Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- ----------

Lâm Phong thu xếp một chiếc xe Thương vụ, hai nhà đều ngồi chung với nhau, có Lâm Gia bên cạnh cả quãng đường đều rất náo nhiêt.

Ngày hôm nay Lâm Gia đã để dì Trương chuẩn bị một bàn cơm lớn ở nhà, toàn là các món sở trường của bà. Ban đầu bà định chuẩn bị thêm cơm Tây nhưng Lâm Phong nói bọn họ ở nước ngoài lâu rồi chắc chắn đã phải ăn cơm tây suốt, tốt nhất là cứ nấu các món quê nhà.

Lúc món cuối cùng được đặt lên bàn thì hai nhà vừa vào tới cửa.

Trên bàn cơm, bốn người lớn đều khen không dứt lời với tài nấu nướng của dì Trương.

Khương Tiên Niên và Hứa Vân tất nhiên là không cần phải nói rồi, còn Lâm Chấn Hoa và Tiêu Mai lần đầu tiên được nếm tay nghề của dì Trương. Mặc dù không thể so với các đầu bếp lớn trong khách sạn nhưng vì Lâm Gia thích nên bọn họ cũng cảm thấy ngon đều khen theo.

Lâm Vũ đang bận bịu trong trang viên nghe thấy mọi người về cũng không dám đi vào luôn, chờ cơm nước gần xong chắc Lâm Gia đã dỗ cha mẹ vui vẻ rồi, anh mới dám vào nhà.

"Cha, mẹ mọi người về rồi! Chú Khương, dì Khương, hai người cũng đến ạ!" Lâm Vũ vẫn đang mặc bộ đồ lao động hôi hám, anh ta cố ý không thay quần áo chủ yếu là muốn Lâm Chấn Hoa thấy như vậy sẽ bớt giận hơn.

Nhưng anh ta nhầm rồi.

Lâm Chấn Hoa đang được Lâm Gia chọc cười toe toét, vừa nghe thấy tiếng của Lâm Vũ sắc mặt thay đổi ngay lập tức, ông không nói gì mà chỉ hừ một tiếng thể hiện sự bất mãn của ông.

"Cháu ba à, đã lâu không gặp rồi. Chú Khương, dì Khương đều rất nhớ cháu." Khương Tiên Niên thấy thế cười như một con cáo già, "Mà cha mẹ cháu còn nhớ cháu nhiều hơn."

"Cháu, cháu cũng nhớ mọi người." Lâm Vũ xấu hổ cười, rụt cổ một cái, cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.

"Được rồi Gia Gia, không phải con muốn bật phim cho chúng ta xem sao?" Hứa Vân đột nhiên nói.

"Vâng ạ! Nhưng mà cha..." Lâm Gia thấy không khí trên bàn cơm thay đổi, cẩn thận nhìn Lâm Chấn Hoa đang xị mặt, muốn nói lại thôi.

Lâm Chấn Hoa lo cô sợ nên nở nụ cười nói: "Bảo bối à, con đi cùng mẹ và dì Khương vào xem phim đi, cha có chuyện cần nói với anh ba của con, một lát nữa cha lên được không?"

Lâm Gia nhìn Lâm Chấn Hoa rồi lại nhìn Lâm Vũ, thấy người sau đang cố gắng lắc đầu nháy mắt với cô làm cô hơi do dự..

Khương Nguyên thấy thế cong môi cười, cao giọng nói với dì Trương trong phòng bếp: "Dì Trương, làm phiền dì mang chút hoa quả lên tầng năm nhé."

Dì Trương trong phòng bếp trả lời: "Ôi, có ngay ạ!"

Sau đó Khương Nguyên đứng dậy đầu tiên, kéo ghế cho hai người mẹ rồi đi tới chỗ Lâm Gia nói: "Chú Lâm, chúng cháu đi trước"

Lâm Chấn Hoa gật đầu: "Ừ, đi thôi."


