CHƯƠNG 71: ĐĂNG MÔN BÁI PHỎNG
Tác giả: Luna Huang
Bốn ngày sau, tin tức Hàn Chĩ Vỹ tiến đến Kim đô loan truyền cả hoàng thành, Thiệu Khánh đế lập tức cho người thiết yến chiêu đãi. Đương nhiên cả ba huynh đệ đều biết rõ Hàn Chí Vỹ là một mình đến đây nên không kinh động bất kỳ một ngọn cỏ một bông hoa nào của Kim quốc, nếu hắn không tự tung tin tức thì cũng sẽ không ai biết đâu.
Mọi người bận rộn cho yến hội ngày mai chạy tới chạy lui. Dương Thiên An cùng Dư thị là khẩn trương nhất. Một người không biết nên chọn y phục gì phối phục sức gì, một người thì đang lo nghĩ nên mở dược phô ở đâu kinh doanh mới thuận lợi.
Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu vốn là lo lắng Dương Thiên An nhưng thấy nàng vui vẻ lại chủ động như vậy tâm đang treo ngược của bọn họ cũng có thể để xuống. Thiệu Khánh đế vì tin đồn ở Ngạn quốc mà không thể tiến hành lui hôn được chỉ có thể y theo ban đầu mà làm.
Sáng nay thiết yến, Hàn Chí Vỹ một thân thái tử bào phục của Ngạn quốc thâm lam sắc, trên tóc quấn khăn hoa văn truyền thống của Ngạn quốc tiến điện, một thân quý khí lại còn vóc người vạm vỡ khiến người khiếp sợ. Sau khi khách khí qua đi Thiệu Khánh đế liền thỉnh hắn đến Lung Kha điện để dùng tẩy trần yến.
Dương Cảnh Phong dùng ánh mắt như hận thù hết bốn mươi chín đời để nhìn Hàn Chỉ Vỹ. Tên này nếu là dám bép xép chuyện kia để phụ hoàng mẫu hậu bảo hắn hưu thê hắn liền không khách khí nữa.
Hàn Chí Vỹ cảm nhận được địch ý cũng nâng mắt lên chống lại ánh mắt của Dương Cảnh Phong. Hắn cầm ly rượu lên kính: “Việt vương Kim quốc, kính.” Nói xong liền ngửa đầu đổ hết rượu vào miệng, trong lòng không ngừng suy nghĩ vì sao địch ý nặng như vậy, sẽ không phải là tin đồn kia là thực đi?
Thiệu Khánh đế ngồi trên long ỷ đưa mặt nhìn xuống cũng thấy được, chỉ là hiện không phải là lúc hiếu kỳ chuyện này nha. Hắn bật cười ha hả hỏi: “Lần này thái tử Ngạn quốc đột ngột đến Kim quốc không biết là có chuyện gì?”
“Không dám giấu, lần này Chí Vỹ đến Kim quốc không thông báo trước là muốn xác minh một chuyện, còn thỉnh Thiệu Khánh đế kiến lương.” Hàn Chí Vỹ buông ly xuống chậm rãi nói.
“Thái tử Ngạn quốc thỉnh cứ nói.” Trong lòng Thiệu Khánh đế đã sớm có câu trả lời.
Đường nhìn của Hàn Chí Vỹ đảo qua ba vị vương tử Kim quốc lại dừng trên mặt Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu ở trên cao, cực kỳ thẳng thắng nói: “Hiện ở Ngạn quốc đang xuất hiện một tin đồn rằng ‘Kim quốc có ý định lui hôn’, thế nên Chí Vỹ mạo muội đến Kim quốc xác nhận. Nếu sự việc không có thực liền lập tức mang mười dặm hồng trang nghênh thú tân nương hồi Ngạn quốc trấn an lòng dân.”
Thiệu Khánh đế bật cười ha hả, nhưng đôi mắt lại không có chút ý cười nào: “Nguyên lai thái tử Ngạn quốc là vì chấn an lòng dân nên mới đến Kim quốc. Vậy Trẫm liền khai kim khẩu giữ ngươi ở Kim quốc làm khách vài ngày, không biết ý của ngươi thế nào?” Cũng may là ý nghĩ này chỉ mới xuất hiện trong đầu của hắn, còn chưa kịp có bất kỳ hành động nào.
Hàn Chí Vỹ thấy được ngoại trừ Dương Cảnh Phong đối với mình có địch ý ra thì hai người còn lại mặt vô biểu tình, Thiệu Khánh đế lại nhìn như không có vẻ gì là nói dối, Thiệu Khánh hậu cũng dữ tiếu ý dịu dàng trên môi thế nên trong đầu hắn lại vòng vo chuyển một trận. Là người nào tung tin đồn kia?
“Được Thiệu Khánh đế giữ lại làm khách là vinh hạnh của Chí Vỹ, Chí Vỹ nào dám khước từ.”
Thiệu Khánh hậu lúc này mới hiền từ mở miệng: “Vậy cũng là phúc đức của Kim quốc mới có thể lưu thái tử Ngạn quốc làm khách.” Lúc này nàng quả thực có chút sợ bị nữ tế tương lai này. Nhớ lại dáng vẻ của nữ nhi lại nhìn cảnh trước mắt, lòng nàng rối bời một mảnh. Cũng biết trượng phu giữ người là muốn chậm rãi quan sát, nhưng nếu là nữ nhi sợ thì phải làm thế nào.
“Thiệu Khánh hậu quá lời, Chí Vỹ không dám nhận.” Hàn Chí Vỹ vẫn là học theo người Kim quốc nói lời khách sáo.
Lúc này ngoài điện thông truyền, Nhạc Xích Vũ cùng Dư thị tiến điện. Mọi ánh mắt đều tập trung ra ngoài điện môn.
Chỉ thấy hai thân ảnh nữ tử tiểu kiều bước vào, thân người vận bào phục đồng bộ với trượng phu. Cả hai thành lễ xong liền ngồi vào chỗ của mình. Đáng lẽ bọn họ cùng trượng phu tiến điện nhưng Dương Thiên An lại khẩn trương quá mức phải tiến đến an ủi nên trễ như vậy mới nhập yến.
Nhạc Xích Vũ vốn là dung mạo tương tự với đệ nhất mỹ nữ đại lục không muốn đoạt vinh quang của Dương Thiên An nên sớm tiến ra ngoài trước. Dù gì có Mai thị bên trong nàng cũng yên tâm không ít, vẫn là trước ra ngoài cùng trượng phu mới tốt.
Dư thị lại cho rằng nếu như cùng Dương Thiên An xuất hiện nhất định kế hoạch bị hưu sẽ thất bại. Thế nên lúc này mới cùng Nhạc Xích Vũ một đạo tiến điện. Hy vọng Hàn Chí Vỹ sớm một chút mở miệng cáo trạng để nàng tự do.
Hàn Chí Vỹ nhìn thấy hai người thì mắt khẽ run, người hơi giật một cái. Hắn ở Ngạn quốc tuy không có tiếp xúc nhiều với thông tin bên ngoài nhưng vẫn biết được chuyện của đệ nhất mỹ nhân đại lục. Giờ nhìn thấy dung mạo như tiên tử của Nhạc Xích Vũ cũng là có chút chấn kinh.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy gương mặt của Dư thị thì tay cầm ly siết chặt một phần. Nàng là Việt vương phi? Đến khi Dư thị ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên Phong đắc ý như hắn, hắn vẫn không tin tưởng đó là sự thực. Kim quốc xem trọng lễ tiết, nàng là một vương phi, cư nhiên. . .cư nhiên lại. . .
Dương Cảnh Phong thấy Hàn Chí Vỹ nhìn Dư thị lom lom liền lửa giận công tâm. Hắn túm lấy tay của Dư thị cực kỳ tình tứ, cố ý để lọt vào trong mặt của Hàn Chí Vỹ. Tuy là thê tử nhà hắn chủ động đi câu dẫn người ta trước, nhưng cũng là vì giúp hoàng muội, hắn tuyệt không cho Hàn Chí Vỹ cơ hội cáo trạng.
Dư thị đang cực kỳ đắc ý nháy mắt đưa tình với Hàn Chí Vỹ, trong lòng không ngừng hô to ‘cáo trạng đi, cáo trạng đi’. Đột nhiên tay bị người túm khiến nàng thu nụ cười, tầm mắt từ trên mặt Hàn Chí Vỹ dời đến cái tay đang mất tự do của mình.
