Ninh Hoài trong lòng lo lắng mẫu thân, không muốn chậm trễ quá lâu, vội vội vàng vàng xin Hàn Lâm viện nghỉ phép. Đúng lúc việc bận rộn trong Hàn Lâm viện cũng hết, nên có thể vắng mặt, lúc Lý Nhân Chử biết Ninh Hoài phải đưa Thục Dương công chúa cùng về nhà càng cười với ý thâm sâu, nếp nhăn trên mặt như hoa nở rộ, chỉ là chưa trực tiếp gọi hắn một tiếng “Phò mã gia”. Còn về việc học của thái tử Văn Tử Diên hắn cũng chỉ là tạm thời dạy thay, thái phó mới đang chuẩn bị bài vở để chuẩn bị tiếp nhận.
Buổi chiều phải xuất phát cùng với Ninh Hoài rồi, trong Châu Kỳ cung Văn Tử Hi đang bận túi bụi.
Phụ hoàng mẫu hậu lần này tuy cho phép nàng đi cùng Ninh Hoài, nhưng trong lòng vẫn không nỡ, đêm qua còn dẫn Văn Tử Diên đi theo dặn dò nàng một đống chuyện, bảo rằng trên đường đi không được ham chơi, không được hành sự huênh hoang, không được ăn bừa bãi, đi tới đâu cũng phải có người đi theo bảo vệ, gặp mẫu thân của Ninh Hoài rồi phải hỏi thăm người ta, nhưng cũng đừng quá nhiệt tình, dù gì nàng cũng là công chúa, vẫn chưa chính thức gả đi.
Văn Tử Diên cũng rất không nỡ xa hoàng tỷ của hắn, phụ hoàng mẫu hậu quản hắn không nghiêm, trong cung không có hoàng tỷ là người dám đánh hắn chửi hắn cũng không có, những ngày sau nhất định sẽ cực kỳ chán. Còn hoàng tỷ hắn yếu ớt đến vậy, cũng không biết sau khi rời cung có thích nghi được với cuộc sống ngoài cung hay không, hắn còn sợ Văn Tử Hi sống ở ngoài không quen sẽ mơ thấy ác mộng, đặc biệt tặng cho Văn Tử Hi con thú bông hình con hổ từ nhỏ tới lớn hắn đều ôm khi ngủ, nói là tạm thời cho nàng mượn, để nàng ở bên ngoài ngủ thật ngon.
Văn Tử Hi ôm lấy con thú bông hình con hổ nước mắt lưng tròng, con thú bông này quan trọng như thế nào với Văn Tử Hi nàng đều biết, thường ngày nàng muốn sờ tý hắ cũng không cho, lúc nhỏ Văn Tử Diên chưa biết nói nàng hễ đến gần thú bông này hắn la hét đến long trời lỡ đất, bây giờ còn cho nàng mượn để bảo vệ nàng, nàng cảm động đến mức muốn ôm hôn Văn Tử Diên hai cái, bốn ngón tay chỉ lên trời thề rằng nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với con hổ của hắn.
Trời đã tối sầm, Văn Tử Diên bắt đầu ngủ gật, được thái giám ôm về ngủ rồi.
Những lời mà Đế hậu hai người dặn dò vẫn chưa xong, lại thở dài sao dễ dàng phó thác con gái ra ngoài như vậy, có chút hiu quạnh.
Văn Tử Hi gật đầu như con gà mổ thóc, cố gắng mở to mắt ra để nghe phụ mẫu dặn dò, đế hậu hai người nói với nàng nới nửa đêm, ăn mặc ở đi lại không bỏ sót, cuối cùng thấy nàng thực sự buồn ngủ rồi mới ra về với vẻ bịn rịn không muốn rời xa.
......
Hải đường trong sân vẫn nở rộ, gió thổi ngang qua hoa rơi khắp sân, thế nhưng trong châu kỳ cung vắng lặng hơn so với ngày thường.
“Mang theo chiếc này, chiếc này nữa, chiếc này không cần.” Trước mặt Văn Tử Hi là những áo váy chất thành đống, nàng chọn những chiếc tốt đưa cho nha hoàn bên cạnh, những chiếc không thích thì quăng ở phía sau.
“Công chúa, quần áo mang theo đủ nhiều rồi.” Song Duyệt còn đang ôm trên mình hộp trang sức của Văn Tử Hi, thấy nàng lại chọn thêm một số đồ ra nữa nhăn mày nói.
Công chúa nhà nàng hận không thể mang theo toàn bộ những đồ trong Châu Kỳ cung này, những đồ để dùng, để chơi đều có hết, ngay cả những món đồ bày trên bàn cũng không nỡ để lại, mình mới nãy chẳng qua là chuẩn bị một số trang sức cho công chúa ra ngoài đeo, khi về nhà lại phát hiện quần áo công chúa đã chứa hết mấy cái rương lớn rồi, vị công công chở hành lý cũng nói xe ngựa sắp không chứa nỗi nữa rồi.
