Công Chúa Lưu Manh
Ta cho là sẽ có đội ngũ hộ tống rất dài.
Kết quả là Vương Thần An một mình, một ngựa.
Mặc dù Nam Hạ và Tây Tề là nước láng giềng, khoảng cách rất gần, cũng không đến mức kinh khủng như vậy, chỉ dùng một con ngựa thôi.
"Tại sao phải như vậy?"
Vương Thần An lên ngựa, sau đó xách ta lên giống như xách thùng nước.
"Là ý của Hoàng thượng."
Ta:......
Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Thịnh An công chúa là ai?"
Vương Thần An thân thể cứng đờ: "Cố Tích Nhiên."
Nghe ba chữ này thốt ra từ trong miệng hắn, ta nhất thời rợn cả tóc gáy, hắn có thể vì vậy ghi hận trong lòng hay không, giết ta giữa vùng hoang vu?
Phụ hoàng a phụ hoàng, ngài nếu là thật sự yêu con, lại vì sao phải phái Vương Thần An một mình tới đón con?
Ngài rốt cuộc là có yêu con không!
Ta chậm rãi quay đầu đi, "Ta biết ý trung nhân của ngươi là Cố Tích Nhiên, nhưng chuyện này chẳng quan hệ tới ta, ngươi đừng vội giận lây sang ta! Nếu là ngươi muốn giết ta, tất sẽ bị thiên lôi đánh!"
Tay hắn nắm dây cương căng thẳng, "Vì sao?"
Ta lớn tiếng nói: "Ta là công chúa Nam Hạ! Ngươi là phò mã gia của ta!"
Hắn không cho là đúng hừ một tiếng, "Vậy thì như thế nào!"
Ta quyết định lấy động tình người, lấy lý phục người.
"Ta từng cứu tánh mạng ngươi, ta không cầu ngươi hồi báo, chỉ cần ngươi đưa ta an toàn về Nam Hạ là được!"
Hắn không lên tiếng, ta kêu rên nói: "Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi nào có mạng lớn như vậy, nào có mạng thích Cố Tích Nhiên! Không cầu Thiên Trường Địa Cửu, chỉ cầu đã từng phải có......"
Hắn ngăn chận môi của ta, dùng binh khí là miệng.
Ta hoàn toàn ngốc trệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...