1.
Để trấn an lão Thiền Vu, nên nhà Hán đã đưa tới một cô công chúa.
"Ta nghe nói nàng rất xinh đẹp, là nữ nhi mà hoàng đế nhà Hán yêu thương nhất đấy".
Mấy người huynh đệ đang uống rượu, trò chuyện rất vui vẻ.
Ta nghe bọn họ nói xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Được cưng chiều như vậy mà còn bị gả qua đây để chịu ch.ết à, vậy cái loại nuông chiều này chắc chắn là giả rồi, hoặc Hán đế chính là kẻ nhát gan đây mà.
Lão Thiền Vu có tiếng hung ác và quái gở, có lần trong tiệc rượu hắn uống quá chén, còn gọi tới vài cơ (kỹ nữ; ả đào) thiếp đến mua vui trước mặt mọi người, sau khi hắn vui vẻ thỏa thích thì bị hắn hành hạ đến c.hết.
Một khắc trước khi ta nhìn thấy Minh Châu, ta vừa mới kết thúc trận ché.m giế.t xong.
Mối thù đẫm m.áu - đã được trả.
Cuối cùng ta cũng đã đạt đến đỉnh cao của quyền lực rồi.
Đó là đêm xảy ra nhiều vụ giế.t chóc nhất trong đời ta, lưỡi đao ché.m nhiều đến mức cũng muốn cong lại.
Toàn thân ta đều bê bết m.áu, bởi ta sớm đã gi.ết đỏ cả mắt rồi.
Sau đó ta ngẫm lại, nếu nàng có bất kỳ cử chỉ phản kháng nào vào lúc này, e rằng nàng có thể bị gi.ết bởi lưỡi đao của ta ngay tức khắc.
Nhưng nàng đã không làm thế.
Nàng chỉ nhìn ta, trong đôi mắt hạnh đều là nỗi sợ hãi mù mịt, nàng giả vờ bình tĩnh và hét lên rằng nàng chính là nữ nhân của đại Thiền Vu, mưu đồ muốn dọa ta rút lui.
Lúc đó không biết tại sao ta lại cảm thấy nàng thật đáng thương.
Yếu mềm đến mức không thể khơi dậy sát khí của ta, cũng chẳng hiểu tại sao, ngay lúc đó ta còn muốn cười một chút.
Ta thả lỏng trong giây lát, giống như sự nhẹ nhõm của một con mèo sau khi bắt được chuột.
Chỉ sau đó ta mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng.
Nàng rất đẹp.
Bất kỳ nam nhân nào cũng không thoát khỏi vẻ đẹp trong nháy mắt đó.
Nàng nói chuyện cũng rất thú vị nữa chứ.
Ta ôm chiến lợi phẩm này đi ra ngoài một vòng, và những kẻ bên dưới lập tức lộ ra ánh mắt như sói đói.
Ta bỗng cảm thấy không còn vui nữa, tại sao lại nhìn chằm chằm vào nàng như thế chứ? Đúng là một đám quỷ đói mà.
Ta ôm nàng quay lại lều, ta không muốn đưa nàng cho bọn họ đâu.
Nàng là của riêng ta mà thôi.
2.
Từng câu nói của Minh Châu đều nằm ngoài dự đoán của ta, nàng ăn nói có chút vụng về, trông thật ngốc nghếch đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu.
Khi nàng không mảnh vải che thân nằm trên giường, nàng đẹp đến mức khiến trái tim ta trở nên rối loạn.
Nhưng ngoài miệng ta lại giả vờ hiểu biết và bình tĩnh nói: “Nữ tử Nam quốc thật khác với nữ tử Bắc quốc chúng ta, trắng trẻo, sạch sẽ, giống như những con cừu non mới sinh vậy".
Khụ.
Ta chính là một đại Thiền Vu, vì vậy ta phải giữ bình tĩnh và không thể hành động như thể ta thực sự không biết gì về chuyện này cả.
Quả nhiên, nàng lại bị ta dẫn đi lạc lối rồi kia kìa, nàng hoàn toàn quên mất ngượng ngùng là gì, lại còn cầu xin ta cho nàng một khoảng thời gian vui vẻ nữa đấy.
Hmm...!chuyện này thực sự rất vui.
Đêm đó ta vẫn không thể ngủ say được.
Những năm tháng vất vả với minh thương ám tiễn đã khiến ta vô cùng nhạy cảm, một nữ nhân xa lạ như vậy cho dù là mềm yếu thì ta cũng nên đề phòng một chút.
Sau đó, ta nhận ra rằng nàng đang nhìn trộm ta.
Nàng cho rằng ta đã ngủ say nên không kiêng nể gì cứ nhìn chằm chằm ta, trong mắt có chút bối rối.
"Nàng nhìn đã đủ chưa thế?".
Khi nàng bị ta bắt gặp, mặt của nàng bắt đầu đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Thấy nàng như vậy, ta càng thích thú và không thể ngừng trêu chọc nàng được.
Nàng tên là Minh Châu...!đáng yêu vô cùng, trông như một chú heo con mới sinh vậy.
Mùi vị cũng rất ngon nữa.
Nam tử trên thảo nguyên sẽ trao con mồi mà họ săn được cho nữ nhân mà họ thích.
Sau khi đọc được điều này, tâm trạng ta tự nhiên lại rất tốt nên đã vội vàng cưỡi ngựa đi săn.
Chỉ cần cho nàng một vài con bạch hồ, trắng sáng, đẹp mắt, hơn nữa nó lại có vẻ rất hợp với làn da của nàng.
Một lúc sau, một đám các huynh đệ đã chặn ta trong rừng với vẻ mặt bất bình và giận dữ.
"Y Mãnh Tà, mặc dù ngươi đã trở thành Thiền Vu, nhưng ngươi đã phản bội lời hứa của chúng ta.
Trước đó đã thỏa thuận rằng nếu công chúa xinh đẹp, nàng sẽ được trao cho chúng ta kia mà! Bây giờ người có thể thuộc về ngươi, nhưng chúng ta cần một lời giải thích rõ ràng".
Ta cười ha hả và ngoắc tay về phía họ: "Muốn đấu một mình hay cùng nhau?".
Sau một lúc chiến đấu, họ ngã xuống đất, đấm vào ngực và giậm chân tức tối.
Ta thúc ngựa rời đi, đắc ý kiêu ngạo vì đã đánh bại được họ, trong lòng lại càng cảm thấy tuyệt vời hơn.
Thật là một buổi sáng dễ chịu quá đi.
3.
Minh Châu có tính cách dịu dàng và đối xử tử tế với mọi người, nhưng nàng quá mức khéo léo rồi.
Giáo dục cung đình của nhà Hán có chút quái dị thì phải.
Sau này ta mà có nữ nhi cũng không thể dạy như vậy được, quá ngoan cũng không tốt cho lắm, rất dễ bị người ta bắt nạt.
Cũng may phu quân của nàng là ta, có ta ở đây rồi, kẻ khác cũng đừng nghĩ đến động tới được nàng, mà ta, lại càng không bắt nạt nàng.
Mợ ta khóc vì sung sướng khi biết rằng ta độc thân trong nhiều năm, cuối cùng nay cũng đã có thê thất.
Sau khi trò chuyện với bà, ta mới nhận ra mình đã có bao nhiêu quá đáng, mặc dù là ta sai thật, nhưng mà không thể hoàn toàn trách ta được.
Trách nhiệm này cũng một phần là do Minh Châu nữa đấy, nàng ngồi yên lặng ở đó, ngay cả khi nàng không làm gì thì từng sợi tóc của nàng cũng đều đang cám dỗ ta cơ mà.
Miễn là có thời gian rảnh, ta sẽ dẫn theo Minh Châu đi du ngoạn khắp nơi.
Mộc Hòa Nhã không quen với chuyện này, nàng ta luôn cảm thấy kỳ lạ: "Hừm, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân (*)".
(*): 温柔乡, 英雄 冢: [wēnróu xiāng yīngxióng zhǒng]; [ôn nhu hương, anh hùng trủng].
"Ờ, đúng là mỹ nhân này rất dịu dàng nên khó mà qua được rồi".
"Anh! Anh họ!".
Mộc Hòa Nhã tức giận đập bàn: "Nữ nhân nhà Hán đó ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn làm được gì nữa đâu, cưỡi ngựa không được, săn thú cũng không luôn, chỉ cần một cơn gió nhẹ từ Sóc Bắc là có thể thổi bay cô ta rồi.
Trên đồng cỏ của chúng ta có nhiều nữ tử giỏi ca múa như vậy, tại sao anh lại bị mê hoặc bởi một đồ vô dụng xinh đẹp này được chứ?".
“Đồ vô dụng xinh đẹp?”.