“Nhiều......không?” Văn Tử Hi chỉ chỉ quần áo trong tay của nha hoàn bên cạnh Song Duyệt.
Nàng chỉ mang theo những thứ mà nàng nghĩ ra ngoài chắc sẽ dùng tới mà thôi.
“Không phải những thứ này.” Song Duyệt đặt hộp trang sức lên trên bàn, chỉ ra những cái rương lớn bên ngoài cửa cung, “Người nói chúng ta phải cần bao nhiêu con ngựa mới kéo được?”
Vài rương lớn bên ngoài cửa đã chất thành núi, còn có hai vị tiểu thái giám đang thở hổn hển nhấc hành lý mà nàng mới chứa đầy lên xe ngựa.
Văn Tử Hi cũng không ngờ mình đã thu dọn nhiều đồ ra như vậy, giật mình lùi một bước về sau.
“Công chúa, người lần này chỉ là đi cùng với Ninh hàn lâm về quê để chăm sóc mẫu thân của hắn, không phải dọn nhà, nghe nói đường cũng khá xa, chúng ta mang theo nhiều đồ như vậy, đi đường cũng không tiện đâu.” Song Duyệt khuyên nói.
Văn Tử Hi cúi đầu suy nghĩ cả buổi, rồi thốt lên một câu: “Cũng đúng.”
A Hoài khẳng định cũng không thích nàng mang nhiều đồ đến vậy, giống như đâu đâu cũng là dáng vẻ kiêu ngạo của công chúa, đồ nhiều khẳng định sẽ là gánh nặng cho chàng.
Song Duyệt vui mừng nói: “Công chúa trước giờ đều thấu tình đạt lý nhất, Song Duyệt đã giúp người chọn và chứa những đồ cần thiết cho công chúa rồi, những thứ này” Song Duyệt chỉ chỉ những cái rương lớn kia, “Chúng ta không mang theo nữa được không?”
“Ngươi đều chuẩn bị xong rồi ư?” Văn Tử Hi thắc mắc hỏi.
Song Duyệt đắc ý ngẩng cái cằm tròn bóng lên: “Song Duyệt sớm đã thay người chuẩn bị xong rồi, nào biết người thấy gì thì chứa cái đấy, dọa luôn cả vị công công đánh xe ngựa.”
Văn Tử Hi cười òa lên: “Song Duyệt chu đáo vậy ư, sau này xuất giá ra khỏi cung, có đối xử tận tâm với phu quân của ngươi như đối xử với ta không?”
“Công chúa......người......đừng nói bừa.” Song Duyệt tức khắc xấu hổ đến đỏ mặt, xoay người lại vò chiếc khăn tay.
. ngôn tình hài
“Sao thế? Xấu hổ ư?” Văn Tử Hi đặt sát tai Song Duyệt hỏi nhỏ nhẹ, “Hay là Song Duyệt của ta không muốn xuất giá,vậy thì sau khi ta quay về sẽ nói cho người trong phụ nội vụ, rằng là đại nha hoàn của Thục Dương công chúa ta muốn ở lại bên cạnh ta hầu hạ cả đời cho ta như thế nào?”
“Nào có! Thần......thần......thần tự muốn tất nhiên là muốn xuất giá rồi.” Song Duyệt vội xoay người lại, dường như sợ Văn Tử Hi muốn để cô ta ở lại trong thâm cung này làm nha hoàn cả đời.
Văn Tử Hi nhéo mũi của Song Duyệt: “Được rồi, nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa, đợi ta gả cho phò mã gia của ta rồi, rồi lập tức chọn một người chồng tốt cho Song Duyệt của ta như thế nào.”
“Tạ công chúa.” Song Duyệt quỳ gối hành lễ với Văn Tử Hi, trong lòng âm thầm cầu nguyện Ninh hàn lâm nhất định phải thành hôn sớm với công chúa của nhà cô ta mới được.
Buổi chiều Văn Tử Hi từ biệt phụ mẫu và Văn Tử Diên, ngồi xe ngựa xuất cung.
Ninh Hoài cũng đang dẫn người đợi nàng ở trước cửa cung cùng nàng xuất phát.
“A Hoài! “ Văn Tử Hi vừa vén màn xe ngựa lên thì nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của Ninh Hoài, ra sức vẫy tay về phía chàng.
Ninh Hoài cười mỉm, xoay người xuống ngựa hành lễ với Văn Tử Hi trong xe ngựa: “Tham kiến công chúa, hôm nay chúng ta xuất thành, buổi tối sẽ tới dịch quán ngoài thành nghỉ một đêm, sáng mai mới lên đường.”
“Cứ theo sự sắp xếp của chàng.” Văn Tử Hi ngả trên mép cửa sổ xe ngựa nhìn nam nhân tuấn tú đã là phò mã Hoài của nàng, hai quai hàm do cười mà phủng phỉnh đến đáng yêu vô cùng.
Ninh Hoài đột nhiên cảm thấy ngón tay mình có chút ngứa, rất có sự thôi thúc muốn đi lên xe nhéo nhéo đôi má hồng của nàng.
“Suốt dọc đừng đi có thể sẽ rất vất vả, nếu người không thoải mái hãy nói với thần, đừng cố chịu.” Ninh Hoài mỉm cười mở miệng, còn về chuyện nhéo đôi má của công chúa ư, vẫn cứ đợi sau khi nàng trở thành thê tử của hắn rồi nhéo cho đủ.
“Ta yếu đuối đến thế ư?” Văn Tử Hi vênh môi.
Ninh Hoài cười cười, dẫn theo một đoàn người lên đường.
......
Ninh Hoài lần này là cá nhân về thăm mẫu hậu, không phải là trạng nguyên được phân làm quan địa phương rồi áo gấm về làng, về việc dẫn theo người chỉ có hai người hầu và vài bộ quần áo mỏng manh, Văn Tử Hi cũng được căn dặn kỹ không được tiết lộ thân phận trên đường đi, người dẫn theo ngoài Song Duyệt ra là vài hộ vệ.
Những hộ vệ trước giờ đều oai phong lẫm liệt trước mặt các cung nữ thái giám trong cung lúc này đều đội nón mặc áo vải, không thì giả thành ngựa phu không thì làm tùy tùng, những bộ dạng chẳng ra gì cả làm cho Song Duyệt trước giờ đều sợ những kẻ học võ này cười mãi.
Một mạch đi hết mấy ngày, Ninh Hoài nhớ nhung mẫu thân cho nên hành trình rất nhanh, dừng lại nghỉ ngơi cũng vội vã, chỉ mong sớm về tới nhà.
Trong lòng Văn Tử Hi không nôn nóng như Ninh Hoài, nàng từ nhỏ tới lớn ngoài tiệc săn bắn hoàng gia thì cực kỳ ít ra khỏi kinh thành, lần này không dễ dàng gì có cơ hội ra ngoài, mang theo sự hào hứng du sơn ngoạn thủy, dọc đường là những phong thổ không giống với thường ngày thấy được, nhưng vì Ninh Hoài phải gấp rút lên đường nên không thể vui chơi.
Đôi lúc một đoàn người đi trên đường, Văn Tử Hi thấy chiếc xe ngựa ngang qua đều cảm thấy mới mẻ, nhìn chằm chằm con trâu vàng đang kéo xe của người ta, cảm thấy dáng vẻ chú bé chăn trâu ngồi trên lưng trâu vô cùng thú vị, ánh mắt ngưỡng mộ làm cho chú bé cưỡi trâu tưởng rằng cô nương này đang muốn chiếm đoạt con trâu nhà hắn, sợ đến mức rút roi đánh để cho con trâu chạy nhanh lên.
Mong muốn ngồi xe trâu của Văn Tử Hi không thành, lấy những thức ăn vặt đặc sắc mang từ trong cung ra ăn, nào biết mùi vị ngồi trong xe ngựa với thời gian dài thực sự không dễ chịu, mỗi ngày hầu hết thời gian đều cố chịu trong cỗ xe ngựa nhỏ bé không tài nào phát huy được năng lực, trên đường lắc lư đến nỗi khung sắp tách ra, vừa vén màn xe lên nhìn thấy dáng vẻ phong độ cưỡi trên lưng ngựa của Ninh Hoài bọn họ, cũng muốn cưỡi ngựa thử.
Sắp tới thành Phong Hàm rồi—Ninh Hoài nhìn khung cảnh xung quanh càng ngày càng thân quen, cách nhà không xa nữa rồi.
Vừa muốn ruổi ngựa đi nhanh một chút, đằng sau đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp rút.
Ninh Hoài chưa kiệp quay đầu, Văn Tử Hi đã cưỡi ngựa dừng cạnh hắn.
“Hu~” Văn Tử Hi kéo dây cương. Nàng vừa thay một bộ hành trang trắng thoải mái trên người, buộc một búi tóc cao cao ở sau đầu, nếu không phải khuôn mặt quá diễm lệ thì cải trang chắc sẽ giống một công tử nhà quyền quý.
Ninh Hoài không ngờ một Văn Tử Hi sống trong cung lại biết cưỡi ngựa, động tác điều khiển con ngựa vừa nãy trong có vẻ cũng khá thành thục, chỉ là trên đường này địa hình trước giờ toàn là gồ ghề không bằng phẳng, nếu như con ngựa thất thủ làm nàng té ngã thì phải làm sao, cau mày nói: “Công chúa tại sao không ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, cưỡi ngựa té ngã rồi phải làm sao.”
Văn Tử Hi kẹp bụng ngựa tiến về phía Ninh Hoài: “Trong xe ngựa ngộp ngạt muốn chết, ta không thèm ngồi, cưỡi ngựa vui biết mấy.” Đang ngồi trong xe ngựa lúc này là Song Duyệt và một hộ vệ bị Văn Tử Hi giành lấy con ngựa nhìn qua nhìn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...