Lâm Gia được Hứa Vân kéo đi lên thẳng trên tầng, còn Khương Nguyên đi phía sau mọi người.

"Ai da, bảo bối ngoan, đi cùng mẹ Khương lên xem phim nhé."

Khương Tiên Niên và Hứa Vân rất thích mấy đứa trẻ của Lâm gia, nhưng yêu nhất phải là Lâm Gia bảo bối đáng yêu này. Vì vậy thấy dáng vẻ Lâm Chấn Hoa đang chuẩn bị muốn tính sổ, hai người rất biết điều đứng lên.

Khương Tiên Niên vòng qua bàn ăn đến trước mặt Lâm Vũ vỗ vai anh ta, vô cùng đồng cảm nói: "Cháu ba à, chú Khương đi rồi cháu nhớ bảo trọng nhé."

Ông nhìn giống như đang an ủi thực tế thì không khác gì đe dọa, chân Lâm Vũ đã bắt đầu run lên, "chú Khương..."

"Mẹ cũng lên đây." Tiêu Mai ghé vào tai Lâm Chấn Hoa nói mấy câu với ông sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Vẻ mặt Lâm Vũ cầu xin, đáng thương gọi bà: "Mẹ, mẹ người cũng đi luôn à?"

Tiêu Mai vừa đi sẽ không có người giúp anh ta nữa.

"Đúng vậy, mẹ cũng đi đây." Tiêu Mai nhéo lỗ tai của anh khẽ nói "Con ý, thực sự quá đáng rồi, mẹ lần này không giúp được con đâu, con tự làm tự chịu."

"Mẹ, mẹ đừng đi!" Lâm Vũ nhìn Tiêu Mai đang chuẩn bị đi lên tầng muốn đuổi theo ngăn lại, nhưng Lâm Chấn Hoa chỉ tằng hắng một cái, anh ta không dám cử động nữa "Cha."

"Nghe anh cả nói dạo này anh đang giúp Gia Gia xây nhà ấm trồng hoa, còn chưa ăn đúng không, ngồi xuống ăn đi" Lâm Chấn Hoa ngồi ở chỗ chủ vị, Lâm Phong ngồi ở ghế thứ hai bên tay trái ông, hai người đều mạnh mẽ nghiêm túc.

Lâm Vũ nào dám ngồi xuống, Lâm Chấn Hoa chưa bảo anh ta quỳ coi như đã khai ân rồi "Cha, con sai rồi, người phạt như nào con đều nhận hết."

"Anh cả đã phạt rồi anh, tôi nghĩ nó xử lý không tệ".Lâm Chấn Hoa nói, "Nhưng anh còn gì cần nói với tôi không?"

Lâm Vũ trong đầu không hiểu, "Cha, còn muốn con nói gì nữa ạ?"

Lâm Chấn Hoa không nói lời nào.

Lâm Vũ không có cách nào khác là nháy mắt với Lâm Phong, muốn anh chỉ điểm cho anh ta.

Lâm Phong cũng không biết Lâm Chấn Hoa muốn nói chuyện gì, anh nhún vai tỏ vẻ mình cũng không hiểu.

Lâm Vũ nghĩ đến nát óc, cuối cùng trong đầu lóe lên, lập tức đứng thẳng lại ngón tay chỉ lên trời thề: "Cha người phải tin con, thằng nhóc Khương Nguyên kia không phải chủ ý của con! Nếu như con biết Khương Nguyên cuỗm Lâm Gia đi như thế, có đánh chết con cũng không đưa em ấy đến Khương gia!"

"Cái gì?! Cuỗm mất?!"

Lâm Vũ thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Chấn Hoa, anh kinh ngạc nói: "Cha, người chưa biết à?"

Lâm Chấn Hoa tất nhiên không biết, lúc Lâm Phong gọi điện thoại chỉ nhắc tới một người, lúc ấy ông chỉ nhớ đến Lâm Gia mà thôi nào có tâm tư mà để ý tới Khương Nguyên.

Xem ra là do ông sơ sót!


