Công Chúa Ngươi Tha Cho Ta Đi!


"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây."
"Bánh bao, bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây."
"Lê tươi mới, vừa ngon vừa ngọt.

Một cân mười văn tiền."...!
"Oa, không hổ là kinh thành a.

Thật nhộn nhịp, thật phồn hoa."
Dương Diễn cùng Thuỷ Nguyệt và Lưu phụ vừa đến kinh thành, Dương Diễn nhìn trước mắt dòng người tấp nập, kẻ rao người bán.

Một bức hoạ về cuộc sống người kinh thành cổ đại an nhàn, sung túc và ấm no.

"Tiểu Diễn ngươi mới đến kinh thành chưa hiểu rõ mọi thứ, đến nhà Lưu thúc ở tạm được không? Nếu ngươi muốn đi đâu cũng có thể để tiểu Nguyệt đưa ngươi đi." Lưu phụ nhìn dáng vẻ hết nhìn đông tới nhìn tây của Dương Diễn bật cười đề nghị.

"Hảo, vậy tiểu Diễn làm phiền Lưu thúc vài ngày vậy." Dương Diễn cười hì hì mà đồng ý, trước đi về nhà Lưu phụ cất quần áo, đồ dùng rồi đi tìm Thượng Quan Phong.

Nhóm người Dương Diễn hướng đông đi khoảng nửa canh giờ đã đến một viện tử, đại môn mở rộng, từ ngoài nhìn vào có thể thấy chủ nhân viện tử này cũng là một người có tiền.


Theo chân Lưu phụ vào trong, nhìn quét một vòng hắn vẫn chưa thấy được bóng dáng một người hầu nào cả, hắn hướng ánh mắt tìm tòi về phía Thuỷ Nguyệt muốn từ nàng có được đáp án.

"Tiểu Diễn có phải rất hiếu kỳ, từ nãy đến giờ không thấy nha hoàn hay gia đinh trong phủ đúng không?" Lưu phụ cùng Dương Diễn người xuống ghế tại chính sảnh, Thuỷ Nguyệt thì đi pha trà.

"Ân." Dương Diễn thành thật mà gật đầu biểu thị sự hiếu kỳ của hắn.

"Thật ra thì lúc trước kia Lưu phủ cũng không như bây giờ.

Lúc đó Lưu thẩm ngươi vẫn chưa bệnh, nhà chúng ta của cải có thể nói là đứng thứ hai thứ ba tại kinh đô.

Nhưng từ khi nàng phát bệnh ta đã dùng gần hết số gia tài để lo cho nàng, nên Lưu phủ mới như bây giờ, ta và nàng cũng đã làm liên luỵ tiểu Nguyệt.

Làm nàng phải xuất đầu lộ diện bên ngoài dùng tiếng đàn kiếm tiền để mua dược liệu cho nương nàng."
"Cha, ngươi đừng nói như vậy.

Ngươi và nương không có liên luỵ ta gì cả, tất cả là ta nên làm."Thuỷ Nguyệt vừa bưng trà trở lại liền nghe Lưu phụ nói vậy, nàng nhanh chóng lên tiếng cắt đứt.

"Đúng đấy Lưu thúc, ngươi không nên nói liên luỵ hay không a." Dương Diễn bưng trà lên uống cạn một ly liền tự rót thêm một ly nữa.

"Ân thật đã khát, mà Lưu thúc ngươi có từng mời hai vị thần y đến cho thẩm thẩm chuẩn bệnh chưa?"
"Cha dùng trà.

Lúc trước đã mời được hai vị đến, dược mà nương đang dùng cũng là họ kê." Thuỷ Nguyệt rót trà đưa đến cho Lưu thúc xoay người ngồi xuống đáp lời Dương Diễn.

"Ân, có thể tiểu Phong sẽ trị được cho thẩm thẩm." Dương Diễn nghe vậy suy nghĩ một lát liền nhớ đến Thượng Quan Phong, dù sau nàng điều đến từ mấy ngàn năm sau lúc đo mọi thứ đều phát triển, y học cũng có những thành tựu nhất định, có một số bệnh ung thu cũng có thể chữa được.

"Thượng Quan công tử?" Thuỷ Nguyệt kinh ngạc mà nhìn Dương Diễn, nàng sợ rằng nàng nghe lầm nên hỏi lại.

"Đúng vậy, hắn nha là đệ tử của hai vị thần y đâu." Dương Diễn ánh mắt lấp lánh nhắc về Thượng Quan Phong.


"Nếu nương ta có thể hết bệnh, Thượng Quan công tử cần gì ta cũng đáp ứng." Thuỷ Nguyệt kiên định mà nhìn Dương Diễn.

"Tiểu Nguyệt không thể..."
"Cha, ngươi không muốn nương hết bệnh sao? Chúng ta khuynh hết gia sản cũng vì nương, cho nên chỉ cần có hi vọng ta sẽ không bỏ qua." Thuỷ Nguyệt ánh mắt kiên định mà đối diện Lưu phụ
"Thôi, nếu có thể ta đây cũng sẽ bán đi tổ trạch gom góp tiền để báo đáp cho vị Thượng Quan gì đó."
"Khụ khụ...Lưu thúc, Thuỷ Nguyệt hai người không cần nghĩ mọi chuyện căng thẳng vậy a.

Tiểu Phong hắn không quan tâm mấy chuyện tiền bạc cùng báo đáp đâu." Dương Diễn nghe hai người đối thoại cảm thấy khá căng thẳng liền nhanh chân sáp một cước vào cắt đứt hai người.

"Thuỷ Nguyệt ngươi đưa ta đến Y đường đi."
___________________________________________
"Thượng Quan ngươi đã có người trong lòng hay chưa?" Lúc này Cố Hân Nguyệt cùng Thượng Quan Phong cùng ngồi trong đình nghĩ mát cùng nhau đánh cờ, nàng làm như lơ đãng mà hỏi.

"Ân?" Thượng Quan Phong tay cầm cờ đen cương lại trong nháy mắt rồi qua.

"Vẫn chưa."
"A, vậy đã có hôn phối chưa?" Cố Han Nguyệt hạ xuống một quả cờ trắng tiếp hỏi.

"Ách, công chúa ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng đi a, chứ đi lòng vòng như thế ta theo không kịp." Thượng Quan Phong dừng việc hạ cờ ngẩn đầu cùng Cố Hân Nguyệt đối mắt.

"Ta không có ý gì a, chỉ muốn tìm hiểu Thượng Quan ngươi thôi." Cố Hân Nguyệt ý cười đầy mắt nhìn Thượng Quan Phong.


"Thượng Quan, ta cứ có cảm giác ngươi như đang trốn tránh ta vậy."
"Nào có, ta chỉ sợ bản thân không hiểu ý công chúa chọc công chúa sinh khí a." Thượng Quan Phong cười cười đánh sang chuyện khác.

"Thượng Quan, ta cùng ngươi thành thân đi."
"Công chúa ngươi đừng đùa ta."
"Ta đang cùng ngươi nghiêm túc a."
"Ách, ta..."
"Công chúa, hoàng thượng cho mời người đến khôn ninh cung." Cố Hân Nguyệt đang định truy hỏi Thượng Quan Phong tiếp thì tiếng cung nữ Thuý Liên ở bên ngoài vang lên.

"Ân, lần sau ta muốn nghe câu trả lời của ngươi.

Mấy ngày nữa ta đến tìm ngươi cùng nhau đánh cờ." Cố Hân Nguyệt đứng lên nhìn hướng Thượng Quan Phong mĩm cười.

"Ân, công chúa đi thong thả."
________________-
Ta định để riêng tư nhưng thôi:D.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui