Phùng Uyên và Tống Tuân, hai người dùng xong bữa trưa vẫn chưa xuất hiện, bên này Lâm Uyển cùng mọi người dùng bữa xong, bắt đầu ngồi lại cùng nhau ăn điểm tâm, chơi tửu lệnh.
Ninh Hoài đoán trước quả nhiên không sai, Văn Tử Hi dùng bữa trưa xong buồn ngủ mà ngáp dài một cái, Lâm Uyển dẫn nàng tới phòng khách, biết nàng thai phụ thích ngủ, nên để nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Bên ngoài gió thổi vù vù, không ồn ào, cách vách tường nghe trong tai dường như còn có thể trấn an tinh thần con người. Trong phòng có địa long rất ấm áp, Văn Tử Hi đang nằm xuống, đột nhiên cảm thấy trong bụng giống như đang vỡ một bong bóng nước nhỏ.
Ơ? Văn Tử Hi cười, bong bóng nhỏ dường như lại biến thành một chú cá, trượt lên trượt xuống trong bụng nàng, động tác rất nhẹ, duy trì khoảng nửa khắc.
“Bảo bảo?” Văn Tử Hi vui mừng sờ bụng mình, lòng bàn tay cảm nhận theo từng động tác động đậy của con, “Con vẫn chưa muốn ngủ à.”
Tiểu hài tử bên trong đá nàng một cái.
Văn Tử Hi vỗ nhẹ lên bụng mình một cái: “Tiểu xấu xa, tối qua bảo con chào hỏi với cha con một tiếng mà con nhất định không chịu, sao bây giờ lại quậy mẫu thân.”
Tối qua Ninh Hoài nằm bò trên giường ôm lấy bụng của nàng và nói rất nhiều, muốn xem hài tử động đậy chào hỏi với hắn một cái, nhưng nào biết tiểu hài tử trong bụng mẫu thân nó sớm đã ngủ rồi, một cái cũng không động đậy, không giữ mặt mũi cho cha mình tý nào.
“Tối nay phải chào cha một tiếng biết chưa hả? Nếu không sau này con ra đời rồi ta sẽ đánh mông.” Văn Tử Hi nói.
Hài tử bên trong trở mình một cái giống như đáp lại.
“Vậy mới ngoan.” Văn Tử Hi lại ngáp dài một cái, hài tử dường như cũng biết mẫu thân mệt rồi, quấy một lúc liền ngừng lại, Văn Tử Hi ôm lấy chăn ngủ thiếp đi, khóe môi vẫn còn nụ cười ngọt ngào.
**
Bên ngoài tuyết nhỏ đột nhiên bắt đầu rơi.
Không khí bên trong noãn các vẫn náo nhiệt như cũ, mọi người chơi tửu lệnh bắt thẻ tre thành một đoàn.
Vừa sắp thẻ tre vào trong ống tre, Lâm Uyển lắc qua lắc lại một hồi, mọi người đều tâp trung nhìn chằm chằm vào tay cô ấy.
“Lần này đến lượt ta rút!”
Lâm Uyển vừa dừng tay, Đỗ Thiên Thiên liền nhào ra ngồi xuống trước mặt Lâm Uyển, chọn lên chọn xuống một thẻ tre trong tay cô ấy.
“Ngươi không được nhìn trộm đó.”
“Đúng, ngươi thắng cả mấy ván rồi, không được nhìn trộm đâu đấy.”
Có hai người nói. Trò chơi này rất đơn giản, trên mỗi thẻ tre đều có chữ, có cái bên trên viết là khen thưởng, người nào rút trúng sẽ được đòi một phần thưởng của mọi người trong đây, có cái bên trên là phạt rượu, nếu ai rút trúng thì sẽ phải uống số ly giống như trên thẻ tre đã quy định, còn có một số lệnh thông thường, rút phải không thưởng không phạt, tiếp tục được đi tiếp.
“Ta không có nhìn trộm đâu.” Đỗ Thiên Thiên nhắm mắt rút một cây từ trong đống thẻ tre ra
“Viết cái gì vậy?” lập tức có người hỏi.