Ông đã thắc mắc sao thằng nhóc Khương Nguyên này lại đến đây, lúc Lâm Phong nói ông còn tưởng nó đến chơi, hóa ra theo đuổi bảo bối Gia Gia mà đến, vừa rồi thằng nhóc đấy còn nắm cả tay Lâm Gia? Được đấy nhóc con, dám động tay động chân với Lâm Gia ngay dưới mắt ông.

Khương Nguyên không phải tốt lành gì, cả Lâm Vũ cũng vậy!

Lâm Chấn Hoa nhìn chỗ ngồi Khương Nguyên trống không mà giận đến run người.

Lâm Vũ quay đầu hỏi Lâm Phong: "Chuyện của hai đứa nó sao anh không nói cho cha?"

Lâm Phong đặt khăn ăn lên bàn, nhẹ nhàng mây trôi mà nói: "Bây giờ cậu nói rồi còn gì."

"Lâm Vũ!!!"

Nghe thấy Lâm Chấn Hoa gọi đầy đủ tên mình, chân Lâm Vũ mềm nhũn quỳ xuống đất "Cha, con sai rồi!"

Trên tầng ba người lớn đang ngồi cùng nhau trên tấm thảm Ba tư, vừa thưởng thức trà vừa nhìn Lâm Gia và Khương Nguyên đang chọn phim trước máy chiếu, Khương Nguyên thì cao ráo đẹp trai, còn Lâm Gia thì đáng yêu xinh xắn, không khí giữa hai người ngọt ngào tự nhiên như một đôi tình nhân trẻ.

Tình nhân trẻ?

Tiêu Mai vốn là người thận trọng nên nhìn ra được sự khác thường của Lâm Gia, âm thầm kinh hãi, không phải Gia Gia sẽ?

Trong lòng bà có lời mà chưa dám hỏi nhưng Hứa Vân đã trả lời giúp bà.

Hứa Vân ghé vào nói nhỏ với bà: "Mai Mai, nhìn con trai tôi nhanh chưa? Biết tôi thích Gia Gia nên mới có mấy tháng đã nhanh chóng biến Gia Gia thành con dâu tôi rồi."

Tiêu Mai trợn mắt lên: "A?"

Hứa Vân thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà, nhắc bà nói nhỏ một nhút "Hư. Cô xem cô đi còn ngạc nhiên như vậy. Gia Gia lớn rồi cũng phải kết hôn sinh con chứ, không bằng gả đến nhà chúng tôi, cô biết tôi coi Gia Gia như con ruột của mình, Chờ bọn nó kết hôn xong, chúng tôi chuyển đến thành phố S, ở ngay bên cạnh, ngày nào cô cũng được gặp con gái, thế không tốt à!"

Hứa Vân nói thì vô cùng đơn giản nghe cũng rất hợp lý, nhưng Tiêu Mai chưa chuẩn bị chút tâm lý nào, hơn nữa Lâm Gia vẫn còn nhỏ chuyện kết hôn rồi... bà vẫn cảm thấy còn rất xa không nghĩ tới lại gần đến như vậy.

Lâm Gia chọn một bộ phim người nguyên thủy điên rồ, ảnh bìa là mấy nhân vật hoạt hình mặc rơm rạ hấp dẫn cô, cô đưa nó cho Khương Nguyên.

"Khương Nguyên Khương Nguyên, chúng ta xem cái này nhé!"

Khương Nguyên đương nhiên đồng ý, "Cậu thích là được rồi."

Phim không dài nhưng cũng rất đặc sắc, mặc dù là phim hoạt hình nhưng mấy người lớn đều dán mắt vào màn hình mà không rời được.

Khi mới bắt đầu chiếu dì Trương mang nước và hỏa quả đến, chiếu được một nửa thì Lâm Chấn Hoa nổi giận xông vào, lúc mở cửa tiếng quá lớn làm cho Lâm Gia hoảng sợ.

