Không thể tin được chỉ một vài động tác kia, Tình Dung đã chịu không nổi.
Nếu Mặc Thanh không dừng kịp lúc, tim nàng đã vỡ tung vì những xúc cảm dâng trào trước nay chưa bao giờ có.
Sau đó, Mặc Thanh kéo lại y phục, còn cẩn thận đắp chăn lên người cho nàng, biết nàng vẫn còn thẹn thùng, y không châm chọc mà lặng lẽ rời đi.
Cảm giác thăng hoa ứ đọng trong lòng đến khi Mặc Thanh đi khỏi, Tình Dung siết chặt thân thể trong chăn, khẽ rên rỉ.Không hiểu sao mấy hôm nay công chúa hết thẩn thờ, rồi lại thở dài.
Bình thường nàng đã vốn lười biếng, nay còn không buồn làm gì.
A Đậu một bên quan sát sắc mặt lúc ửng hồng, lúc ngơ ngẩn của chủ tử, một thái giám như hắn có biết gì đâu lại suy đoán nàng bị bệnh“Công chúa, người bị bệnh sao? Sao cứ thẩn thơ như người mất hồn thế kia? Để nô tài mời thái y đến nhé!”Tên tiểu đậu thối này lớn cũng ngang ngửa Mặc Thanh nhưng chuyện phong tình lại bị nói thành bệnh, Tình Dung đến lắc đầu cho hắn.
Không thấy nàng đáp lại mà chỉ ném cho mình một cái liếc mắt, A Đậu sững ra một chút rồi thốt lên“Người bệnh thật rồi! Nhưng chắc không cần thái y điều trị …”“Tiểu đậu thúi, ngươi cũng thông minh ra rồi!” Tình Dung hài lòng, đón quả nho đã được bóc vỏ từ tay A Đậu“Nhưng sao mấy ngày nay công chúa không triệu gọi Mặc… tên ám vệ kia” A Đậu vẫn không thích Mặc Thanh, không muốn nói thẳng tên y ra“Ta…” Nàng lơ đãng nhìn vào nơi nào đó, cố ý tìm kiếm một hình bóng mà nàng biết rõ y sẽ không bao giờ cho nàng thấy y đang ẩn thân ở đâu để quan sát nàng.Nàng nào không muốn thân cận bên y mỗi ngày nhưng mà nếu không phải nàng gọi, y tuyệt đối sẽ không xuất hiện, ngoại trừ hôm đó.
Nhưng không lẽ lần nào cũng phải xài chiêu đó, cũng thật quá mất mặt.
Y đã động tâm, khao khát thân thể của nàng nhưng cuối cùng y vẫn không làm gì.
Nàng vẫn là muốn y chủ động, dù nàng cũng cảm nhận phần tình ý của y nhưng Mặc Thanh lại là người xuất thân từ Ám Thất, được tôi luyện trở nên sắt đá, máu lạnh.
Y đối với nàng như vậy đã đủ quá phận, nhưng y vẫn là tuân theo bộn phận, nếu không phải nàng chủ động câu dẫn, y tình nguyện chỉ là một ám vệ vô hình âm thầm bảo hộ nàng.
Chính vì Tình Dung cũng không muốn quá vội vàng.
Nàng nghĩ trong mắt Mặc Thanh, nàng là một công chúa thuần khiết, cao quý.
Nhưng nàng hết lần này đến lần khác hạ thấp bản thân, đem mình câu dẫn.
Nàng sợ y sẽ khinh thường nàng, sợ y phát hiện ra nàng không như y mong muốn .Đêm đến, trời đã trở lạnh, cung nữ cho thêm củi vào lò, khiến căn phòng của Tình Dung lúc nào cũng phảng phất hơi ấm.
Ánh lửa bập bùng sáng rọi trong phòng, Tình Dung lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được.
Nàng tính gọi A Đậu, nhưng nghĩ ngơi điều gì, nàng đặt đôi chân trần xuống giường, thân hình mảnh mai trong bộ sam y mỏng tanh“Dung nhi, trời lạnh như vậy sao nàng lại để chân trần xuống đất” Tiếng nói trầm thấp từ đâu vang lên, không cần nhìn Tình Dung cũng biết là ai.
Mặc Thanh không tiếng động từ một góc tối đi tới gần nàng.“Muội không ngủ được”“Làm sao vậy? Nàng khó chịu ở đâu sao?” Ánh mắt lo lắng của Mặc Thanh vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Tình Dung nhìn y ngây ngất“Dung nhi, ta mang nàng lên giường” Tình Dung không nói gì, thuận thế để Mặc Thanh ôm lên giườngĐắp chăn kín người cho nàng, Mặc Thanh ngồi xuống, cầm bàn chân ửng đỏ vì lạnh, xoa trong đôi tay ấm nóng của mình, ân cần hỏi “Đỡ lạnh chưa?”Tình Dung khẽ gật đầu, nhìn Mặc Thanh ân cần nâng niu chân mình như trân bảo khiến tâm hồn nàng mềm mại“Trước đây khi mẫu hậu còn sống, những lúc trời lạnh người sẽ ôm muội, sưởi ấm cho muội, còn hát cho muội nghe.
Phụ hoàng thường cầm đôi bàn tay lạnh giá của muội, làm ấm nó.
Giờ đây, muội chỉ còn lại mỗi hoàng huynh.
Hoàng huynh tuy thương yêu nhưng lại không có nhiều thời gian dành cho muội, cũng không quan tâm, ân cần như phụ vương, mẫu hậu”Lời tâm sự trong màn đêm yên tĩnh cứ đều đều vang lên, chỉ đủ để mình Mặc Thanh nghe thấy“Sau này, ta cũng sẽ sưởi ấm cho muội”“Vậy huynh ôm muội ngủ đi!”Mặc Thanh cứng người, khẽ nuốt một ngụm xuống ngực, lại tự đào mồ chôn mình rồi“Sao nào? Huynh là chỉ biết an ủi bằng lời thôi sao?” Tình Dung hờn dỗi, thu bàn chân trong tay Mặc Thanh vào trong chăn, xoay người vào tườngMặc Thanh bất đắc dĩ, thở ra rồi lặng lẽ nằm xuống cạnh nàng.
Cảm nhận có một hơi ấm nam tính sau lưng, Tình Dung mỉm cười thỏa mãn nhưng vẫn giả vờ không nhúc nhích“Dung nhi, ta…ta… mạo phạm” Tình Dung cảm thấy như mình đang dụ dỗ đường tăng, tội lỗi vô bờ.
Lúc nào cũng chỉ biết nói mạo phạm nhưng hành động rõ ràng quá phận.
Mặc Thanh đưa tay ôm Tình Dung vào lòng, nàng xoay lại, thuận thế gối đầu lên tay y, vòng tay ôm lại“Mặc Thanh ca ca, huynh thật là ấm.
Trời bắt đầu vào đông rồi, huynh ôm muội ngủ, vừa bảo vệ được muội, vừa không phải chịu lạnh”Mặc Thanh sững ra, thì ra là nàng quan tâm hắn.
Nàng sợ hắn lạnh nên mới dùng cách này.“Nàng là công chúa, sao có thể ôm một nam nhân mà ngủ được.
Dù là ta, dù không ai biết nhưng…”Tình Dung bất ngờ nằm lên người Mặc Thanh, khuôn mặt hai người áp sát gần trong gang tấc.
“Huynh mà nói nữa, ta hôn huynh đó”Ngàn sợi tóc của nàng xõa xuống hai bên, cọ vào mặt Mặc Thanh khiến tâm can y ngứa ngáy vô cùng.
Hơi thở của nàng thơm mát, khuôn mặt tuyệt đẹp say đắm lòng người, đôi môi căng mọng, mời gọi.
Mặc Thanh cố gắng kiềm chế, nhưng lời nói của nàng như vỡ tung mọi cảm xúc của y.
Mặc Thanh đưa tay chế trụ sau gáy Tình Dung, kéo nàng sát vào, môi nhẹ nhàng mở ra, ngậm trọn đôi môi đỏ tươi, căng mọng kia.
Tình Dung bị hành động bất ngờ của Mặc Thanh làm cho đầu óc mơ hồ.
Mặc Thanh luồn lưỡi vào khoang miệng nàng, tham lam liếm duyệt từng ngỏ ngách bên trong.
Tình Dung bị hôn không kịp thở, lưỡi nàng cũng bị lưỡi y quấn lấy, lôi kéo ra ngoài để răng y cắn nhẹ.
Động tác từ nhẹ nhàng thành cuồng dã, tê liệt đầu óc, tứ chi của Tình Dung.
Đến nỗi nàng không biết làm sao Mặc Thanh đã lật ngược lại, đè dưới thân.
Đến khi nàng không thở nổi, Mặc Thanh luyến tiếc từ từ buông tha cho đôi môi đã bị hôn đến sưng lên.
Nhìn mỹ nhân dưới thân tóc tai rối loạn, hai má ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, cảm giác chiếm đoạt thỏa mãn dâng lên trong lòng Mặc ThanhNhìn Mặc Thanh từ trên cao, thân hình cao lớn, rắn rỏi, mãnh mẽ, khiến trái tim Tình Dung lạc nhịp, bất giác đưa tay vuốt ve sợi tóc, gò má, bờ môi mỏng, đuôi mắt ẩn chứa chân tình“Mặc Thanh, muội thích huynh”Mặc Thanh không dám tin vào tai mình.
Dù những gì nàng làm đủ để y biết tình cảm nàng dành cho y nhưng khi nghe nàng tự mình nói ra, lòng của y êm ái vạn phần“Dung nhi, ta yêu muội”Tình Dung nở nụ cười trìu mến, ánh mắt mong đợi, đón chờ nụ hôn dài triền miên của Mặc Thanh.
Cả hai cứ thế miên man trong tình ái, ôm nhau vào giấc ngủ say nồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...