Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ

Không hổ là Thương Nguyệt quốc, cung điện tráng lệ đẹp như tiên cảnh, chẳng bù cho Hoa Vũ quốc bọn họ, nghèo rớt mồng tơi.

Nhìn xem, ngay cả thứ dùng để chiếu sáng buổi tối còn là những viên dạ minh châu thực lớn, khảm trên cột lớn tinh xảo, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ của viên ngọc.

“Thật muốn mang toàn bộ chúng về nhà a….”

Trừng mắt nhìn những viên dạ minh châu vô giá này, Hoa Lộng Nhi không khỏi thì thào tự nói.

Nước miếng của nàng đều nhanh chóng muốn rớt hết ra ngoài. Tiền a! Kia đều là những thỏi vàng thỏi bạc lấp lánh a!

Không được! Cần phải khắc chế, cần phải khắc chế.

Hoa Lộng Nhi lắc lắc đầu, đem đống vàng bạc châu báu đá hết ra khỏi óc.

Nhưng là ánh mắt vẫn lưu luyến không rời mấy thứ nhấp nhánh kia, chỉ cần đưa Diệu Nhi lên làm vương phi nhiếp chính vương, còn có thể không cầm được trong tay mấy viên dạ minh châu kia sao? Hắc hắc….

Bất quá, chỉ dựa vào dung mạo tỷ tỷ thì chưa đủ!

Hôm nay bước vào hoàng cung, thấy mấy nàng công chúa cũng tham gia tuyển phi lần này, đều là một nhóm thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc, Hoa Lộng Nhi nhất thời chột dạ, ý thức được nguy cơ.

Những nữ nhân này, dung mạo tuy rằng kém so với Hoa Diệu Nhi, nhưng bên người đều có rất nhiều tơ lụa quý báu, vòng cổ châu ngọc, mặc chúng vào, người người đẹp đẽ quý phái, tư thái ung dung điềm đạm, như vậy liền đem tỷ tỷ nàng đá thẳng xuống dưới cùng.

Không có biện pháp, các nàng nghèo a, không thể giả dạng.

Hơn nữa Hoa Diệu Nhi lại ngốc nghếch, cái đầu tròn thuần túy chỉ dùng làm trang sức, người ta nói gì nàng ấy đều tin, ngơ ngác coi mọi người đều là bạn tốt.

Kẻ ngốc nghếch kia, thật đúng là chỉ nghĩ mọi người đều tốt, sẽ hỗ trợ cho nhau. Nàng ấy căn bản không biết, người ta đã sớm tạo những mối quan hệ tốt trong hoàng cung, chọn nơi ở gần với Thương Nguyệt Ngạo Vân nhất, còn hỏi thăm tin tức từ những nô bộc, chiêu thức quyến rũ nào có thể dùng được đều chuẩn bị lấy sẵn ra.

Chỉ có các nàng, không chuẩn bị tiền hối lộ, cho nên chỉ có thể ở tại một góc hẻo lánh, nghèo tới mức ngay cả người hầu kẻ hạ cũng không thèm chú ý tới các nàng, đương nhiên lại càng không thể hỏi thăm tin tức gì từ bọn họ.

Không có biện pháp, nàng đành phải tự lập tự cường, nửa đêm không ngủ được bèn rời giường làm đạo chích. Còn về Hoa Diệu Nhi, tỷ ấy đã sớm ngủ say như chết!

“Đáng giận, ta nếu không mất công đêm khuya đi tìm cơ hội, chắc chắn một trăm phần trăm không thể thành công……” Hoa Lộng Nhi nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa.

Mặc vào y phục dạ hành, nàng làm một chuyến thăm dò lén lút trong hoàng cung, còn phải cẩn thận đề phòng để không bị thủ vệ phát hiện.


Thật may mắn khinh công của nàng cũng không tệ lắm, nhưng là…………..

Chết tiệt! Nơi ở của Thương Nguyệt Ngạo Vân là chỗ nào?!!!

“Không có việc gì sao cứ phải xây dựng hoàng cung lớn như vậy a!!” Hoa Lộng Nhi đè thấp thanh âm, không ngừng mắng.

Nàng trước tiên phải tìm được chỗ Thương Nguyệt Ngạo Vân trụ lại, quan sát đường đi thật tốt, để rồi ngày mai sắp xếp cho biểu tỷ cùng hắn không hẹn mà gặp.

Nàng tin tưởng, chỉ cần Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn thấy dung mạo tỷ tỷ, nhất định sẽ bị mê hoặc ngay lập tức.

Đã là nam nhân đều cùng một giuộc, đều là cảm nhận bằng nửa thân dưới mà thôi.