"Cha?" Quay đầu lại thấy Lâm Chấn Hoa, Lâm Gia cười còn giơ tay ra hiệu ông không được lên tiếng rồi vẫy tay gọi ông tới đây, "Cha nhanh lên, bộ phim này rất hay!"


Lâm Chấn Hoa đang rất tức giận bất mãn thấy động tác đáng yêu của con gái và hành động nói nhỏ thổi tan không còn gì, ông giống như một người già tính trẻ con, vẻ mặt lập tức thay đổi, rón rén đi qua hôn nhẹ lên má Tiêu Mai rồi ngồi cạnh Lâm Gia, để cô dựa vào vai, hai cha con cùng nhìn màn hình nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ.

Khương Nguyên nhìn thấy rất cả, nụ cười trên mặt anh trở nên hơi mơ màng trong ánh sáng không ngừng thay đổi này.

Hai người lớn Lâm gia tính tình khá trẻ con giống như Lâm Gia, nhưng tình yêu và sự cưng chiều của họ với Lâm Gia chính là pháo đài kiên cố nhất thế giới. Chỉ có sống trong lâu dài kiên cố không cách nào lay chuyển được thì công chúa mới có thể lớn lên không buồn không lo, sự đáng yêu tốt bụng của cô mới không bị thay đổi.

Cha và mẹ của anh đôi khi cũng ngây thơ không đáng tin cậy nhưng chỉ có những trưởng bối như vậy mới có thể sống cùng Lâm Gia để niềm vui của cô mới không bị lấy đi.

Thứ hai Lâm Gia và Khương Nguyên đều phải đến trường, xem phim xong hai người về phòng ngủ trước, Lâm Chấn Hoa sau khi mất ngủ lăn lộn ở trên giường mới nhớ ra mình chưa tính sổ với thằng nhóc kia! Vừa nghĩ như thế, ông lại càng không ngủ được.

Bọn họ mới từ nước ngoài về nên bị lệch múi giờ, lúc Lâm Gia và Khương Nguyên đi học trong nhà vẫn rất yên tĩnh.

Trường trung học tư thục ở thành phố S khác hoàn toàn với trung học mười bốn, cho dù là trang thiết bị hay chất lượng thầy cô giáo thì trung học mười bốn không thể so được.

Ở đây lớp 11 chỉ có năm lớp, mỗi lớp có khoảng 20 học sinh, được giáo dục nghiêm khắc từ mẫu giáo.

Lâm Gia là cô gái được nuông chiều nhất trong trường, đặc quyền nhiều không đếm hết, mà Khương Nguyên dù không thích những tính toán suy nghĩ của mọi người trong trường này, ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn anh, nói chuyện với anh, nhưng anh cũng không để ý nhiều vì ngoài Lâm Gia ra, đối với ai anh cũng lạnh lùng không cần thiết sẽ không nói chuyện với người khác.

Chỗ ngồi của Lâm Gia trong lớp được đặt giữa phòng, cô không cần phải ngước lên nhìn bảng, cũng không cần bị ai chắn nhìn phía sau, thầy cô giáo đã suy nghĩ rất chu đáo cho cô.

Khương Nguyên ngồi bên cạnh cô, rốt cuộc cũng biết vì sao từ trước tới giờ Lâm Gia lại học thoải mái như vậy.

Thứ nhất đối với trường học tư nhân như này họ không coi trọng điểm số, những học sinh ngồi đây tương lai không đi du học thì người nhà cũng đã sắp xếp hết con đường sau này, căn bản không cần phải lo lắng về việc học.

Thứ hai chắc Lâm Chấn Hoa đã đến nói chuyện với trường học, cho nên các thầy cô ở đây đều rất lịch sự với Lâm Gia, cho dù cô ấy được bao nhiêu điểm, có làm bài tập hay không cũng không có ai dám hỏi cô. Thái độ của bạn học xung quanh đối với Lâm Gia đều đứng xa để nhìn, học ở đây nửa tháng Khương Nguyên thấy trước kia Lâm Gia đáng yêu thoải mái cười đùa nói chuyện với mấy người Hoàng Nhất Lâm, còn ở đây lại trở thành người yên lặng ít nói.

Đến chiều giáo viên phát bài kiểm tra trong lớp, lúc đọc đến tên Lâm Gia vẻ mặt giáo viên đứng trên bục giảng biểu hiện cực kỳ bất ngờ.

"Học trò Lâm Gia, lần này em thì được 68 điểm! Em thật tuyệt vời! Nào, mọi người chúng ta hãy học tập bạn ấy nhé!"

Hai mươi người thì được bao nhiêu tiếng vỗ tay chứ, đừng nói đến chuyện có người không tình nguyện nữa.

Lâm Gia trong tiếng vỗ tay của mọi người đi lên cầm bài thi của mình. Nhìn điểm phía trên mà vô cùng phấn khích.

"Khương Nguyên Khương Nguyên, cậu xem mình thi được 68 điểm!"

Trở lại chỗ ngồi, cô đưa ngay bài thi cho Khương Nguyên xem, cô nằm úp trên mặt bàn ngước lên trên mặt viết "Mong khen".

Bài thi này đối với Khương Nguyên mà nói rất đơn giản, nhưng đối với Lâm Gia để đạt điểm tiêu chuẩn như này không dễ dàng gì, Khương Nguyên lướt nhìn những sợi tóc đang rơi trên mặt cô, nhẹ nhàng vướt tóc đuôi ngựa của Lâm Gia rồi khen cô: "Ừ, rất giỏi."

"Hihi!" Lâm Gia càng vui vẻ hơn, có chút xấu hổ, máu hồng trên má cô vì xấu hổ mà đặc biệt dễ thương.

Mặc dù cô biết tiếng vỗ tay mà các bạn giành cho cô không phải chân thành, nhưng chuyện đó không quan trọng, chỉ cần Khương Nguyên khẳng định thì cô đã vui vẻ rồi.

Hết giờ học, Khương Nguyên đi cùng Lâm Gia đến nhà vệ sinh.

Lúc trước Hoàng Nhất Lâm đã dạy cho cô thói quen đi WC phải có bạn đi cùng, cho dù người kia không muốn đi. Nhưng bây giờ không có Hoàng Nhất Lâm nên thói quen này không thể bỏ được, Lâm Gia không có cách nào khác là phải rủ Khương Nguyên đi theo.

Một nam sinh, còn là nam sinh cao ráo đẹp trai, lần nào cũng chờ ngoài nhà vệ sinh nữ, làm cho các nữ sinh đi ra đi vào đều nhìn chằm chằm vào anh.


Nhưng Khương Nguyên coi như không thấy.

Khương Nguyên được chuyển đến đây với tư cách là con trai của thành viên hội đồng quản trị, mặc dù không nói chính xác thành viên nào nhưng có thể trở thành thành viên của hội đồng quản trị thì đều là người giàu có mười triệu thậm chí trăm triệu.

Thật ra từ lúc anh vừa chuyển trường đến có không ít thiếu gia tiểu thư muốn kết bạn với anh, nhưng Khương Nguyên như khối đá lạnh băng, cho dù người ta tươi cười như nào thì anh cũng không quan tâm bỏ qua.

Hơn nữa anh toàn ở chung với tứ tiểu thư Lâm Gia ngốc kia, hai người cùng đi cùng về không biết quan hệ thế nào.

Một số người thậm chí còn nghĩ hay anh cũng là đồ ngốc giống như Lâm Gia kia.

Hôm nay có người hỏi anh như vậy.

Lúc đó Khương Nguyên đang đọc tin nhắn của Tương Cường gửi, cậu ta nói kết quả cuộc thi vật lý bị giảm sút, trong trường chỉ có anh được chọn những người khác đã bị loại hết rồi, nhưng anh lại chuyển trường. Thầy Dương vô cùng đau khổ ngồi trong phòng làm việc mất mấy ngày.

Khương Nguyên nhìn Wechat, mà giống như đang nhìn thấy Tương Cường nói chuyện và thầy Dương rít gào trước mặt mình.

Anh nhếch môi đang muốn gửi tin trả lời thì mùi nước hoa cam quýt ập tới gần.

"Cậu tên là Khương Nguyên à?"

Khương Nguyên ngước lên, trước mặt là nữ sinh không quen biết, cô ta trang điểm mắt to vô tội giống ngườ Nhật, đồng phục bị sửa ngắn đến tận đùi, trên cổ đeo trang sức hình chữ T, lúc nói chuyện còn vô tình lắc sợi dây kim cương trên tay, không biết thiên kim nhà ai.

"Tôi đang hỏi cậu đấy, cậu là Khương Nguyên à?" Lê Mẫn là con gái của kiến trúc sư, từ nhỏ cũng được nuông chiều lúc nào nói chuyện cũng thích hất cằm lên.

Khương Nguyên không trả lời, cũng không giận, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta.

Lê Mẫn nhìn rõ tướng mạo của Khương Nguyên, lời đồn trong trường quả nhiên không phải là giả, người này đẹp trai như vậy nhưng anh cứ yên lặng nhìn cô ta như vậy làm gì, lạnh như băng là đang muốn dọa cô ta sao?

"Sao cậu không nói câu nào,như thế là không lịch sự đấy." Lê Mẫn đến gần hơn một chút.

Khương Nguyên hơi di chuyển một chút, anh định cách xa cô ta ra thì Lâm Gia đi từ nhà vệ sinh ra.

"Khương Nguyên mình... Mẫn Mẫn?"

Lâm Gia nhận ra Lê Mẫn, mặc dù Lê Mẫn lớn hơn cô một tuổi, trong trường cũng không gặp nhau thường xuyên, nhưng trong bữa tiệc của cha mẹ thì cô ta có tới, nên Lâm Gia vẫn nhớ rõ cô ta.

"Lâm Gia à, đã lâu không gặp." Lê Mẫn nhìn thấy gương mặt ngốc ngếch của Lâm Gia, khinh bỉ nhếch môi, rồi giả vờ vẫy tay với cô. Đương nhiên, chỉ để khoe cái vòng tay kim cương kia của cô ta.

Sự sáng chói của những viên kim cương dưới ánh đèn càng trở nên chói lòa hơn, cô ta vẫy một cái thì những người ở đây đều bị ánh sáng chiếu vào mắt.

Lâm Gia bị chói nên nhắm mắt lại lúc mở mắt ra cô nhìn chiếc vòng trên tay Lê Mẫn ngạc nhiên nói: "Ơ, chiếc vòng tay này?"

Lê Mẫn thấy cô hỏi chiếc vòng tay của mình, trên mặt không che giấu được sự kiêu ngạo và đắc ý "Đúng rồi, cậu không nhìn nhầm đâu. Đây là bộ sưu tập đầu tiên của Cartier năm nay, có tên "Ánh sáng ngọc" chỉ có duy nhất một chiếc trên thế giới. Những viên kim cương trên này chỉ có 6 cara nhưng nó vô cùng độc đáo ở chỗ, bán được với mức giá 15 triệu đô tại buổi tiệc đấu giá từ thiện tại New York, mà cha tôi đã mua nó. Vì ông ý biết tôi thích trang sức của Cartier nên mới cố ý mua cho tôi."

Lê Mẫn nói một loạt ý là nhà cô ta có tiền như nào, cô ta được chiều như nào, cho nên cô ta vô cùng mong đợi thấy biểu hiện của Lâm Gia và Khương Nguyên sau khi nghe xong, xem vừa rồi còn lạnh nhạt với tôi, bây giờ cho anh hối hận không kịp.

Mà Lâm Gia chỉ nhìn sang Khương Nguyên ngước lên nhìn anh: "Khương Nguyên, đây có phải cái mà mẹ Khương đã đưa cho mình không?"

"Hả, cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui