Trải qua hơn nửa tháng ráo riết chuẩn bị chu đáo cho điển lễ, kiến quốc điển lễ rốt cục cũng tiến hành, không khí trong Kinh Thành vô cùng náo nhiệt, vừa qua giờ Mùi cửa thành liền đóng chặt, trong thành dân chúng đều treo đèn đỏ, mọi nhà bắt đầu bữa cơm đoàn viên, phố lớn ngõ nhỏ lý còn có chợ đêm đều giăng đèn lồng, hoàng đế điều động một vài cấm vệ quân tuần tra trong thành lớn, đương nhiên hiện trong kinh thành cũng chỉ có nhường đó quân binh, Phạm Ngưng Toa trấn tọa ngoài cung cũng chẳng qua là "vạn lục tùng trung nhất điểm hồng",xem ra không được kẻ nào hữu dụng.
"vạn lục tùng trung nhất điểm hồng": trong vạn sắc lục của rừng tùng, có một điểm đỏ.
Trong hoàng cung là một khung cảnh ca múa thái bình, văn võ bá quan đều tề tựu một chổ, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở trung tâm, Tư Vực sau khi tra xét xung quanh liền trở lại bên trong đại điện cùng quan thần dự điển lễ, Đản Đản ngồi cạnh Tư Vực tay trái thì một cái đùi gà, tay phải là một khối cao (bánh ngọt), cho dù các đại thần đến gần y cũng không để ý, chính là tập trung toàn tâm ăn ăn.
Hoàng Thượng trộm nhìn Đản Đản vài lần, xem y ăn uống hỗn loạn liền có phần tư vị, nữ nhân của mình chính là duyên dáng yêu kiều, đoan trang nhàn thục, thuộc hạ của nàng sao bộ dạng lại không có chút khuôn mẫu nào, mặc dù có ngoại lệ,vậy ít nhiều nàng phải mang theo ánh nhìn ái ngại trên người, cho nên, hắn thật sự là không hiểu được tâm tư nữ nhi của mình, hiện tại nhìn nàng an an ổn ổn ngồi cạnh Đản Đản, trên mặt một chút thái độ chán ghét đều không có, đôi khi còn tự tay gắp thức ăn đưa đến cho Đản Đản.
"Hoàng Thượng đang nhìn gì vậy? Có chút đăm chiêu đích?" Hoàng hậu hỏi.
"Không có gì." Hoàng Thượng bị hỏi đắc dời đi ánh mắt.
"Nhân tôn tự hữu nhân tôn phúc, Hoàng Thượng cũng đừng vì Vực nhi mà phiền não." Hoàng hậu sớm nhìn ra manh mối.
"Thật không biết ái phi đang nói cái gì, nào uống rượu!" - Hoàng Thượng nói sang chuyện khác.
"Hoàng Thượng, uống rượu thì uống rượu, Hoàng Thượng cần phải biết trên đời này chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đích." - Hoàng hậu cười hướng Hoàng Thượng châm rượu.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn? Ái phi lời này là có ý tứ gì?" Hoàng Thượng nói.
"Hoàng Thượng chẳng lẽ không biết đến cố sự thủy hỏa?" Hoàng hậu hỏi.
"Ha hả, trẫm thật đúng là không biết, nhưng nghe cũng có chút am tường!"- Hoàng Thượng cười nói.
"Hỏa sức mạnh cường đại, cường đại đến có thể hủy diệt hết thảy, thủy lại thực mềm mại vô hình, lại nói chính nó có thể đem lực lượng cường đại kia của hỏa dễ dàng dập tắt, hiện tại Vực nhi của chúng ta tựa như một đoàn hỏa diễm (ngọn lửa), không ai có thể khống chế được nàng, cho nên cố tình bên người nàng đặt một chén nước kia mong có thể dịu tắt nàng. Ngài nói trên đời này chẳng lẽ không đúng vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay sao?" Hoàng hậu nói.
"Ha hả! Ái phi thật hảo giải thích, à ái phi nhưng thật ra nói ngươi cùng trẫm ai là thủy, ai là hỏa?" Hoàng đế nói.
"Này...... Hoàng Thượng người cho là thế nào thì cứ là vậy đi." Hoàng hậu nói xong liền nhìn Hoàng Thượng bằng một ánh mất quyến rũ.
Đản Đản đang ngồi vị thượng ăn uống tiệc tùng, vui vẻ cực kỳ, mặc dù là còn chưa có hướng Tư Vực giải thích việc xấu hổ hôm trước, nàng vẫn là quên hết tất cả đích ngồi ở bên cạnh người ta một đều hiển không ra mất tự nhiên.
Tư Vực sau khi tuần tra một vòng hoàng cung thân xác cùng tinh thần sớm đã mệt mỏi, nhưng nhìn đến Đản Đản khuôn mặt tràn đầy sinh khi ăn uống vui vẻ liền có chút tinh thần. Trong yến hội, văn võ bá quan trừ bỏ ngẫu nhiên hướng Hoàng Thượng Hoàng Hậu kính rượu cơ hồ đều vì mục đích bản thân cười cười nói nói, tự nhiên cũng không ai chú ý tới công chúa đương triều xinh đẹp đang làm gì. Tư Vực một bên tự châm tự ẩm ( tự rót tự uống), một bên nhìn chằm chằm Đản Đản, tựa như vẫn xem không đủ, tựa hồ Đản Đản bên cạnh nàng càng ngày càng khả ái, càng nhìn lại càng thích, ngày thường tuy rằng cũng là ánh mắt không rời thân, chính là tỉ mỉ đích xem giống hôm nay như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhận thức là đã hơn nữa năm hình ảnh Đản Đản tinh quái kia đã "thăm căn cố đế" (ăn sâu bén rễ) trong lòng mình, đương nhiên có thêm một ít đáng yêu cùng bướng bỉnh, nhưng hiện tại xem ra còn có rất nhiều nét kiên định cùng mị lực, dù sao cũng là một thiếu nữ, gương mặt thanh tú, làn da cũng vô cùng trắng mịn.
Tư Vực càng nhìn càng si mê, hơn nữa do tác dụng từ rượu, hai má hơi ửng hồng, ánh mắt mê ly tràn đầy dụ hoặc, lúc này Đản Đản rốt cục cũng chịu bỏ qua mỹ thực quay về hiện thực, bấy giờ mới phát giác loáng thoáng cảm giác Tư Vực đang nhìn chính mình nguyên lai là thật sự, chính là hiện tại mới phát hiện không phải chỉ là loáng thoáng nhìn kỳ thật là nhìn không chuyển mắt, nhìn chăm chú.
Đản Đản cảm thấy không được tự nhiên, y cũng không xác định liệu có phải người trước mắt là Tư Vực - người ngày thường dáng vẻ đoan chính, nghiêm trang, hiện tại Tư Vực làm cho người ta có cảm giác tựa như...... Tựa như muốn đem chính mình ăn vào bụng, nhìn kỹ xem ra vẻ trên mặt còn mang theo một nụ cười xúc động mê người, ánh mắt như thiêu như đốt lên người người ta, Đản Đản chỉ cảm thấy trên người nóng đến đoạt mạng, miệng cũng khô khan, cảm giác tựa như ngày đó cùngTháp Cát Nhã hôn nhau, chính là lúc này càng mãnh liệt hơn, tổng nghĩ muốn tới gần chút, gần chút nữa chút.
Đang lúc Đản Đản cùng Tư Vực tràn đầy ám muội, tiết mục phấn khích nhất yến hội đã đến —— Màn hiến vũ của vũ giả truyền kỳ Tháp Cát Nhã. Trong nhất thời, đại điện im lặng, tất cả mọi người yên lặng bất động, mọi người cùng đợi biểu diễu bắt đầu.
Chỉ thấy Tháp Cát Nhã uyễn chuyển như lá thu từ từ tiến vào đại điện, chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) dừng lại ở giữa đại điện. Hiến vũ bắt đầu, Tháp Cát Nhã kỹ thuật điêu luyện rung động lòng người, tay áo trắng như mây bay lượn lờ, dáng người như ẩn như hiện từ trong sương mây bắt đầu khởi vũ. Trong khoảnh khắc, thời gian đều vì vũ bước của nàng mà dừng lại. Đàn sáo không theo kịp nàng nửa phần lanh lợi, hoàng cung đồ sộ không bì được vẽ xinh đẹp tuyệt trần của nàng, tỏa ra một luồng hào quang của một nghệ nhân chân chính, hải nạp trăm xuyên (biển là từ trăm sông gộp lại).
Một khúc kết thúc, mọi người hô ứng vỗ tay ủng hộ.
"Hảo! Hảo! Hảo!" - Hoàng Thượng đế liên tiếp nói ba lần hảo, - "Ta từ khi khai quốc tới nay chính là thái bình thịnh thế, ranh giới mở mang, không cùng ngoại tộc tranh chấp, hôm nay là kiến quốc điển lễ, quốc gia trăm họ phồn vinh, ba Hoàng nhi của trẫm cũng đang ở bên ngoài vui cùng dân chúng, có thể thấy được bọn họ đều là tài cán rường cột nước nhà! Mà giờ này khắc này, trong điển tiệc mời tới một truyền kỳ vũ giả, là vẻ vang thêm cho điển lễ, cũng khiến cho người ngoài nhìn thấy bỏn quốc ngày một cường đại giàu có....."
"Thật là cường đại giàu có sao? Ta xem ra không hẳn!" - Từ trong đám tân khách phát ra một giọng nói ngắt lời Hoàng Thượng.
"Ân? Là vị ái khanh nào? Lại có y gì?" - Hoàng Thượng trên mặt không chút sợ hãi.
"Thánh Thượng! Ngài tuy là ngôi cửu ngũ, nhưng nếu muốn cho nhân dân tâm phục khẩu phục cũng không thể ăn nói bừa bãi!" - Lời nói người này mười phần lo lắng.
Lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện đều bực tức, sao lại có người dám vô lễ, còn ngỗ nghịch Thánh Thượng, đây chính là đại tội diệt gia, càng không thể tha thứ chính là, người này thế nào lại "na hồ bất khai đề na hồ*", đại điển không phải là để trấn an dân tâm sao?Trong ngôn hành phải nên cẩn trọng mới đúng!
"Ái khanh, tiến lên đây, nói cho trẫm biết trẫm nói vậy có gì là bừa bãi?" Hoàng đế mỉm cười nói.
[*] na hồ bất khai đề na hồ.
Nghĩa đen là không mở bình thì ai biết trong bình có gì (thì cũng khó phân biệt đâu là bình tốt đâu là bình xấu).
Nghĩa bóng: Nghĩa tương đương với câu "vạch áo cho người xem lưng" của Việt Nam.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy quan giám thư Liêu Như Thân bước đi thong thả khoan thai đi tiến lên, dáng vẻ khinh thường cùng hèn mọn lộ rõ bộ dạng muốn tạo phản.
"Nguyên lai là Liêu ái khanh a! Ngươi luôn luôn có gan nói thẳng, nói nghe thử đi, nói cho ta nghe một chút! Ha ha ha......" Hoàng Thượng nói.
Hoàng Thượng biểu tình thực thoải mái, Hoàng Hậu không nói một lời, Tư Vực nhắm mắt dưỡng thần, Đản Đản không biết làm sao, các quan viên đều không hiểu chuyện gì, ngươi nói xem chuyện gì vậy? Quan giám thư Liêu Như Thân lời mới vừa nói, chính là tội ngỗ nghịch đáng xử tử, nhưng Hoàng Thượng Hoàng Hậu cũng không làm gì cả, ngay đến công chúa cũng là như vậy, hơn nữa cẩn thận ngẫm lại người nầy xưa nay cũng là khẩu vô già lan ( ăn nói không kiêng cử), đại khái hẳn là uống nhiều rượu, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống a! Hơn nữa bộ dáng thật như là sớm có chuẩn bị. Càng nghĩ, chúng đại thần đều quyết định án binh bất động, nếu là thật sự là ngỗ nghịch tạo phản, dựa vào hắn một quan văn gặp phải này cả triều văn võ tuyệt đối là có chạy đằng trời, cho nên đợi đến khi thật sự phát sinh rồi hẳn hành động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...