Đỗ Thiên Thiên nắm chặt cây thẻ tre trong lòng bàn tay, từng chữ từng chữ đọc ra: “Dục ỷ lục song bạn khanh khanh.” Hình như là một câu thơ.
“Cái này có nghĩa là gì?” Lại có người hỏi.
Bên dưới vẫn còn một hàng chữ nhỏ, Đỗ Thiên Thiên tiếp tục đọc: “Mời đưa lệnh này cho người thứ hai bên trái bạn.”
“Người thứ hai bên trái.” Đỗ Thiên Thiên đếm đếm “Là Tuyết Trinh.”
“Ta?” Ngô Tuyết Trinh chỉ vào chính mình.
Không thưởng cũng không phạt, Đỗ Thiên Thiên thất vọng đem thẻ tre đưa cho Ngô Tuyết Trinh: “Cái này cho ngươi, nào, chúng ta bắt đầu rút lại từ phía ngươi,
Ngô Tuyết Trinh cầm lấy thẻ tre, sờ những chữ viết bên trên tỉ mỉ suy nghĩ một phen, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên.
“Dục ỷ lục song bạn khanh khanh.” Lâm Uyển đọc câu thơ này lại hai lần, vặn khăn tay ngập ngừng nói, “Cái này dường như, là câu thơ tình.”
“Đúng, là câu thơ tình, ngô muội muội còn chưa xuất giá, sợ là nhân duyên sắp đến rồi.” một người khác nói, lời này cô ấy vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Ngay cả Đỗ Thiên Thiên cũng ngộ ra được chút ý nghĩa. Mấy nữ tử hôm nay đều tới là để gặp mặt Phùng Uyên, vốn dĩ chính là muốn cầu nhân duyên, mà Ngô Tuyết Trinh lại vừa rút được câu đó, hàm nghĩa trong đó thật là thâm sâu. Vừa nãy rút được nhiều lệnh như vậy, chỉ có duy nhất lệnh này là cho Ngô Tuyết Trinh.
Ngoài ra có ba nữ tử trên mặt có chút không vui.
“Không được nói linh tinh.” Ngô Tuyết Trinh ngoài miệng giận nói, vẻ mặt thẹn thùng, nhớ tới người thân hình khôi ngô cường tráng lúc sáng nay, tim đập không ngừng.
Vẫn là Đỗ Thiên Thiên phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này, nàng túm lấy ống tre trong tay Lâm Uyển lắc loảng xoảng một hồi, dí vào bên tay Ngô Tuyết Trinh nói: “Mau rút một cái, chúng ta tiếp tục chơi.”
Mọi người lại tiếp tục chơi.
Thực sự cũng kì lạ, chẳng có ai rút lại phải thẻ tre đó, Ngô Tuyết Trinh trong lòng bắt đầu càng ngày càng hạnh phúc.
Mấy ván tiếp theo, vận may Đỗ Thiên Thiên không được tốt lắm, lần nào cũng rút phải thẻ phạt, nàng cũng sảng khoái, phải uống thì uống, chỉ chốc lát sau mặt nàng đã đỏ rực lên.
**
Văn Tử Hi tỉnh dậy. Nàng nhìn đồng hồ kiểu tây trên kệ phát hiện đã tới giờ thân rồi, tự mình đi giày chuẩn bị ra noãn các tìm Đỗ Thiên Thiên.
Thời gian không còn sớm nữa, nàng phải quay về ăn món thịt viên tứ hỉ Ninh Hoài làm nữa.
Văn Tử Hi vừa mở cửa phòng, bên ngoài liền ùa vào một trận gió lạnh, trộn lẫn vài bông tuyết nho nhỏ. Có một bông còn rơi trên chóp mũi nàng.
Tuyết rơi rồi? Văn Tử Hi thấy bông tuyết trên chóp mũi dần dần biến thành một giọt nước nhỏ, gió thổi qua một cái là nàng lại muốn hắt xì, xoang mũi ngứa một trận nhưng lại không hắt xì ra được. Có nha hoàn của Tống phủ tới đưa cho nàng một túi sưởi, Văn Tử Hi ôm túi sưởi chậm rãi thong thả đi về phía noãn các.
Văn Tử Hi trên đường đi ngắm tuyết tâm trạng cũng không tồi, tới khi ngang qua chỗ ngoặt một cái hành lang, cả người đột nhiên khựng lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng cứng đờ.
Phùng Uyên nghe thấy tiếng bước chân thanh nhàn, quay người nhìn qua, phát hiện thục dương công chúa đang ở trước mặt. Nàng mặc một bộ xiêm y đỏ tươi giữa khung cảnh xơ xác tiêu điều này càng hiện lên sự xinh đẹp vô cùng, trên mặt không thoa một chút phấn, da trắng hơn tuyết, đầu mũi vì lạnh mà có chút hồng hồng, đôi mắt ướt át dường như lúc nào cũng có nước. Phùng Uyên không khỏi nghĩ tới con nai nhỏ trên trường săn bắn, cũng giống dáng vẻ này của nàng.
Văn Tử Hi lại muốn chạy, nhưng nàng bây giờ bụng to, thân hình nặng nề, chạy không nổi.
Tránh không được rồi, phải đối diện thôi, kiếp này sớm đã không giống như kiếp trước nữa rồi, Văn Tử Hi tự động viên tinh thần mình.
Phùng Uyên đột nhiên cười, chắp tay hành lễ với Văn Tử Hi: “Thần tham kiến Thục Dương công chúa.”
“Ồ.” Văn Tử Hi lạnh nhạt nói, “Ngươi đứng dậy đi.”
“Đa tạ công chúa,” Phùng Uyên đứng dậy, ánh mắt lướt trên người Văn Tử Hi một vòng, rồi dừng lại trên cái bụng to của nàng, mày hơi nhăn lại.
Văn Tử Hi thấy Phùng Uyên cứ đờ ra đó không có động thái gì, chau mày không vui nói: “Ngươi tránh đường, ta muốn qua đó.”
“Ồ.” Phùng Uyên đáp, lại không có động thái gì, “Không biết công chúa muốn đi đâu?”
“Cần ngươi quản?” Văn Tử Hi tức giận, muốn hắn nhường đường mà hắn nghe không hiểu tiếng người sao
Phùng Uyên kinh ngạc, không ngờ vị công chúa này tướng mạo xinh đẹp, ủy mị mà tính cách lại kịch liệt như vậy, hắn chẳng qua là chỉ hỏi có một câu mà nàng lại nói như vậy. Quý vi công chúa, quả nhiên không giống những nữ tử thông thường, Phùng Uyên nghiền ngẫm cười.
Tuyết nhỏ vẫn đang rơi, Văn Tử Hi trừng mắt với người đang đứng giữa hành lang giống như một ngọn núi chắn đường kia, không muốn nói nhiều với hắn, dứt khoát ôm tay xuống dưới hành lang đội tuyết mà đi về trước.
“Ây, công chúa!” Phùng Uyên vội vàng xuống theo, “Công chúa, lúc nãy vi thần sơ ý, người đi lên trên đi.”
Văn Tử Hi không đáp một tiếng vượt qua rào chắn thấp đi lên hành lang, Phùng Uyên lại giống như thuốc tẩy tế bào chết mà lên theo, “Công chúa có phải người muốn đi noãn các? Vừa hay vi thần cũng muốn đi, thần đi cùng người được không?”
“Ta tự đi được!” Văn Tử Hi nói, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.
Phùng Uyên không để ý lời từ chối của nàng, đi bên cạnh, “Công chúa, tuyết rơi đường trơn, để thần theo người đi.”
“Ta nói ngươi có thôi đi không!” Văn Tử Hi cuối cùng không nhịn được mà dừng lại, “Ta bảo ngươi đừng đi theo ta! Ta tự đi được!”
Phùng Uyên của kiếp trước với nàng luôn là bỗng nóng bỗng lạnh, vài lần hắn đòi vui vẻ với nàng nhưng bị nàng từ chối là hắn liền lạnh nhạt với nàng, ánh mắt hắn lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút chán ghét, nàng còn ngốc nghếch mà tưởng rằng hắn hứa sẽ lấy nàng, thật không ngờ cuối cùng nàng lại rơi vào kết cục như vậy, kiếp này sau khi hồi sinh, nàng có được Ninh Hoài, bây giờ lại có con, tại sao tên Phùng Uyên này lại chủ động quấn lấy nàng, lẽ nào hắn không nhìn thấy cái bụng to của nàng sao?
Phùng Uyên bị nàng mắng một trận, khó hiểu nhìn ánh mắt Văn Tử Hi: “Công chúa rất ghét vi thần sao? Vi thần và công chúa gặp nhau tổng cộng mới chỉ có hai lần, vi thần rốt cuộc có chỗ nào không đúng với người? Vi thần nghĩ người đi lại không được thuận tiện nên muốn đưa người đi một đoạn, không biết sao công chúa lại ghét thần đến như vậy.”
“Ta……” Văn Tử Hi nghẹn lời.
“Vợ ta bướng bỉnh, mong Phùng đại nhân chớ trách.”
Một giọng nói mê hoặc quen thuộc với Văn Tử Hi đột nhiên vang lên.
“A Hoài!” Văn Tử Hi ngạc nhiên mừng rỡ nói, Ninh Hoài cùng Tống Tuân từ nơi không xa đi tới, Văn Tử Hi có được chỗ dựa, dang đôi tay muốn lao về phía Ninh Hoài.
“Không được chạy!” Ninh Hoài kịp thời chặn ngang được động tác của nàng, vội vàng chạy về trước hai bước, ôm người tròn tròn trước mặt vào lòng.
Ninh Hoài một tay ôm eo nàng, một tay nhéo nhéo mũi nàng: “Nói bao nhiêu lần là không được phép chạy, lại muốn bị phạt đúng không?”
“Ai ya, thiếp nhớ chàng mà ~ chàng dám phạt thiếp, thiếp sẽ không cho chàng nói chuyện với con.” Văn Tử Hi cọ tới cọ lui trong lồ ng ngực hắn, giọng nói ngọt ngào như tẩm đường.
Ninh Hoài dùng môi thử độ ấm trên má nàng, lại chạm được mấy bông tuyết tan ra làm ướt ướt áo nàng, vội cởi chiếc áo khác trên người ra khoác lên cho nàng, vừa thắt dây áo vừa nói: “Sao người lại lạnh thế này? Áo khoác ta đưa nàng cầm theo tại sao không mặc lên? Bị lạnh rồi phải làm sao?”
“Hihi. Thiếp sai rồi mà ~” Văn Tử Hi cười lộ ra hàm răng trắng, nhân lúc Ninh Hoài cúi thấp xuống buộc dây áo cho nàng mà nhón chân hôn một cái lên môi chàng, “A Hoài thật tốt với thiếp.”
“Biết là tốt.” Ninh Hoài cười và gõ gõ nhẹ trán nàng.
Hai người kẻ tung người hứng, nàng nàng ta ta vô cùng thân mật, dường như hoàn toàn quên mất bên cạnh có một Phùng Uyên đang đứng, càng không nói đến Tống Tuân- người cùng Ninh Hoài tới.
Phùng Uyên ngây người, nam nhân trước mặt tướng mạo khôi ngu, anh tú, sự lạnh lùng khắp người toàn bộ tức khắc hóa thành sự nuông chiều, yêu thương khi ôm công chúa vào lòng, còn cô công chúa hung hăng với hắn khi gặp nam nhân này hoàn toàn quên đi những không vui khi nãy, lại làm nũng đòi hôn giống như một đứa trẻ bị chiều hư. Ngôn ngữ, cử chỉ của hai người vô cùng tự nhiên, tình cảm nồng sâu lúc bên nhau thực sự không sao có thể làm ra được.
Tống Tuân cũng sửng sốt, nam nhân lạnh lùng vừa đi cạnh hắn bây giờ trong mắt chỉ có công chúa, dường như trong mắt hai người không có ai khác, thân mật tột độ.