Cũng như phụ hoàng của nàng, mặc kệ có bao nhiêu tình yêu với mẫu hậu đã chết, ánh mắt vừa đụng tới Tĩnh phi xinh đẹp, liền không phải ‘xúc động’ mà sinh hạ Hoa Diệu Nhi? (thấy có chút cay đắng…)

Thương Nguyệt Ngạo Vân nhất định cũng không phải ngoại lệ.

Bất quá……

“Chết tiệt! Chỗ ở của hắn rốt cuộc là nơi nào a??!!” Tìm mất một canh giờ rồi mà vẫn không thấy, cứ loăng quăng trong hoàng cung như vậy, nàng sớm sẽ bị thủ vệ phát hiện mất thôi.

Không được. Nàng không tính tiếp tục nhẫn nại!

Hoa Lộng Nhi căn bản có tính nôn nóng, một canh giờ hoàn toàn đã ăn sạch toàn bộ tính nhẫn nại của nàng, nàng dừng lại cước bộ, ánh mắt sắc sảo bắn tới một bóng người ở phía xa xa.

Lấy ra một chai nhỏ từ trong ngực áo, ngay tại thời điểm người kia bước qua , Hoa Lộng Nhi mở nắp, thổi làn khói từ trong bình ra……

Bóng người nhất thời dừng lại cước bộ.

Soạt!

Cánh môi nhẹ nhàng giơ lên dưới tấm vải đen, Hoa Lộng Nhi thu lại cái chai nhỏ, thanh âm mềm mại xuyên thấu qua tấm vải đen truyền ra, “Ngoan ngoãn, nghe lời ta nói, ta hỏi cái gì, ngươi liền ngoan ngoãn trả lời, biết không?”

Thanh âm của nàng rất nhẹ, theo gió mà phiêu, hòa lẫn trong mùi hương quanh quẩn, tạo nên một loại hơi thở quỷ dị.

“Ngô….” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhăn lại hai mày, thanh âm mềm nhẹ kia cùng hương vị thản nhiên làm nhiễu loạn thần trí của hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ mạch lạc.


Từ lúc bước qua hàng cây phát hiện có người, vốn nghĩ vô thanh vô tức đến gần bắt đối phương, không nghĩ tới một làn hương theo gió truyền đến, tuy rằng hắn nhanh chóng bế khí trong người, vẫn là không cẩn thận hít vào một chút.

Kế tiếp, thanh âm mềm nhẹ của nữ tử tiến vào trong óc, làm cho suy nghĩ của hắn trở nên hỗn độn.

Tình hình này thực quỷ dị, mùi kia gần giống như mê dược, mà thanh âm nữ tử kia như đang dẫn đường trong sương mù, tựa như thôi miên……

Thôi miên?!

Thương Nguyệt Ngạo Vân chấn động, nhanh chóng ổn định tâm thần, bàn tay nắm chặt lại làm các ngón bấm mạnh vào lòng bàn tay, đau đớn khiến đầu óc tỉnh táo, không thể lâm vào cạm bẫy của nữ tử kia.

Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, thân hình cũng không nhúc nhích, giống như thật sự đã bị khống chế hoàn toàn.

Không nhận thấy được chống cự của hắn, Hoa Lộng Nhi nghĩ hắn thật sự đã trở thành con rối trong tay, cánh môi không khỏi giương lên cao, nàng bước ra khỏi bụi hoa, đi bộ đến sau lưng hắn.

“Ngoan ngoãn, nghe lời ta, hiện tại ta muốn ngươi trả lời ta….” Nàng vừa nói vừa tới gần hắn, ngay tại lúc hai người chỉ cách nhau một bước chân, hắn đột nhiên xoay đầu, dùng sức bắt nàng.

“Ngươi là ai?!” Thương Nguyệt Ngạo Vân cắn răng, lãnh giận chất vấn.

“A…” Không nghĩ tới hắn còn có ý thức, Hoa Lộng Nhi không khỏi kinh hô ra tiếng, bốn phía xuyên thấu ánh mắt sáng ngời, nàng nhìn nhanh khuôn mặt kia…..

Đó là một khuôn mặt tuấn dật, ngũ quan như được chạm khắc tinh xảo, thâm thúy, mang theo một tia cứng rắn lạnh lùng, khí thế tôn quý tựa như con nhà vương giả cao cao tại thượng.

Cặp con ngươi đen chăm chú nhìn nàng mang theo hàn ý lạnh như băng, làm cho Hoa Lộng Nhi run lên, có phần kinh hãi.

Nàng vốn tưởng rằng người đi lại giờ này nếu không phải thị vệ chắc chỉ là thái giám, nhưng là khí thế của hắn lại không giống như vậy, quần áo tôn quý trên người lại càng chứng minh thân phận cao quý.

Càng làm nàng kinh ngạc là, người bình thường trúng mê hồn hương khẳng định không đủ tỉnh táo suy nghĩ, sẽ dễ dàng lâm vào thôi miên của nàng, thế nhưng hắn lại có thể phản kháng, đủ thấy chí lực của hắn có bao nhiêu kiên cường.

“Nói! Là ai phái ngươi tới?!” Thương Nguyệt Ngạo Vân cắn răng nhịn xuống cảm giác choáng váng huyễn hoặc, không cho phép chính mình ngã xuống, lạnh lùng nhìn hắc y nhân trước mặt.

Một thân hắc y, trên mặt lại che thêm tấm vải đen tuyền, hắn nhìn không ra diện mạo của nữ tử, nhưng hắn nhìn thấy đôi con ngươi đen láy trong suốt của nàng, giống một ngôi sao ngời sáng, khiến người ta không thể dứt tầm mắt ra được.

Trong nháy mắt, cặp con ngươi kia như lại làm hắn hơi hơi thất thần….. (này mới chính là tiếng sét ái tình;)))


Khí thế của hắn làm cho Hoa Lộng Nhi cảm thấy chút sợ hãi dâng lên, bất quá xem giữa trán hắn đổ mồ hôi lạnh, gân xanh cũng ẩn ẩn hiện lên, có thể thấy được hắn đang chống cự thật sự vất vả.

Phát hiện này khiến Hoa Lộng Nhi bình tĩnh trở lại, áp chế ý sợ hãi, nâng lên thanh âm càng ra lệnh, càng nhu hòa.

“Hư, đừng kháng cự, nghe lời ta nói, biết không?”

Nàng một mặt dỗ dành, một mặt trấn an chính mình không cần sợ hãi, nam nhân này chỉ là hổ giấy, không kháng cự được thôi miên của nàng.

“Ngô….” Thanh âm mềm nhẹ mê hoặc tâm hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân dùng sức lắc đầu, muốn lay tỉnh suy nghĩ chính mình đang càng lúc càng hỗn độn.

“Hư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không để ngươi bị thương, bây giờ buông tay, ngươi làm ta đau quá.” Cổ tay truyền đến đau đớn làm Hoa Lộng Nhi nhíu mày, hơn nữa bàn tay nam nhân càng lúc nắm càng chặt, giống như muốn bẻ tay nàng ra từng đoạn.

Mệnh lệnh mềm nhẹ truyền vào trong óc, Thương Nguyệt Ngạo Vân thiếu chút nữa đã làm theo lời của nàng.

Đáng chết! Hắn không thể khuất phục!

Hắn dùng lực cắn môi, tơ máu chảy ra theo khóe mép.

“Ngươi…” Hoa Lộng Nhi sửng sốt. Nam nhân này có phải hay không quá ngoan cố?

“Đừng kháng cự, nghe lời, nếu không người đau là ngươi.” Tốt lắm, nàng cùng hắn đấu đá, so xem thuật thôi miên chưa từng thất bại của nàng, lại có thể nào thua trên người hắn.

Nhìn hắn, thanh âm của nàng càng khinh càng nhu, giống như làn gió thổi sương mù mờ mịt, nhưng lại vô cùng rõ ràng thổi mệnh lệnh vào trong đầu hắn: “Nghe lời, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, nghe lời ta nói….”

“Hừ! Mơ tưởng!” Thương Nguyệt Ngạo Vân kháng cự nói, bàn tay to càng tăng thêm lực bóp chặt cổ tay nàng. Hắn vốn là một người cao cao tại thượng, sao có thể trở thành con rối trong tay nàng?!

“A!” Hoa Lộng Nhi nhịn không được than nhẹ. Đau quá! Đồ nam nhân chết tiệt!

“Có tin ta có thể bẻ gãy tay của ngươi?” Thương Nguyệt Ngạo Vân lạnh lùng nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn tà lãnh như quỷ mị (“tà lãnh”–>xấu xa lạnh lùng “như quỷ” “mị”–>đẹp, thưởng thức cái đẹp trong mọi tình huống a=))), vết máu vương trên bờ môi mỏng, bộ dáng âm lãnh vô tình làm cho lòng nàng run lên từng đợt.

Nàng đã tin, nam nhân trước mắt này vô cùng đáng sợ.

Muốn lùi bước khỏi cuộc đấu này với hắn, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ còn cách bỏ chạy khỏi nam nhân khủng bố này.

Nhanh chóng, nàng giơ chân đá lên trên một cước…..

“Đáng chết!” Không nghĩ tới nàng đột nhiên có hành động, Thương Nguyệt Ngạo Vân không kịp phòng bị, chỉ vừa lùi lại một chút, nhưng là lại không kịp né tránh, khố hạ nhất thời bị một cẳng chân hung hăng đá trúng. (=))) OMG!)

Đau đớn cực đại khiến hắn hét lên một tiếng, bàn tay chế trụ cổ tay nàng cũng vì thế mà buông lỏng.


Nhân cơ hội Hoa Lộng Nhi liền bỏ chạy.

“Ngươi! Nữ nhân này!” Chịu đựng đau đớn truyền tới từ dưới hạ thân, Thương Nguyệt Ngạo Vân vươn tay bắt lấy mắt cá chân nàng.

“A!” Không nghĩ tới hắn còn có thể động đậy, Hoa Lộng Nhi giật thót hô lên nho nhỏ, cả người theo đà đổ về trước, ngã úp sấp làm một cú đo đất tuyệt đẹp!

“Còn muốn chạy? Không dễ đâu!” Đau đớn dưới thân khiến gân xanh hiện lên trên thái dương của hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân vốn hỉ nộ không bao giờ hiện ra sắc mặt, nay là lần đầu tiên chìm trong cơn giận giữ.

Nữ nhân chết tiệt này không chỉ nghĩ thôi miên được hắn, còn dám công kích ‘chỗ đó’ của hắn, xem nàng đá đến tận tâm tận lực, hắn mà không kịp lùi lại một chút, nhất định sẽ…

“Đáng chết! Buông!” Hoa Lộng Nhi ra sức giãy dụa, dùng toàn lực đá lên người hắn.

“Đáng giận…”Thương Nguyệt Ngạo Vân thấp rủa một tiếng, mê dược kia làm cho toàn thân hắn nhuyễn mềm vô lực, trong một thời gian, khí lực không thể sử dụng được, bị nàng đá văng ra.

“Ai đó?!” Thanh âm thủ vệ truyền đến, theo đó, tiếng bước chân vội vàng vang lên.

“Đáng chết!” Hoa Lộng Nhi nhanh chóng đứng lên. “Đáng giận, đều là ngươi làm hại!”

Nàng hung tợn trừng mắt liếc Thương Nguyệt Ngạo Vân một cái. Nam nhân chết tiệt này, hại nàng cái gì cũng chưa do thám được, lại còn mang thủ vệ đến.

Thương Nguyệt Ngạo Vân nằm trên mặt đất vô lực, chỉ còn lại chút ý chí chống đỡ, tận dụng triệt để, không yếu thế mà hướng nữ tử trước mắt trừng lại.

“Đồ nam nhân chết tiệt!”Hoa Lộng Nhi giận giữ cực kì, nâng chân lên hướng đến bàn tay to vừa túm lấy mắt cá chân khiến nàng ngã, tận sức mà giẫm lại, hung hăng xoay xoay nghiến nghiến vài cái. (hức! Sao lại làm thế, tội nghiệp a~~~T_T)

“Ngươi!” Thương Nguyệt Ngạo Vân trừng lớn mắt, không nghĩ tới nàng dám làm như vậy, đau đớn trên tay không phải trọng điểm, mà là lòng tự trọng của hắn!

Hắn hận không thể giết ngay lập tức nữ nhân này.!

“Sao nào? Khó chịu thì vùng dậy mà cắn ta nha!” Ỷ vào hắn không thể động đậy, Hoa Lộng Nhi hắc hắc cười thỏa mãn, ánh mắt tinh sáng lộ ra bên ngoài miếng vải đen che mặt ngạo nghễ nhìn hắn.

Vểnh tai nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, xem ra nàng không tránh không được.

“Vương bát đản, ngươi tốt nhất không để ta gặp lại!” Hạ thấp giọng nói, lại trừng mắt liếc hắn cái nữa, thừa dịp thủ vệ chưa tới đây, Hoa Lộng Nhi phi thân nhanh chóng rời đi.

Trừng mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ bỏ chạy, Thương Nguyệt Ngạo Vân cắn chặt răng, lửa giận trong lồng ngực điên cuồng thiêu đốt.

Thân thể hắn vẫn chưa thể động đậy, chật vật nằm trên mặt đất, cứ để vậy khi thủ vệ đến gần, sẽ ngay lập tức phát hiện ra tình huống.

Đường đường là nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, thanh danh cường đại như vậy bị hủy trong tay nàng.

Đáng chết, hắn thề, nhất định sẽ bắt được nàng!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui