Hôm nay tôi sẽ đến buổi đấu giá ở San Francisco. Người sẽ đi cùng bảo vệ tôi là hai vệ sĩ, không phải Liam hay Yun, và thủ quỹ. Nhưng trước khi đi, tôi ghé sang phòng của Iris.
Con bé đã được uống thuốc, mặc dù không hẳn là hiệu quả hoàn toàn, nhưng tôi nghĩ nó đã rất cố gắng để kháng cự chất độc lan ra nhanh. Tôi xoa đầu con bé, nó ngủ khá ngon, tuy vậy lúc thở vẫn còn khó khăn. Tôi nhìn sang kế bên, Brenna đang ngủ cạnh, tay ôm tay Iris, tay kia nó ôm con thỏ bông mà nó hay cầm theo, có lẽ nó cảm thấy tội lỗi khi Iris phải gánh chịu thay nó.
[...]
Tôi ngồi ghế sau, chiếc xe Cadillac chạy nhanh trên đường cao tốc. Ngồi ghế trước là vệ sĩ, ngồi cạnh tôi là thủ quỹ. Sở dĩ anh ta đi theo tôi là vì chuyến đi mang theo mục đích như một cách để rửa tiền. Anh ta là một người đàn ông Mỹ chính gốc, mái tóc xám tro cùng đôi mắt nâu, khuôn mặt góc cạnh toát ra vẻ nam tính, anh ta đeo một cặp kính trông khá tri thức. Trên tay anh ta là một chiếc iPad-Pro dòng Apple.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chừng vài giây sau anh ta cất giọng hỏi tôi. ''Cô có chuyện gì sao?'' Anh ta vẫn đăm mắt nhìn vào màn hình iPad, tay gõ phím lạch cạch.
- ''Không.'' Tôi nhắm mắt, hưởng thụ cái thời tiết âm u này.
Lần cuối tôi gặp anh ta là vào mùa xuân năm ngoái, sau đó anh ta đi Las Vegas và mới trở về hồi tháng trước. ''Anh đã bao nhiêu tuổi rồi?''
- ''37.'' Anh ta đáp.
- ''Thời gian trôi nhanh thật đó.'' Tôi muốn gọi anh ta là chú, nhưng tôi biết anh ta sẽ cắt tiền chi tiêu của tôi nếu tôi làm như vậy, vì anh ta rất nhạy cảm với việc bị nói là lớn tuổi.
- ''Phải. Mới ngày nào cô đã 18 rồi.''... ''Có lẽ đã đến lúc suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.'' Anh ta đẩy cặp kính, mặt tỉnh bơ.
- ''Còn sớm mà.'' Tôi muốn lảng tránh vấn đề này, anh bố tôi cũng đã từng bị ép kết hôn lúc 20 tuổi với vị hôn thê cho đến khi ông gặp mẹ tôi, vị hôn thê đó đã bị đá ngay lập tức, dù rằng quá trình đó trải qua khá nhiều gian truân.
- ''Vấn đề không phải sớm hay muộn. Mà nó cần thiết cho [Family Barbastor], là một người lãnh đạo thì không nên chỉ nghĩ cho bản thân.''
- ''Nhưng ba tôi-''
Anh ta cắt ngang lời tôi. ''So với Boss, cô vẫn chưa đủ bản lĩnh bằng ngài ấy lúc 18 tuổi đâu. Xin đừng tự so sánh bản thân với người khác, vì cô là chính cô thưa tiểu thư.''
Tôi rất ghét anh ta, nhưng tôi sẽ không phủ nhận việc anh ta có học thức và suy nghĩ rất lý trí. Dù đã làm việc cho gia đình tôi 17 năm rồi, nhưng tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào. Anh ta cũng chính là người đã đưa ra ý kiến với ba tôi về việc đặt ra luật lệ. Một thứ tệ hại.
Chúng tôi dừng xe trước một tòa nhà cao ốc. Một người đàn ông mặc vest mở cửa xe cho tôi, tôi đặt chân xuống thảm đỏ. Hai người vệ sĩ và thủ quỹ đi sau tôi, tôi mặc váy cúp ngực xẻ tà đính kim cương, đi cao gót, búi tóc 2 mái và tô son đỏ. Người đàn ông vừa mở cửa xe cho tôi phụ trách hộ tống tôi, trông chắc cũng trạc tuổi chú tôi.
Tôi đi vào một căn phòng tối tăm, và ngồi xuống hàng ghế VIP. Thủ quỹ ngồi bên cạnh, à, anh ta tên là Paul, còn những người vệ sĩ thì không được phép đi vào trong.
Tôi ngả người dựa vào ghế, thả lỏng chân. Paul đẩy kính, nhìn xuống sàn đấu giá, nó im ắng, được che kín bởi tấm màn đỏ. Anh ta cười nhếch mép một cái, rồi hít thở sâu.
- ''Mấy món hàng đã được chuyển vào sau cánh gà rồi.'' Anh ta gửi một [voice].
Tôi nghiêng đầu, nhắm mắt, định ngủ một chút thì anh ta cất giọng khiến tôi tỉnh dậy. ''Cô hãy tận hưởng buổi đấu giá ngày hôm nay, cô có thể chọn món hàng mà cô thích.''
- ''Có nô lệ không?''
- ''Cô nghĩ đây là thời đại gì vậy chứ?'' Anh ta hơi nghiêm mặt.
Tôi im lặng. Hình như tôi nói sai rồi.
- ''Tôi có thiếu thứ gì đâu.''
- ''Tôi nghĩ là có.''
Tôi quay sang nhìn Paul. ''Thiếu gì?''
- ''Cô sẽ phải tự khám phá.'' Anh ta cứ thích nói chuyện kiểu vậy ha? Thật khó chịu.
Và cuối cùng cuộc đấu giá cũng đã bắt đầu, ánh đèn chỉ chiếu sáng trên sân khấu. Một tên đeo mặt nạ bước ra. ''Chào mừng quý vị đã đến đây ngày hôm nay.''
Chiếc điện thoại của Paul hiện lên một tin nhắn, là của anh bố tôi. Tôi liếc qua cũng đoán được sơ sơ nội dung. Dường như mọi thứ đều nằm trong tay của ông, có khi nào ổng gắn camera trên người tôi không chừng, mà.. có thể đó chứ.
- ''Và chúng ta sẽ đến với món hàng ngày hôm nay.''... ''Món hàng mở đầu là một cực phẩm đến từ Hy Lạp.'' Tên đeo mặt nạ to giọng, suy nghĩ mơ màng của tôi bị phá vỡ và tôi chuyển sự chú ý của mình về phía sân khấu.
- ''Anh ta làm màu chi vậy?'' Tôi hỏi Paul, ý nói về cái mặt nạ.
- ''Nhát gan mới làm thế.'' Paul đáp.
- ''Bức tượng Lệ chi vương này là một bức tượng được điêu khắc từ rất rất lâu về trước, loại đá làm nên nó là ngọc bích Jadeite, hình dung một người phụ nữ đang khóc, trên lưng là đôi cánh đã bị mất đi một nửa. Bức tượng đã được phục hồi bởi các nhà nghiên cứu và có giá khởi điểm là 30 triệu USD!''
Khán đài bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, mấy cái đầu chụm hai chụm ba thì thầm cái gì đó. Tôi trưng ra vẻ mặt chán nản, không hứng thú mấy. Paul ngả đầu thì thầm với tôi, còn tôi vẫn chống cằm.
- ''Cô muốn nó không?'' Anh ta hỏi tôi, giọng bỗng dưng trầm ấm, khá lãng tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...