“Phùng đại nhân, đa tạ ý tốt của ngài, có điều vợ ta trước giờ đều không quen nhận sự chăm sóc của ai ngoài ta, vừa nãy đã mạo phạm với ngài rồi, mong lượng thứ.” Ninh Hoài khoác áo cho Văn Tử Hi xong, dùng bàn tay áp vào khuôn mặt đang lạnh của nàng, rồi mới quay người lại nói với Phùng Uyên.
Lời của hắn nghe như đang xin lỗi, song ngữ khí lại lạnh như băng, ánh mắt nhìn Phùng Uyên giống như bình thường, song lại ẩn chứa sự kiên quyết.
Vừa nãy thân mật với Văn Tử Hi như thế, bảy phần là thói quen, ba phần là do Ninh Hoài cố ý, hắn là nam nhân, ánh mắt của Phùng Uyên đối với Văn Tử Hi như ẩn chứa điều gì, hắn lại không tài nào hiểu được sao.
“Hứ!” Văn Tử Hi hếch mũi với Phùng Uyên, núp đằng sau Ninh Hoài. Nàng vừa nãy là cố ý hôn Ninh Hoài trước mặt hắn.
Vóc dáng hai người đàn ông này không khác biệt lắm, Ninh Hoài rắn rỏi cường tráng như cây tùng, Phùng Uyên thì vạm vỡ, lực lưỡng như đá, khí chất đôi bên cao chót vót.
Vẫn là Tống Tuân bước tới phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hắn chắp tay nói với Phùng Uyên: “Phùng huynh, Ninh đại nhân tới đón công chúa về, không phiền huynh lo lắng nữa rồi.”
Phùng Uyên im lặng một hồi, rồi đột nhiên cười một tiếng: “Là ta đường đột rồi.”
**
Tống Tuân tiễn Phùng Uyên ra về, lúc đi vừa hay đụng phải Ngô Tuyết Trinh đang định quay về nhà, Phùng Uyên cũng lạnh nhạt, còn ánh mắt Ngô Tuyết Trinh lại tràn ngập tình ý.
Bên chỗ Lâm Uyển cũng tan rồi, mọi người không phải trượng phu của mình tới đón thì là xe của người trong nhà phái tới, mang theo cả áo khoác chống lạnh.
Văn Tử Hi tạm biệt Đỗ Thiên Thiên ở cửa Tống phủ.
“Biểu tỷ, hay là tỷ lên xe về cùng bọn muội đi, ngủ với muội một đêm.” Văn Tử Hi nhìn Đỗ Thiên Thiên lẻ loi một mình nói.
“Không cần, không cần đâu. Ta tự mình đi về được rồi.” Đỗ Thiên Thiên liên tục xua tay, sáng nay là nàng một mình tự tới, lúc nãy Lâm Uyển nói muốn tiễn cô ấy mà cô ấy cũng không cần.
Ninh Hoài từ trong xe ngựa lấy ra chiếc áo khoác to của Văn Tử Hi đưa cho Đỗ Thiên Thiên: “Cầm cái này khoác lên đi, không lại lạnh.”
Đỗ Thiên Thiên cố kìm lại cảm xúc muốn khóc của mình, cầm lấy cái áo: “Cảm ơn.”
Ai ai cũng có người tới đón, biểu muội thì không nói, muội phu còn hận là không thể ngậm nàng trong miệng, chỉ có cô ấy, lẻ loi tới mà cũng lẻ loi đi. Nói đến Hạ Cẩn, aiz, cô ấy trước giờ chỉ hi vọng hắn ân cần, chu đáo bằng một nửa Ninh Hoài.
“Các người đi đi, đi đi, đừng lo cho ta, Quốc Công phủ cách đây cũng không xa.” Đỗ Thiên Thiên khoác thêm áo xua tay kêu vợ chồng Ninh Hoài nhanh đi đi.
Văn Tử Hi mời một hồi không kết quả, đành bị Ninh Hoài ôm lên xe ngựa đi về.
Đỗ Thiên Thiên nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa rồi, hít hít cái mũi đang cay cay, quấn chặt áo khoác trên người cúi đầu chuẩn bị đội tuyết đi về.
“Thiên Thiên ta tới trễ rồi.”
Bỗng nhiên, âm thanh xa xôi mang theo ba phần ngả ngớn vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...