Lời này thật thú vị, ta dựa vào ngai vàng, gác chân lên chiếc bàn thấp, cười nói: “Ta chính là thích một thứ vô dụng xinh đẹp như thế đấy, không được à? Ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa, săn bắn cũng không cần nàng đi làm gì, ca múa ta cũng không có hứng thú.
Có ta ở đây, cả đời của nàng có muốn làm người vô dụng hay không đều được hết".
“Anh đúng thật là nông cạn!".
"Ngươi muốn nói như thế nào thì tùy ngươi thôi.
Ta chỉ biết rằng ta thích nàng ấy, và ta sẵn lòng trao cho nàng ấy tất cả những gì mà ta có được, còn nàng ấy, cứ là chính mình là được rồi, không cần phải so sánh mình với bất kỳ kẻ nào hết.
Mộc Hòa Nhã, trong miệng ngươi thốt ra rằng yêu thích ta, chắc là cũng giống như việc mua bán thịt trâu, thịt cừu ngoài chợ mà thôi, cân xem nó béo hay gầy, đây rốt cuộc là sở thích hay là mua bán đây?”.
Mộc Hòa Nhã bị ta chọc cho tức đến nỗi không còn nói được gì nữa, vừa giậm chân vừa rơi nước mắt.
Nhìn nha đầu đó khóc mà ta lại muốn cười.
Mộc Hòa Nhã từ nhỏ đã không thể thách thức ta, còn thường xuyên bị ta làm tức chớt mà khóc.
Ta thực sự không hiểu tại sao nha đầu này lại say đắm ta được chứ.
Nếu ta là nàng ta, ta đã tự đánh mình từ lâu rồi, thích cái quỷ gì chứ.
Nàng ta thất bại đành rút lui, ta gọi nàng ta lại và cảnh cáo.
"Ngươi nói với ta những chuyện này cũng không sao, nhưng Yên thị một mình xa rời quê hương mà tới đây, ngươi không được phép ức hiếp nàng, nếu không ta sẽ phái người đuổi ngươi về nhà".
Mộc Hòa Nhã lại càng khóc to hơn.
Tại sao chứ?
Ta không đánh cũng không mắng nàng ta, ta là một người anh cả quá tốt quá bao dung rồi còn gì.
Thôi kệ đi, ta chẳng muốn tìm hiểu Mộc Hòa Nhã đâu, giống như ta lười giải thích với nàng ta xem Yên thị có phải là đồ vô dụng hay không.
Tất nhiên ta biết Minh Châu không vô dụng rồi.
Nàng có thể làm những chiếc bánh rất ngon, lặng lẽ khâu vá quần áo cho ta, hát những bài ca dao của người Hán cho ta nghe và đối xử rất tốt với mọi người xung quanh.
Thế nên hà cớ gì ta phải tranh luận với Mộc Hòa Nhã chứ? Ta không quan tâm kẻ khác nghĩ gì.
Sự yêu thích của ta đối với nàng là nằm trong trái tim của ta thôi.
Trở lại trong lều, Minh Châu bưng thức ăn ra như thường lệ, và lắng nghe ta kể về những câu chuyện thú vị trên thảo nguyên ngày hôm nay.
Từ trong thâm tâm ta bắt đầu cảm thấy tầm quan trọng của việc học ngoại ngữ.
Cảm ơn trường quý tộc Hung Nô, cảm ơn sự dạy bảo bằng gậy của a nương, bởi thế ta mới không trở nên mù chữ một cách tuyệt vọng.
Khi còn trẻ, ta chỉ có niềm đam mê mãnh liệt với ngựa và nói không với sách, thiếu chút nữa ta đã nói không với chuyện yêu đương luôn rồi.
Ta, Y Mãnh Tà, từ nay về sau sẽ học tập thật chăm chỉ.
Khi đêm đến, Minh Châu đang yên lặng ngủ bên cạnh ta, và những lời của Mộc Hòa Nhã lại lần nữa vang lên bên tai ta.
Ta nghiêng người nhìn nàng và nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Từ khi cha nương qua đời, mỗi ngày của ta đều là sống trong hận thù và tranh đấu, đêm đêm thường giật mình tỉnh giấc, mở to mắt nghĩ về tương lai sẽ ra sao, có lẽ ta sẽ phiêu bạt và ch.ém g.iết không ngừng, nếu thắng, ta sẽ tiếp tục đi về phía trước, nếu thua thì lấy da ngựa bọc thây vậy (*).
(*): 马 革裹尸 [mǎ gé guǒ shī] [mã cách khỏa thi].
Mãi đến gần đây, khi nàng ở bên cạnh ta, ta mới cảm thấy trái tim mình dần được bình yên trở lại, dường như có một cảm giác rất thân thuộc.
Vậy thì nào phải là vô dụng đâu?
Cho dù nàng không biết gì cả cũng không sao hết, chỉ cần nàng mãi ở bên cạnh ta như thế này là đủ rồi.
Thật tốt khi chúng ta được ăn uống và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày.
Có rất nhiều loài hoa dại trên thảo nguyên không thể dùng làm thuốc, hơn nữa, quả của chúng cũng rất đắng, nhưng nhờ có màu sắc của chúng nó mới có mùa xuân trên thảo nguyên đấy nhé.
Đối với ta, Minh Châu chính là một mùa xuân như thế, một mùa xuân vô cùng ấm áp của riêng ta.
4.
Chuyện Mộc Hòa Nhã thích ta ai ở vương đình cũng đều biết, nàng ta là một cô nương thảo nguyên điển hình, làm việc gì cũng đều hùng hùng hổ hổ.
Cậu ta đã nhiều lần thuyết phục ta rằng cha của Mộc Hòa Nhã là Tả Thiện vương trong Hung Nô của ta, cũng là một trong những gia tộc nổi bật nhất với những chiến công và thế lực quân sự hùng mạnh.
Sau khi Mộc Hòa Nhã bị ta trêu chọc, ngày hôm sau cậu lại đến thuyết phục ta: "Thiền Vu, ngươi vừa mới đăng cơ, tình hình vẫn còn chưa ổn định.
Mộc Hòa Nhã là nữ nhi yêu quý nhất của Tả Thiện vương, cưới được con bé chỉ được lợi hơn mà thôi.
Huống chi, ngươi thân là chủ nhân của thảo nguyên, tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, ngươi còn phân vân điều gì nữa?".
Những quy luật đó ta đều hiểu, ta cũng biết cậu làm những điều đó là vì nghĩ cho ta, sau khi cha nương ta qua đời, là ông đã thu nhận ta, đối với ta mà nói đó là ân trọng như núi.
Ta vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt này, nhưng ta không thể để chuyện gì cũng đều mặc kệ được.
Ta biết Tả Thiện vương đang ở ngoài lều, vì vậy ta đã sai người mời ông ấy vào.
"Ba người chúng ta dù sao cũng như người một nhà mà thôi, Tả Thiện vương, hôm nay ngài có ngại để ta nói một chút chuyện không?".
Tả Thiện vương đã nói rất nhiều.
Nói về tình yêu say đắm của Mộc Hòa Nhã dành cho ta và sự lo lắng của ông ấy dành cho nữ nhi của mình là dựa trên công lao khổ lao của ông, ông hy vọng rằng Mộc Hòa Nhã được hạnh phúc.
Ta nghe xong chỉ hỏi ông một câu: “Nếu ta không lấy Mộc Hòa Nhã, ngài sẽ phản bội ta sao?”.
Tả Thiện vương lập tức quỳ xuống phân trần: "Lão thần tuyệt đối không có ý uy hiếp".
"Ta tin tưởng ngài".
Ta nâng Tả Thiện vương đứng dậy.
"Nếu ta lấy nàng chỉ để mượn sức của ngài, sau lại đối xử lạnh nhạt, chiếu lệ với nàng, vậy thì cả đời nàng cũng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Ngài đã trải qua vô số trận chiến và hơn ai hết ngài hiểu rõ sự tàn nhẫn trong đó.
Là một người cha, ngài không giúp đỡ nàng, mà lại dùng sự cưng chiều để rồi đẩy nàng vào vực sâu đó sao".
Tả Thiện vương buồn rầu: "Ta đều hiểu hết, nhưng con bé là con của ta, nhìn thấy con bé khóc là trong lòng ta lại bắt đầu khó chịu".
"Hai nhà chúng ta thân nhau mấy đời, ta coi Mộc Hòa Nhã như là em gái ruột của mình vậy, ta yêu thương nàng cũng giống như ngài thôi.
Nàng xinh đẹp, cao quý, là bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên, chớ để phải tự mình tàn lụi trong cô đơn.
Nam nhi tốt trên thảo nguyên có rất nhiều, hiện tại nàng chỉ là cố chấp trong một lúc, nhưng lại chưa nhìn ra mà thôi, dù sao đau ngắn còn hơn là đau dài".
"Nếu ngài vì chuyện này mà cảm thấy oán trách ta, hôm nay ngài có thể rời khỏi vương đình, ta quyết không ngăn cản, ngày sau là địch hay là bằng hữu, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
Ta, Y Mãnh Tà, dựa vào chính mình để chinh phục thiên hạ, không làm những việc như giẫm lên xương cốt của nữ nhân để leo lên".
Tả Thiện vương nghe vậy, hai mắt mở to, và lại lần nữa quỳ xuống.
"Không! Thần hoàn toàn không có ý định đó.
Lần này, là do thần quá yêu nữ nhi của mình nên nóng lòng, thần già nên cũng hồ đồ rồi.
Thần đã coi đây là lợi thế hòng ép buộc ngài.
Lần trò chuyện thẳng thắn này với ngài, lão thần đã tâm phục khẩu phục rồi.
Thần thề sống chế.t cũng sẽ đi theo Thiền Vu.
Ngày mai thần sẽ sai người đưa Mộc Hòa Nhã về nhà, tránh làm phiền ngài và Yên thị".
Ta gọi Tả Thiện vương dừng lại.
"Tính tình của Mộc Hòa Nhã, ta và ngài đều rõ cả rồi, nếu như ngài ép buộc nàng trở về, nàng sẽ chỉ càng thêm cố chấp, lỡ như bốc đồng mà xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ hối hận cả đời, cứ để nàng ở lại chỗ này đi, chờ nàng nhìn rõ ràng, xem khi ta thích một nữ nhân sẽ là hình dạng như thế nào, lúc đó nàng sẽ tự buông bỏ thôi".
Tả Thiện vương thở dài và gật đầu: "Ta cảm ơn sự quan tâm của ngài dành cho Mộc Hòa Nhã.
Ta cũng thay con bé cảm ơn ngài".
Ta nhìn theo bóng lưng lúc Tả Thiện vương rời đi, chợt nghĩ, nếu ta và Minh Châu có một đứa con gái, nếu chuyện này xảy ra với con bé thì ta phải làm sao đây?
Ta có thể bình tĩnh, khách quan và lý trí để cư xử không?
Hay là ta sẽ thiên vị giống như Tả Thiện vương nhỉ?
Ta cẩn thận suy nghĩ về điều đó và quyết định làm việc chăm chỉ cho sự nghiệp của mình và ta phải trở thành vị vua quyền lực nhất của thảo nguyên.
Để làm chỗ dựa cho con gái của ta và Minh Châu mới được!
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim ta mềm nhũn thành cục bông rồi, có lẽ là buông bỏ lý trí và sự khách quan của mình rồi.
Một ngày nào đó con gái ta hợp ý một chàng trai trẻ nào đó, ta cũng sẽ lập tức cướp về cho con bé.
Hoặc là… nuôi dưỡng từ nhỏ một đứa nhóc thanh mai trúc mã trung thành đáng tin cậy, xem ra việc này cũng không tồi.
Kể từ đó, ta luôn nghĩ về những đứa con trai chạy lung tung đó, càng nhìn chúng ta càng cảm thấy chúng không tốt cho lắm, tự nhiên lại có hơi thất vọng, Minh Châu nói rằng là ta quá rảnh rỗi tự mình đi tìm chuyện buồn bực.
5.
Minh Châu vốn đã ít nói, sau khi gặp chuyện ám sát và bị thương, nàng càng thêm trầm tĩnh, thường ngồi một mình bên giường thẫn thờ rất lâu.
Thành thân đã lâu mà vẫn chưa sinh được con trai hay con gái, mợ ta sốt ruột trong lòng, nói với ta không đủ, bèn bàn với nàng chuyện nạp thiếp.
Nàng thực sự ngốc nghếch mà chạy đến hỏi ta.
Nàng không tính toán gì cho mình sao? Với tính cách của nàng, bất cứ một nữ nhân nào cũng có thể đùa chớt nàng cho xem.
Ta đến gặp mợ, bảo mợ đừng gây áp lực cho Minh Châu, mợ đúng lý hợp tình mà nói, vấn đề sinh con nối dõi rất quan trọng, nếu nàng sinh không được thì nên chủ động nạp thiếp cho chồng.
“Mợ, theo như quy củ thì mợ nói đúng, nhưng mà…”.
Ta nhìn mợ chằm chằm, hỏi mợ: “Đổi lại là mợ, mợ không thể sinh con, rồi bị người chê cười, lại còn nhìn thấy chồng mình yêu những nữ nhân khác, mợ không buồn sao?".
Mợ á khẩu không trả lời được.
"Ta không muốn nhìn thấy Yên thị buồn phiền, cho nên về sau đừng nhắc tới nữa.
Nếu người thật sự có lòng tốt, vậy hãy sắp xếp một số thanh niên dũng cảm cho Mộc Hòa Nhã đi, nàng càng cần người hơn ta đấy".
Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao, có thể sinh thì sinh, nếu không thể sinh thì ta sẽ chọn một vài đứa trẻ thông minh và dũng cảm từ trong bộ lạc để Minh Châu nuôi dưỡng, con trai con gái, mặc sức nàng lựa chọn, muốn chọn bao nhiêu cũng được.
Con dân Hung Nô đều là con của ta, thật là một vấn đề lớn mà.
Lời tuy là như vậy...!nhưng ta cũng rất muốn Minh Châu sinh cho ta một đứa nhỏ.
Cả đời này, nếu cần liều cái mạng này để bảo vệ bọn họ ta vẫn sẵn lòng.
Mộng viển vông làm hại quốc, cần lao (lao động cần cù) làm hưng quốc, ờ, chắc chắn là ta còn chưa đủ cố gắng rồi.
Hmm, đêm nay về ta phải nghiên cứu heo con trước đã...!Ta cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu cách ăn rồi.
6.
Khi ta còn nhỏ, có một tỷ tỷ nô lệ phụ trách chăm sóc ta, nàng gầy ốm nhỏ bé nhưng lại rất chịu khó và chăm sóc ta rất tốt.
Có một ngày, khi nàng đang nấu ăn lại bị người bắt đi.
Chờ lúc ta chạy đến, nàng đã bị người lột sạch quần áo và đang quỳ trên đài hiến tế, khắp người đều là m.áu tươi đầm đìa.
A nương nói cho ta biết, đồng cỏ đã không có mưa trong ba tháng, và vu sư đã tính toán ra tai họa đang ẩn trốn ở chỗ này, đó cũng chính là nàng.
Cho nên nàng đã bị xử t.ử để an ủi các vị thần linh.
Trời vẫn hạn hán như cũ, vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống cả.
Lại có thêm nhiều thiếu niên và thiếu nữ lần lượt bị hiến tế.
Khi cái ch.ết thứ bảy xảy ra, trời cuối cùng cũng đổ mưa.
Ta nhìn mưa hòa cùng với m.áu vương đầy đất mà lòng rất xót xa, ta không tin bọn họ là người đã cản trở trời đổ mưa.
Bọn họ rõ ràng đều là người rất tốt, sao có thể chỉ vì một câu nói "tai họa" mà bị đoạt đi tính mạng kia chứ?
Nhưng khi đó ta còn quá nhỏ để có thể thay đổi bất cứ điều gì.
Vì vậy, lần này, ta chọn cầm lấy đao, để vu sư kia có cơ hội tự mình đi hỏi thiên thần, mấy năm này hắn có đủ thành kính hay không.
Thứ đáng chế.t, dám cả gan tính toán ở trên đầu Minh Châu, sao ngươi không tính toán trước xem ngươi có bao nhiêu cái mạng đi?
7.
Kể từ sau chuyện vu sư kia, Minh Châu thường giật mình tỉnh giấc trong mơ.
Đại phu đã kê rất nhiều loại thuốc an thần nhưng cũng chẳng thấy có tác dụng.
Ta nói với nàng rằng tất cả chỉ là trò bịp bợm của bọn vu sư mà thôi, nhưng nàng lại không đồng ý với những gì ta nói, lại còn nhiều lần cố ý tránh mặt ta.
Ta rất sốt ruột nhưng lại không nghĩ ra cách nào cả.
Vừa khéo ta nhận được thư mời của Hán triều, có lẽ khi nàng trở về quê hương, gặp được cha nương, lúc đó nàng sẽ vui vẻ lại thôi.
Nàng là công chúa được cưng chiều nhất Hán triều kia mà, nhất định là nàng rất nhớ phụ hoàng và mẫu hậu của nàng rồi.
Dọc đường đi ta có chút lo lắng, có khi nào nàng đi rồi sẽ luyến tiếc không muốn quay lại nữa không đây.
Vậy ta phải làm sao bây giờ? Trói nàng trở về? Không tốt lắm đâu.
Nếu thật sự không được, ta có nên lén lút làm nũng với nàng không? Ngẫm lại thật đáng sợ, ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy trong đời đâu.
Minh Châu trái lại rất bình tĩnh, có lẽ là do nàng cận hương tình khiếp (*).
Chậc chậc, trình độ Hán ngữ của ta đúng là tiến bộ quá nhanh mà, ta thậm chí còn có thể sử dụng những thành ngữ cao cấp như vậy luôn đấy.
(*) 近乡情怯: càng về gần đến quê thì lại càng thấy hồi hộp.
Trường An sầm uất, đèn đuốc ở chợ đêm sáng như ban ngày.
Minh Châu mặc y phục của nhà Hán, búi tóc, kẹp tóc lệch một bên và đính vài viên ngọc trai trên đó, vừa tao nhã lại vừa mỹ lệ.
Ta vuốt ve khuôn mặt nàng và đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Nếu không có một chút âu sầu giữa hai lông mày, ta nghĩ nàng sẽ đẹp hơn.
Yên thị của ta, nàng đang lo lắng về điều gì thế?
8.
Câu hỏi của ta rất nhanh đã có đáp án.
Minh Châu vậy mã đã tráo đổi thân phận với tiểu Yến, sóng gió này đúng là khó lòng phòng bị được.
Ai có thể nghĩ rằng Yên thị của ta lại còn có một người tỷ tỷ song sinh đâu chứ?
Ta xoa xoa cái đầu sắp nổ tung vì trận cãi vã của Minh Châu, cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Minh Châu lải nhải không ngừng, như thể ả ta bằng lòng gả cho ta chính là đang ban đại ân cho ta vậy.
Ngươi có hiểu rõ chưa thế, ta cầu ngươi gả cho ta sao? Chính ngươi thay xà đổi cột mà còn dám hùng hồn, hung hăng càn quấy, hống hách, thậm chí cũng không tự nhìn lại năng lực của mình một chút.
Minh Châu chẳng lẽ nhìn không thấy được sao, ngay cả con mắt của đao nhân đang ẩn giấu mà chúng ta cũng không biết được sao? (我们想刀人的眼神藏都藏不住吗?)
Ả ta...!là một kẻ ngốc đúng không?
Giáo dục của gia đình nhà Hán thực sự là quá dị thường rồi.
Hai cô con gái, hai thái cực.
Ta luôn nghĩ rằng ta đối với tiểu Yến là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng khi ta gặp Minh Châu hôm nay, ta mới nhận ra rằng ta vẫn là coi trọng giá trị bên trong hơn.
Nhìn bộ dạng hồ giảo man triền (*) của Minh Châu, lần đầu tiên ta cảm thấy khuôn mặt này thực sự khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét.
(*): 胡搅蛮缠 [hújiǎománchán] càn quấy; quấy nhiễu; bậy bạ; quấy rối.
Minh Châu chửi bới suốt đường đi, giọng nói chói tai, nhưng những gì ả ta nói đều là chuyện quá khứ của tiểu Yến, vì vậy ta phải cố gắng kiềm chế ý muốn nhét giẻ lau vào miệng ả ta và nghe suốt chặng đường.
Tiểu Yến đã sống một cuộc sống khốn khổ như vậy kể từ khi nàng được sinh ra.
Từ nhỏ đã bị xem nhẹ, thậm chí là ghét nỏ, chẳng trách sau khi gặp vu sư kia, nàng lại sợ hãi đến mức chuyện gì cũng đều không chịu nói.
Ta có thể hiểu được nàng.
Sống trong ác ý từ nhỏ, ngay cả nàng cũng tin chắc rằng mình là một điềm xấu.
Nàng không dám nói ra, là bởi vì nàng sợ rằng ngay cả ta cũng sẽ ghét bỏ nàng.
Sau vụ ám sát đó, nàng càng trở nên hoảng loạn nên mới âm thầm tránh mặt ta để không làm hại đến ta.
Thật khờ mà, cho dù có cái gọi là thiên mệnh ta cũng không quan tâm chút nào đâu.
Chúng ta đều là số mệnh bơ vơ, cũng có thể gọi là trời sinh một đôi, đúng là thích hợp ở bên nhau cả đời.
Ta nhất định phải đoạt lại nàng.
9.
Nhạn Hồi rất thích cái tên mới của nàng.
Ta cũng thích lắm, ngỗng trời thuộc về phương bắc cũng thuộc về ta nữa.
Hơn nữa, những con ngỗng rất ngoan cường, giống như nàng vậy.
Nàng chỉ trông mỏng manh, nhưng thực ra nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều người.
Lớn lên trong nơi cống rãnh tối tăm như vậy, lại có thể không biến thành một kẻ bất thường? Không thể tưởng tượng được mà.
Nếu ta là nàng, ta cũng không thể nào hoàn thành đại nghiệp giế.t cha hành thích vua, có lẽ ta cũng phải mượn bộ mặt tai họa này xúi giục Thiền Vu phu quân chỉ huy quân tấn công phía nam.
Ta không nhịn được hỏi Nhạn Hồi, hỏi nàng đã có ý nghĩ gì để trút giận hay không, đương nhiên cũng có chút tư lợi pha lẫn trong đó, thứ hoàng đế thối không ra gì, ta chẳng qua là muốn thêm phiền phức cho hắn mà thôi.
Nhạn Hồi mỉm cười với ta, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Nhưng mà, các tướng sĩ đã chiến đấu giữa hai quốc gia đã làm gì sai đâu chứ? Họ cũng có vợ con, và họ cũng muốn sống trong hòa bình kia mà.
Y Mãnh Tà, trong lòng thiếp không có hận thù gì cả.
Thiếp lớn lên là ăn cung phụng của bách tính, không thể bởi vì phụ hoàng mẫu hậu đối xử khắc nghiệt với thiếp mà quên mất trách nhiệm của một công chúa được".
"Hơn nữa, chàng cũng không phải một hôn quân, sẽ không mặc cho thiếp thao túng chàng.
Thiếp rất vui vì thiếp đã giữ được ý định ban đầu, và thiếp rất hạnh phúc khi được ở bên chàng, ông trời thật là thiên vị cho thiếp, đã mang chàng đến bên cạnh thiếp, vậy là đủ rồi".
Nàng thực sự rất thông minh.
Ta muốn dấy binh là vì ta yêu nàng.
Nếu ngay từ đầu là do nàng xúi giục ta, thì e rằng ta đã g.iết nàng trước khi yêu nàng mất rồi.
Có lẽ, đây là vận mệnh đã định trước của chúng ta.
"Dù sao ta cùng cẩu hoàng đế Lương Tử đã kết giao tình, cả đời này của hắn tốt nhất là chớ chọc đến ta.
Khi đó nếu chậm một bước, hai cẩu nam nữ nhân đó đã cùng đi một lượt rồi! Nếu ta biết lúc đó nàng đang mang thai, ta thật sự sẽ không nhịn được mà ch.ém c.hết hai cái thứ nhát gan kia".
"Được rồi, được rồi mà, chàng đừng ầm ĩ như vậy nữa".
Ta vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của Nhạn Hồi và hít sâu vài cái.
Mợ ta trước đó cũng đã nói rằng Nhạn Hồi không thể sinh con, và bây giờ thì cái tát vào mặt thực sự rất lớn đấy nhé.
Nàng không chỉ mang thai mà còn trải qua hành trình đi đến Hán triều, bị bắt giam vào lãnh cung lạnh lẽo, còn bị ta bắt được đã lập tức chạy như bay.
Trở lại vương đình, thái y phát hiện nàng có thai, mợ bị sợ hãi mà lập tức quỳ xuống.
May mà nàng vẫn bình an, mùa đông chỉ có mảnh áo ướt đẫm mồ hôi.
Nhạn Hồi lấy một quyển từ điển lật ra xem: "Nên chọn tên gì mới tốt nhỉ? Cũng không biết là nam hay nữ nữa".
"Nam nữ gì thì nàng cứ lấy một ít đi, lần này dùng không hết, thì chúng ta để dành dùng cho lần sau cũng được đấy".
Nàng cười và nói ta thật tham lam.
Tất nhiên là tham lam rồi.
Ta là một phàm nhân, bị cuốn hút bởi hạnh phúc bình thường, như thế nào cũng đều không đủ cả.
Ta ôm nàng và lật xem từng trang một.
Cuộc đời nàng cũng sẽ giống như cuốn sách này đây, quá khứ đã bị lật qua.
Ngày sau, ta sẽ cùng nàng chậm rãi đi hết một đời.
Bất kể là trong hoàn cảnh nào, nàng, Yên thị của ta vẫn mãi là sự lựa chọn kiên định duy nhất của ta./.
Hết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...