vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng cô mới tỉnh táo lại để ăn bữa sáng trong túi.
Hôm nay chú Lưu đưa cô đến trường, trước đây ông cũng từng đưa Khương Nguyên mấy lần. Hôm qua Khương Nguyên đã nói thời gian tập hợp là bảy giờ hai mươi, nhưng đi vào lúc này thì đừng nói là tập hợp mà đuổi theo cũng không kịp nữa.
Nhìn Lâm Gia đang nhắm mắt ăn sáng tại ghế sau từ gương chiếu hậu, chú Lưu nở nụ cười yêu thương.
Khương Nguyên ngồi hàng cuối cùng của xe bus, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy các bạn học lớp khác đã lần lượt lên xe nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Gia trong đó.
Lâm tam nói chuyển trường cho cô nhưng cũng không nói chuyển tới lớp nào, đã sắp xuất phát mà chưa thấy cô xuất hiện.
Chẳng lẽ dì Trương không gọi cô sao?
Nghĩ như vậy, Khương Nguyên xoa xoa thái dương, thầm nghĩ, không gọi cũng được cô mà không đến anh tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Chỗ trên xe đã nhanh chóng lấp đầy, chủ nhiệm lớp lên xe kiểm tra lại nhân số, sau đó lại tự lẩm bầm cụ thể nói gì thì Khương Nguyên không nghe thấy, chỉ thấy ông cầm điện thoại xuống xe gọi điện, Khi lên xe thì nói với lái xe có thể xuất phát được rồi.
Vừa nghe chủ nhiệm lớp nói chuẩn bị xuất phát, trong xe truyền ra một loạt tiếng hò reo, sau đó dần dần vang lên tiếng hò hét từ những chiếc xe khác.
Mặc dù đây nói là đi quân huấn nhưng trước khi bắt đầu huấn luyện nhiều học sinh đã coi đây như là một chuyến đi chơi ngoại thành theo nhóm, nhất là sau một kỳ nghỉ hè ở nhà mệt nhọc, trở về sinh hoạt với các bạn học khác trên xe cực kỳ náo nhiệt.
Địa điểm quân huấn lần này là một cơ sở giáo dục hoạt động cho thanh thiếu niên ở ngoại thành H, địa điểm này rất rộng, bình thường không có trường học đến quân huấn thì sẽ mở ra cho cắm trại hoặc vui chơi ngoài trời..
Khương Nguyên đã từng đến một lần không có ấn tượng gì tốt, chỉ cảm thấy rất nóng, lần này không chừng còn nóng hơn.
Khi xe bus bắt đầu di chuyển anh thu hồi ánh mắt kéo rèm lên, yên lặng đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ sở giáo dục của trường trung học mười bốn có chút xa nhưng lại cách biệt thư Khương gia rất gần.
Lâm Gia dựa vào cửa sổ xe mắt nhìn xuống cuối đường, mãi mà không thấy cái xe nào đi qua, cô không nhịn được hỏi chú Lưu: "Chú Lưu à, chúng ta có đi nhầm chỗ không, sao Khương Nguyên còn chưa đến?"
"Đúng nơi này mà." Chú Lưu nhìn thời gian đã gần chín giờ, ước tính khoảng cách từ trung học mười bốn đến đây, đánh giá một chút mười bốn trung tới đây cự ly, trấn an cô nói, "Cũng sắp đến rồi, bình thường mà không tắc chắc cũng đến rồi nhưng lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, chắc bị ùn tắc."
Lâm Gia buồn chán nằm ngã xuống ghế sau, "Nhưng cháu rất buồn ngủ."
Đang nói chuyện thì chú Lưu mắt tinh nhìn thấy một chiếc xe bus ở cuối con đường, trên đầu xe bên phải có gắn biển số 6, xem chừng là xe tập thể. Ông lập tức quay đầu nói với Lâm Gia: " Tiểu thư Gia Gia, tiểu thư Gia Gia, cô xem, hình như là xe của trường cậu chủ tới."
"Đâu nha đâu nha!" Lâm Gia nghe vậy ngồi thẳng dậy, cô nhìn xung quanh chiếc xe bus đúng lúc đi qua ngoài cửa sổ, dầu hiện trường trung học mười bốn rất dễ nhận thấy, cô cười nói "Đúng rồi!"
Mà Khương Nguyên ngồi trên xe bus số 6 vừa ngủ xong, kéo rèm ra muốn nhìn xem đến đâu rồi, chiếc Benley màu đen đậu ven đường đập vào thần kinh của anh ngay lập tức.
Cô còn đến trước cả anh?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: Nhớ kỹ, không được nói chuyện với tôi ; không được nói quen với tôi; không được nói đang ở nhà của tôi, không được phép làm trái với qui tắc trên, ngoại trừ tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...