Ánh sáng bình minh luôn xinh đẹp, Đản Đản nữa nằm sấp nữa ôm lấy gối đầu, chăn phủ trên người thật ấm áp, thật là thoải mái!!
" Ục ục ục....."
Âm thanh gì thế không biết?
" Lại ục ục ục ục....."
Ai nha! Nguyên lai là âm thanh từ bụng của mình! Thực dọa người, sáng sớm đã kêu ầm lên, nếu làm ồn đến Tư Vực thì làm sao bây giờ! Đang miên man suy nghĩ Đản Đản chậm rãi mở mắt, thì ra y một mình nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, Tư Vực làm sao lại tham ngủ giống mình được chứ! Tự giễu bản thân một hồi, Đản Đản liền quyết định rời giường, chỉ là y cảm nhận được trên người mình có điểm không thích hợp ----------- quần ơi mày đi đâu thế? Ngay cả khố cũng đều mất tích!!!
"A!!!...... Quần! Quần!...... Ở đâu rồi! Ở đâu rồi huhu!" Đản Đản ở trên giường kêu thảm tìm tìm lung tung.
Đúng lúc này Tư Vực đã thay đổi xiêm y từ ngoài bước vào.
"Làm sao vậy?" Tư Vực hỏi.
"Ách......" Đản Đản chui vào chăn, hận không thể vĩnh viễn ở mãi trong chăn.
"Đã dậy rồi sao không rời giường, cho ngươi, mau thay đi." Tư Vực nói xong liền đưa gói đồ trong tay cho Đản Đản.
Đản Đản ló mặt ra, tiếp nhận gói đồ, mở ra vừa thấy, thì ra là chính là nội khố của mình, còn đã được giặt qua.
"Nhìn cái gì chứ? Còn không mau mặc vào?" Tư Vực nói.
"Cái này...... Ngươi trước tiên hãy đi ra ngoài một chút đi!" Đản Đản một lần nữa chui vào chăn.
"Phốc! Ha hả! Hảo, ta đi ra ngoài, ngươi mặc vào đi." Tư Vực cười bước ra phòng.
Lúc này, Đản Đản mới dám ló ra ngoài mặc y phục, một bên mặc một bên nghĩ, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại bị người ta cởi mất quần chứ? Sau khi y phục đã chỉnh tề Đản Đản đi xuống lầu, nhìn thấy Tư Vực cùng Phan An đã ngồi ở phía góc sáng đại sảnh dùng bữa sáng, bụng đói cồn cào y chạy như bay tới bàn.
"Nè? Tiểu tử mau đến đây! Mau! Xem đại ca cho ngươi nè?" Phan An tiếp đón Đản Đản nói.
"...... Táo đỏ...... Màn thầu?!" Đản Đản nhìn đến màn thầu táo đỏ trong đầu nổi lên chuyện tối qua.
"Làm sao vậy? Tiểu nha đầu kia nói đây là món ngươi thích nhất, chẳng lẽ không đúng sao?" Phan An nói.
"Không có! Không có! Đản Đản thích!" Đản Đản nói xong liền từng ngụm từng ngụm ăn vào.
"Khách quan! Người bảo tiểu nhân giặt quần áo đã xong rồi!" Lúc này, tiểu nhị tay cầm y phục của Tư Vực cùng Đản Đản hướng Phan An báo cáo.
"Hừ! Như thế nào lúc này lại đưa tới! Ngươi không hiểu phép tắc sao!" Phan An cảm thấy tên tiểu nhị này thật chẳng biết phân nặng nhẹ mà.
"Khách quan bớt giận! Tiểu nhân biết sai rồi!" Tiểu nhị cười nói.
"Được rồi! Trước để xuống đi!" Phan An nói.
Vì thế, tiểu nhị đem quần áo đặt trên ghế của Phan An và Đản Đản sau liền lui xuống.
Đản Đản nhìn thấy y phục kia, mặt đỏ gần như quả cà chua, tên tiểu nhị đáng chết, tại sao lại đem khố của ta đặt ở trên cùng chứ! Nhưng mà...... Phía dưới hình như là...... khố của Tư Vực!
"Ha hả!" Phan An nhịn không được bật cười, khiến Đản Đản càng xấu hổ.
"Cười cái gì! Có cái gì buồn cười chứ!" Thì ra Tư Vực đã sớm mặt đỏ, nàng trong lòng vô cùng hối hận, như thế nào sau khi tắm rửa xong lại không nhớ đến đem y phục đó đi giặt chứ? Ngược lại lại có tâm tình quay lại dịch trạm lấy hành lý!
"Ha hả! Làm người đừng quá nghiêm túc như vậy! Hảo muội muội!" Phan An nói.
"Hừ!" Tư Vực tức giận muốn chết, thấy bộ dạng đáng ghét của hắn thật muốn đập bẹp đập bẹp mà!!!!!
"Bán phù dung cao đây! Phù dung cao đặc biệt thơm ngon đây!" Một tiểu thương nào đó rao. (nghe như bán bánh mì bơ sữa:)))
"Ai! Ta nói! Ngươi đi ra ngoài mua chút phù dung cao đi! Tiểu gia hỏa này không phải thích ăn sao?" Phan An nói.
"Ngươi sao lại không tự đi mua hả?!" Tư Vực cả giận.
"Ta nói, ngươi làm sao lại không hiểu phong tình gì cả? Một nam nhân như ta đi mua về ăn không ngon, nếu ngươi đi mua sẽ không giống nhau! Có phải hay không?" Phan An thấp giọng nói.
Tư Vực nghĩ kỹ quả thật như thế, tuy rằng Đản Đản bình thường rất thích ăn phù dung cao đều là do tự mình mua, nhưng hiện tại đây vẫn là lý do đường hoàng quả thật không tồi! Nhưng là, vẫn là không nên thể hiện rõ, vì thế vẫn là mạnh miệng nói: "Hừ! Không thèm đấu võ mồm với ngươi!" Tư Vực nói xong liền đi ra ngoài.
Chờ Tư Vực đi xa, Phan An lập tức hỏi Đản Đản: "Ta nói! Tiểu gia hỏa nhà ngươi thật đúng là được á! Quả nhiên không cô phụ khổ tâm của đại ca ta!"
"A? Cái gì mà khổ tâm chứ?" Đản Đản không hiểu.
"Như thế nào! Tiểu tử ngươi tối hôm qua tự mình làm nên chuyện tốt gì còn không biết sao?" Phan An.
"Ta làm tối hôm qua? Ta tối hôm qua cái gì cũng chưa làm mà!" Đản Đản chi tiết trả lời.
"Cái gì cũng chưa làm? Vậy sao khố của ngươi liền ướt đến như vậy? Còn nữa, của nàng cũng vậy!" Phan An nói.
"Sao? Ta làm sao mà biết chứ! Ta thật sự cái gì cũng chưa làm mà!" Đản Đản nói.
"Này! Vậy thật đáng trách! Tiểu tử ngươi vẫn là tự mình tìm cơ hội hỏi nàng một chút đi! Có phải hay không lúc ngươi nằm mơ lại chiếm tiện nghi nhà người ta!" Phan An nói.
"Nằm mơ......" Đản Đản lẩm bẩm.
Nếu nói là nằm mơ thôi, Đản Đản tối hôm qua quả thật không hơn không kém có mộng xuân. Y mộng chính mình cùng Tư Vực ôm một cái, hôn nhẹ, hôn rồi lại hôn, ôm một cái...... Sau đó là chính mình giống như mấy nam nhân mạnh mẽ khác đặt ở Tư Vực trên người, hôn môi mỹ nhân, câu dẫn lưỡi của mỹ nhân, hôn lấy cổ mỹ nhân, hôn lên anh đào hồng hồng..... Đồng thời, bên tai, cổ, ngực mỹ nhân đều để lại rất nhiều ấn ký. Bất quá, như vậy cũng không có thể nói lên mình đã làm chuyện gì? Sư phó từng nói qua muốn thành người lớn thì nam hài phải trải qua mấy giấc mộng như vậy, đây là chuyện sinh lý bình thường, có lẽ, là đã mười sáu tuổi nên có mộng di (mộng tinh ấy) thôi, chảy rất nhiều ¥#%@##@¥. Thêm cái giường nhỏ như vậy, khẳng định là đã bị Tư Vực phát hiện, lại không hay ho gì làm ướt đến người ta, cho nên mới......
Ngay lúc Đản Đản rơi vào suy nghĩ miên man, Tư Vực đã quay trở lại, còn Phan An nói một tiếng là đi mua rượu hoa điêu liền rời đi.
"Này! Suy nghĩ cái gì vậy?" Tư Vực kéo kéo y phục Đản Đản nói, "Trở về phòng đi!"
"A?...... Nga!" Đản Đản lấy lại tinh thần liền đi theo Tư Vực trở về gian phòng nho nhỏ của hai người.
Hôm nay Tư Vực mặc chính là ngoại sam màu vàng, trên cổ đeo một khăn lụa màu vàng khăn thật là bế nguyệt tu hoa! Đản Đản thưởng thức mỹ nhân rất lâu vẫn là tột cùng muốn hỏi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên liền tìm cơ hội đặt câu hỏi.
"Vực vực, khăn lụa trên cổ ngươi thật là đẹp mắt nha! Hắc hắc!" Đản Đản.
"Ân." Tư Vực.
"Buộc cũng thật đẹp! Ai? Hình như hơi lệch! Để ta giúp ngươi buộc lại nha!" Đản Đản thấy Tư Vực sửa sang lại hành lý liền nói, kỳ thật y thầm nghĩ xác nhận xem trên cổ người ta có.....chứng cớ hay không.
"Bị lệch sao? Không có?" Tư Vực nghe vậy liền đứng thẳng dậy tự mình kiểm tra khăn lụa.
"A? A! Bị lệch mà! Thật sự bị lệch! Ta giúp ngươi đi!" Đản Đản chạy ào đến, thấy Tư Vực không chống lại, liền nhanh tay cởi khăn lụa xuống.
Đản Đản một bên chỉnh lại khăn lụa, một bên kiểm tra cổ Tư Vực, ha ha! Quả nhiên không có ấn ký! Nhưng mà vui mừng cho lắm rồi lại lo, bởi vì bản thân căn bản là không biết chỉnh khăn lụa!
Nhìn thấy Đản Đản tay chân vụng về cả nửa ngày Tư Vực chỉ biết rằng y không thể buộc lại được, tiếp theo liền nghĩ đến Đản Đản khẳng định là" Có dụng ý khác mà!"
"Buộc được chưa?" Tư Vực.
"A? Hắc...... Hắc hắc! Xong ngay! Xong ngay!" Đản Đản luống cuống tay chân, đầu đầy mồ hôi.
Lại một lát sau......
"Được rồi! Vẫn là để ta tự mình làm, nhìn ngươi như vậy! Có phải có chuyện gì muốn nói với ta?" Tư Vực đẩy tay Đản Đản đang loay hoay buộc khăn lụa cho mình nói.
"Hắc hắc! Chuyện này...... chuyện này......" Đản Đản ngốc nghếch cười hề hề nói, trong tâm cả kinh, Tư Vực như thế nào luôn có thể nhìn thấu tiểu xão của mình chứ?
"Quần..... Chuyện gì xảy ta với quần của ta?" Đản Đản.
"...... A?...... Ách...... Cái kia a!......" Tư Vực dừng một chút nói, "Ý tứ của ngươi thật không tồi nha! Bình thường ngủ đã không thành thật rồi! Như thế nào lớn như vậy rồi còn đái dầm?! Ngủ còn chảy nước miếng?! Còn làm ướt luôn cả ta!"
Không sai! Tư Vực vốn là đang ngủ ngon giấc,đột nhiên cảm giác trên cổ ẩm ướt, quần cũng đều ẩm ướt, còn giống như có bàn tay ai đụng đến ngực của mình, thực là, nữa mê nửa tỉnh thức dậy. Đấu tranh một chứt, xem như đã tỉnh lại, tập trung nhìn vào, quả nhiên! Bàn tay Đản Đản đang chạm đến ngực của mình! Cái tên chết tiệt này! Tư Vực xấu hổ đến nổi trận lôi đình, lấy tay xoa xoa nước miếng trên cổ, xốc chăn lên, chuẩn bị đem tên tiểu sắc đản này đá xuống giường, nhưng lập tức nàng lại phát hiện, quần của mình cùng Đản Đản đều ướt hết, dính dính thật ghê tởm!
Suy tư nửa ngày, Tư Vực mới cho ra kết luận, đầu đất lớn như vậy còn đái dầm!!! Vì thế, liền ngồi dậy, mặc ngoại y vào, thuận tay lột lấy quần của Đản Đản, lao ra khỏi phòng chạy về phía dịch trạm lấy túi hành lý, quay trở lại gọi một gian phòng khác, tắm rửa thật sạch sẽ. Mặc y phục sau đó liền cầm lấy y phục Đản Đản trở về phòng, cũng không chú ý đến thay y phục bẩn. Vốn nghĩ muốn thừa dịp Đản Đản còn ngủ giúp y mặc vào, ai ngờ, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy y kêu thất thanh "Quần đâu?", bất đắc dĩ đành phải kiên trì bước vào, suy nghĩ đầu đất này cũng không dám gây sóng gió! Sau đó mọi chuyện trở thành như lúc này.
"A? Đái dầm?" Đản Đản kinh ngạc, bất quá lại cảm thấy an tâm, Tư Vực quả nhiên không biết đến chuyện mộng di! Cũng được, nàng nghĩ như thế nào cũng tốt, dù sao không phát sinh cái gì là tốt rồi, bất quá, nàng cũng không có thể tùy tùy tiện liền cởi đi quần của người ta? Tốt xấu gì người ta cũng cảm thấy thẹn mà, thật ngượng ngùng mà! Đều bị nàng trông thấy hết rồi! Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên lúc nàng tỉnh táo mà trông thấy! Kết quả là, Đản Đản trong lòng liền không đứng đắn.
"Tè dầm thì tè dầm! Ngươi cũng không thể tùy tiện cởi đi khố của người ta!!!" Đản Đản làm ủy khuất.
"...... Ách......" Tư Vực cực kỳ xấu hổ, nàng vừa rồi còn do dự cũng là suy nghĩ vấn đề này, bởi vì lúc ấy không nghĩ nhiều cứ như vậy mà làm, sau mới ý thức được không ổn.
"A! Không biết đâu! Không biết đâu! Ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta! Người ta lớn như vậy chưa từng bị người khác xem qua! Hôm nay Vực Vực trông thấy hết của Đản Đản!" Đản Đản hét lớn.
"Ách......" Tư Vực nói, "Kia, vậy ngươi muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào? Ngày đó, ngươi không phải cũng đã đem ta nhìn thấy hết rồi sao?"
"Hai chuyện không giống nhau! Ngày đó ta cũng không cởi y phục của ngươi, nhưng hôm nay chính là ngươi tự tay cởi quần của ta, ngay cả khố cũng không chừa! Hơn nữa, nếu ngươi thật sự nhắc tới chuyện hôm đó, cũng là ngươi đã cởi y phục của ta, từ thủy tới chung ta cũng chưa dám chạm ngươi một chút nào!" Đản Đản hợp tình hợp lý nói.
"Kia, kia...... Vậy tính thề này! Trước kia ngươi cũng như vậy! Ngươi có nhớ lúc ấy, Chính ngươi đã đem y phục của ta cởi sạch!" Tư Vực đỏ mặt.
"Này! Ngươi nói lý một chút chứ! Ngươi lúc ấy bị trọng thương, không cởi y phục làm sao chữa bệnh chứ!" Đản Đản nói.
"Vậy ngươi mau nói thật! Ngươi có thấy nhiều không?" Tư Vực.
"Ách...... Không nhiều!" Đản Đản chột dạ, nhớ lại lúc trước, y thật đúng là cái gì cũng đều thấy được, quả nhiên vẫn là chính mình chiếm tiện nghi của người ta trước!
Ầm ĩ một hồi, thời gian cũng qua, trong phòng cải nhau đỏ mặt tía tai, tựa bên ngoài cửa phòng, một người tay cầm rượu hoa điêu rượu tự châm tự uống vui vẻ khoái lạc, chỉ thấy hắn vừa uống rượu vừa lẩm bẩm: "Quả thật là một đôi hoan hỉ oan gia mà, ha hả!"
- -----------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...