Nàng hừ hừ vỗ vỗ, hạ thấp giọng mắng: “Dương Cảnh Phong, ngươi làm cái gì, mau thả ta ra.”
Dương Cảnh Phong cũng thấp giọng cảnh cáo: “Nàng tốt nhất an phận cho bổn vương.” Nữ nhân chết tiệt còn dám trước mặt mọi người câu dẫn nam nhân.
Hàn Chí Vỹ vẫn là đang suy nghĩ đến chuyện mấy ngày trước ở tự, lại nghĩ đến ánh mắt hận thù của Dương Cảnh Phong. Sẽ không phải là, vị cô nương kia(DTA). . .
Còn không để hắn nghĩ đến đoạn cuối âm thanh của thái giám một lần nữa truyền đến âm vang cả điện. Dương Thiên An cùng Mai thị tiến điện, cả hai miểu bộ sinh hoa, đoan trang thục nữ tiến đến hành qua lễ rồi tự ngồi trên vị trí của mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Hàn Chí Vỹ hoàn toàn thông suốt cách làm của Dư thị. Hóa ra chính là khảo hắn, chỉ là hôm đó Dương Thiên An sợ hắn như vậy, có khi nào nàng sẽ sớm mở miệng muốn lui hôn không? Chỉ là hắn cũng không tiết lộ chuyện bọn họ đã sớm gặp mặt mà là hồi cho Dư thị một cái gật đầu kèm một nụ cười hảo hữu.
Dư thị tức anh ách mà không làm gì được. Hàn Chí Vỹ chết tiệt, nàng giúp hắn, hắn lại không giúp nàng, à, đành rằng nàng là lợi dụng hắn, nhưng đó là lúc sau mới nghĩ đến chuyện này.
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy biểu hiện trên mặt Dư thị liền che miệng cười khúc khích. Xem ra đúng như trượng phu đoán, mối hôn sự này liền phải tiếp tục duy trì rồi.
“Tướng công, A Tịch giận rồi.” Nàng khẽ giọng của nói với trượng phu.
Dương Thiên Phong cũng nở một nụ cười mỏng nhưng không đáp. Cũng may là Hàn Chí Vỹ thông minh không trúng kế của Dư thị, nếu không hắn lại phải bận rộn một phen rồi.
Dương Thiên An an vị xong liền nhìn Hàn Chí Vỹ rồi lại cụp mắt xuống, thật sợ hắn khai ra chuyện lần trước. Tay nàng nắm chặt gấu váy thể hiện sự khẩn trương.
Thiệu Khánh hậu ở bên cạnh nhìn thấy liền khẽ giọng hỏi: “An nhi không thích?”
Dương Thiên An lắc đầu: “Không phải.” Nàng là đang lo lắng. Chỉ là nhìn hắn vận quốc phục Ngạn quốc đẹp hơn Kim quốc nhiều. Khí khái vương giả cũng toát ra ba phần. Nghĩ đến đây, mặt nàng bất giác đỏ bừng.
Hàn Chí Vỹ bên dưới nhìn thấy nàng là sợ mình, hắn lập tức thu hồi dáng vẻ hào sảng bày ra chút ít dáng vẻ nho nhã của nam tử Kim quốc. Hắn tự nghĩ lại bản thân có chỗ nào khiến nàng sợ?
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy trong lòng lại cười lăn lộn nhớ lại lần đầu cả hai đến Ngạn quốc gặp Hàn Chí Vỹ. Hắn cũng là sợ các nàng bị bộ dạng của hắn dọa nên cũng là bối rối như hiện tại vậy.
Dương Thiên Phong thấp giọng hỏi: “Nương tử đang nghĩ thứ gì?”
Nhạc Xích Vũ che miệng nói nhỏ: “Bộ dáng hiện tại của Hàn Chí Vỹ cùng hoàng muội thật tức cười.”
Thiệu Khánh đế mở thanh phá đi cục diện lúng túng hiện tại, hạ lệnh để nhạc ti tấu khúc trợ hứng. Thế là buổi tẩy trần yến cũng rất nhanh trôi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...