Công Chúa Đại Phúc

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn phiến ngọc trong tay hắn, lại nhìn
khuôn mặt hắn thông minh tuấn tú, đột nhiên nghĩ thông suốt. Lý Dịch vốn dĩ là
bị đâm! Hiên Viên bắt được gian tế lại không đưa về kinh thành, vì vậy nội tặc
căn bản không phải người của Đãi vương thì cũng là người của Phái vương. Cái
gọi là biên cảnh giặc cỏ căn bản chính là bọn họ phái người giả mạo. Giặc cỏ
không phải người nước Cảnh, tất cả đều là người nước Tiếp! Có lẽ Tư Mã Thu Địch
bản thân chưa chắc có liên quan nhưng hắn xuất hiện lúc này đã chứng minh Tư Mã
gia tộc có liên quan.

"Công tử ngừng lại nơi đây, trì hoãn hành trình
có phải có lo lắng gì không?" Tư Mã Thu Địch cân nhắc, trên tay hắn có
khối kim bài được cấp trước khi đi để nếu bị người của Đãi vương ngăn trở trên
đường đi thì đưa ra là xong. Cũng nghĩ đến muốn mang theo nhóm cảnh Vĩnh Phúc
cùng đi.

Cảnh Vĩnh Phúc không hiểu, chỉ nói: "Ta chỉ là có
chút áy náy."

"Cái gì?"

Cảnh Vĩnh Phúc xoay người về xe. Dù gặp chuyện thì Lý
Dịch cũng không dễ dàng chết như vậy, nhưng hắn lần này gặp chuyện gì, có thể
tránh được không. Nếu nàng ngày đó suy nghĩ kỹ hơn 1 chút, có thể đã nghĩ ra
nhiều hướng, tỷ như, nếu giặc cỏ là người nước Cảnh thì sao? Người nước Tiếp
thì như thế nào? Nếu người nước Tiếp là giặc cỏ bình thường thì sao ? Không
phải lại như thế nào...

Tư Mã Thu Địch vẫn tiếp tục nhã nhặn: "Công tử
hay là cùng Thu Địch kết bạn đồng hành, cha Thu Địch cũng có vài phần giao tình
với Đãi vương, xem chừng có thể thả Thu Địch đi trước..."

"Đa tạ." Cảnh Vĩnh Phúc đóng cửa xe,
"Chúng ta cùng công tử không cùng đường, chúng ta muốn đi Diệp Bắc bình
nguyên!"

Xe ngựa đã đi xa, Tư Mã Thu Địch vẫn còn đứng đó. Tôi
tớ hắn cẩn thận nhắc nhở: "Công tử, trời không còn sớm!"

Tư Mã Thu Địch lại cười khổ nói: "Đi Diệp Bắc
bình nguyên sao? Sợ là nàng không muốn cùng ta đồng hành."

"Mẫu thân, đầu Đại Phúc rất lớn." Trong xe,
Cảnh Vĩnh Phúc rúc vào trong lòng mẫu thân.

"Chuyện gì vậy? Phúc Nhi?" Nhược phu nhân
trước sau đều ôn nhu.

"Con không biết mình có đoán sai hay không, nhưng
là, con thấy áy náy. Rõ ràng có thể đoán trước chuyện xấu, mà con sơ sót, để
cho nó xảy ra." Nếu nàng thật sự là mưu sĩ của Lý Dịch, thì nàng đã ăn
tiền hắn mà lại suýt làm hắn mất mạng. Nàng thầm nghĩ lo an nguy của mình
trước, không cần bận tâm hắn. Tuy rằng hành trình của Lý Dịch sẽ không thái
bình, nhưng hắn là thái tử dày dạn như vậy, nếu vì sơ sẩy của nàng mà toi mạng,
nàng chỉ biết xin lỗi hắn.

Nhưng nàng không nên tìm lấy cớ, vì vậy bèn nói:
"Đây là lỗi của Đại Phúc, mình đi thôi, mẫu thân?" Chỉ có kẻ yếu mới
có thể lấy cớ qua loa cho qua khuyết điểm.

Tiểu Thúy khó hiểu, không rời mắt nhìn chằm chằm Cảnh
Vĩnh Phúc, A Căn mặt không chút thay đổi.

Nhược phu nhân xoa đầu Cảnh Vĩnh Phúc: "Ta chỉ
biết là nếu đã xảy ra chuyện thì không nên truy cứu ai sai ai đúng mà là nên
tìm cách xử lý."

Cảnh Vĩnh Phúc ở trong lòng mẫu thân gật đầu:
"Cho nên con muốn đi Diệp Bắc!"

Lý Dịch gặp chuyện, mọi con đường về kinh đều bị phong
tỏa. Nếu nàng là hắn, sẽ lựa chọn phối hợp cùng Hiên Viên. Hội hợp trên đường
đi cũng không phải là ý hay, nhưng bây giờ một nơi chưa an ổn ở biên giới như
Diệp Bắc bình nguyên thật ra là lựa chọn tốt. Bình nguyên trống trải, địch nhân
không chỗ nào che giấu. Hiên Viên có quân đội chính quy, vừa không sợ giặc đến
lại càng không lo không thể xử lý mai phục. Từ Diệp Bắc về phía tây, vòng qua
nước Lộ về kinh thành, mặc dù mất thời gian hơn, nhưng đều ở trong phạm vi Hiên
Viên khống chế.

Ngoài xe ngựa đầu bếp nói thầm: "Ở Diệp Bắc chắc
không có cái gì ăn được!"

"Có ngươi rồi còn sợ không có món ngon sao?"
Thủy tỷ cười.

" Ta không nói chuyện ăn uống hàng ngày mà đang
lo chuyện làm ăn!" Đầu bếp cười gượng.


Diệp Bắc đúng là không có gì sẵn để ăn, trên bình
nguyên người ở rất thưa thớt, không giống thành trấn, nơi nơi đều có khách sạn.
Nhưng Diệp Bắc lại nhiều thứ ăn được, trên bình nguyên đồ để nấu ăn rất phong
phú.

Đầu bếp tập trung tinh thần nướng hai con thỏ hoang, A
Căn ngồi ở một bên quan sát học hỏi. Nhược phu nhân với Tiểu Thúy mở túi lương
khô, chia đồ ăn ra.

Hôm nay không biết vì sao Cảnh Vĩnh Phúc phá lệ mặc nữ
phục. Đây là lấn đầu tiên từ sau khi ra khỏi dự vương phủ nàng mặc như vậy, có
chút không được tự nhiên.

Nhược phu nhân ôn nhu nhìn nàng. Tiểu Thúy chỉ cười
không nói, A Căn bên cạnh quay đầu nhìn, sau đó lắc đầu bước đi. Thủy tỷ nói:
"Theo ta, người năm đó với bây giờ đều như nhau..." Đầu bếp nhìn mà
như không thấy, vẫn như cũ nói: "Tiểu chưởng quầy, chúng ta ăn đồ hun khói
nhé?"

Cảnh Vĩnh Phúc cười dài đi về phía hắn, đi được nửa
đường bỗng nhiên nhận ra, nàng dù mặc nữ phục, đầu bếp căn bản cũng không xem
nàng là nữ nhân.

Cảnh Vĩnh Phúc u oán nghĩ, các ngươi không khen ta
xinh đẹp như hoa thì ít nhất cũng phải khen quấn áo đẹp chứ!

Ngựa khua chân bất an, Cảnh Vĩnh Phúc nhìn lại thì
thấy có người ở phía sau mình. Trong nháy mắt, nhận ra tình huống nguy hiểm.

Nàng xoay người, thần kinh càng thêm khẩn trương. Mẹ
ơi, người này thật hung dữ! Thủy tỉ đang đi lấy nước, không ở gần, chỉ còn một
đám đàn bàn và trẻ con, cộng thêm một đầu bếp cầm dao trông được mà không dùng
được, người này nếu có ác ý thì cả nhà chỉ biết ôm nhau chết.

Cảnh Vĩnh Phúc miễn cưỡng nhìn hắn cười: "Ngươi
khỏe chứ?"

Nam tử kia có đôi mắt màu khói lam, khí thế bức người,
làm người ta không để ý tuổi hắn thực tế không lớn. Thấy rõ trong tay hắn nắm
là cái gì, Cảnh Vĩnh Phúc trên lưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh. Đó là một con
dao, trên đó đầy vết máu, mà trang phục của hắn cũng có lưu rõ dấu vết đánh
nhau.

Người này cực kỳ nguy hiểm! Cảnh Vĩnh Phúc tin tưởng
hắn có thể dễ dàng giết người, hơn nữa hắn cũng đã giết qua vài người!

Đang lúc nàng lo lắng, nam tử lại thu hồi con dao, đưa
tay chỉ bụng. Thì ra, hắn là bị mùi thịt nướng thu hút. Cảnh Vĩnh Phúc thở
phào.

Nam tử bô bô nói tiếng Khế Liệt Tát, Cảnh Vĩnh Phúc
lắc đầu ý bảo không hiểu. Hắn lại chỉ chỉ về phía đầu bếp, thấy thế, Cảnh Vĩnh
Phúc bèn nói.

"Ngươi theo ta!"

Nam tử tướng mạo uy vũ, làm mọi người đều phải nhìn
vài lần. Nam tử ý tứ nhìn quanh mọi người rồi nhìn Nhược phu nhân thật lâu, lại
nhìn đến Tiểu Thúy, cuối cùng mới nhìn con thỏ.

Cảnh Vĩnh Phúc thầm than, may mà hắn tham ăn không
tham sắc, không giống như Tư Mã Thu Địch thấy mẫu thân nàng thì rớt cả cây
quạt. Nhưng sau đó không lâu thì nàng biết nàng sai lầm rồi.

Từ khi nam tử xuất hiện, ánh mắt A Căn rõ ràng biến
hóa. A Căn tính tình lạnh lùng, ngày thường ít biểu đạt cảm xúc, lúc này ánh mắt
lại rõ ràng có địch ý.

"Sao ngươi nhìn hắn như vậy?" Cảnh Vĩnh Phúc
hỏi hắn.

Hắn gầm nhẹ: "Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Thúy!"

Nhược phu nhân mỉm cười.

Nam tử lại nói một câu gì đó.

Cảnh Vĩnh Phúc thăm dò hỏi: "Đói bụng?" Hắn
mở to đôi mắt màu khói lam nhìn nàng, nói một câu tiếng Khế Liệt Tát khiến nàng
nghe không hiểu.

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên nhớ ra nàng không biết nói
tiếng Khế Liệt Tát nhưng có thể viết. Nàng đang muốn đi tìm giấy bút thì con
thỏ đã chín.


Đoàn người Cảnh Vĩnh Phúc tròn mắt há hốc mồm nhìn nam
tử ăn như hổ, trong nháy mắt đã ăn hết một con thỏ. Tiểu Thúy kinh ngạc cực độ,
nửa cái chân thỏ đang ăn trên tay rơi xuống, nam tử lập tức nhanh như viên đạn,
đón được cái chân thỏ, miệng còn hàm hồ nói vài câu, giống như đang nói “đừng
lãng phí”. Miệng hé ra một cái, chân thỏ đưa vào miệng, sau vài cái nhai thì
chân thỏ chỉ còn xương.

Mọi người xem thế là đủ, chỉ có đầu bếp phát rầu, Thủy
tỷ quay lại biết lấy gì cho nàng ăn?

Cảnh Vĩnh Phúc cảm khái: "Nhìn anh ta hung hãn
vậy cũng đủ biết người Khế Liệt Tát to lớn khỏe mạnh. Nếu như bọn hắn biết thay
đổi quốc kế thì thiên hạ này còn ai là đối thủ?"

A Căn không nói được nhiều: "Ta cũng sẽ trở nên
rất mạnh!"

Cảnh Vĩnh Phúc nở nụ cười: "Đúng vậy, các ngươi
tương lai đều rất mạnh."

Xa xa chợt nghe tiếng Thủy tỉ: "Mọi người mau thu
dọn, nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Người còn chưa thấy đã nghe lớn tiếng giục dã, mọi
người nhất thời khẩn trương đứng lên. Đầu bếp rất nghe lời Thủy tỷ, liền dập
hỏa, dời giá gỗ, thu hồi bếp núc. Những người khác cũng dọn đồ rồi đứng lên,
chỉ còn nam tử Khế Liệt Tát dùng sức, dùng miệng dành lấy món thịt thỏ đầu bếp
kho để dành.

Đầu bếp mắng: "Đồ quỷ đói đầu thai!"

Thủy tỷ đi tới trước Cảnh Vĩnh Phúc, nghiêm trọng nói:
"Phía trước có không ít người Khế Liệt Tát, tuy rằng nhìn không giống như
đến cướp bóc, nhưng cũng không thấy có ý tốt gì ..." Ánh mắt Thủy tỉ dừng
lại ở nam tử kia thì càng thêm trầm trọng.

Cảnh Vĩnh Phúc cũng nhìn hắn nói: "Khẳng định là
hắn cùng với đám người đó có liên hệ, chỉ là không biết tốt hay xấu?"

Nam tử bỗng ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Cảnh Vĩnh Phúc,
đôi mắt khói lam sáng rọi kỳ dị. Cảnh Vĩnh Phúc nhất thời hiểu ra, chỉ vào mũi
hắn mắng: "Người xấu! Ngươi rõ ràng nghe hiểu được ta nói gì!"

Nam tử cũng không đáp, lại tiếp tục cắn nửa con thỏ
trong tay.

"Ha ha! Ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Ngươi nếu nghe
được hiểu được thì mau nói cho chúng ta biết, ngươi là ai, sao lại một mình đến
đây?"

Nhưng có vẻ như nam tử đã hạ quyết tâm làm một người
ngoại quốc, lại hàm hồ thì thầm một câu, không đáp Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ cắn con
thỏ ngon lành trong tay hắn! Bàn tay hắn bóng mỡ, trong lúc đưa tay, làm lộ ra
cửa tay áo đỏ sẫm.

Cảnh Vĩnh Phúc tiến lên cầm cổ tay hắn, hắn ngẩn ra.
Cảnh Vĩnh Phúc chậm rãi mở ra cổ tay áo, "Trứng thối, ngươi trên người có
thương tích!"

"Phúc Nhi, chúng ta mang hắn theo!" Nhược
phu nhân đã ngồi lên xe ngựa, sầu lo nói, "Nếu hắn không chịu đi theo
chúng ta thì thôi vậy!"

"Đại Phúc, đi thôi!" Thủy tỷ thúc giục.

"Dạ!" Cảnh Vĩnh Phúc chăm chú nhìn cặp mắt
đang ngước nhìn trời xanh. "Theo chúng ta đi, ta biết ngươi nghe hiểu
được!" Nhưng phản ứng của hắn làm nàng tức giận. Hắn rút tay về, tiếp tục
cắn con thỏ. Rõ ràng đã muốn ăn no. Còn cắn à! Cảnh Vĩnh Phúc liền hiểu, hắn
thực tế cũng là một thiếu niên mà thôi.

Trong lúc đó, Thủy tỷ bỗng nhiên theo xuống, trầm
giọng nói: "Không kịp rồi, người Khế Liệt Tát đã đến!"

Cảnh Vĩnh Phúc đứng thẳng lên, quay đầu nhìn, trong
tầm mắt dần hiện rõ hơn mười kỵ mã, theo bản năng, nàng che đi cái tên đang chỉ
biết ngồi đó ăn thịt thỏ, nhưng nàng làm sao giữ được cái đầu hắn?

Đầu lĩnh Khế Liệt Tát là một người trung niên xốc vác,
hắn nhìn Thủy tỷ gật đầu, rồi cất tiếng Trung Nguyên nói: "Đã quấy nhiễu

chư vị, tại hạ là Khế Liệt Tát - Bà La tộc - Tả đao khâm khắc Bà La thị, đến
tìm thiếu chủ." Tả đao là chức vụ rất quan trọng của người Khế Liệt Tát.

Ánh mắt Tả đao vẫn nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, nàng đành phải
thức thời tránh ra nửa bước, để lộ ra nam tử kia, trong lòng nói thầm: Thiếu
chủ của Bà La Tộc chính là tên đã ăn của nàng nửa con thỏ này?

"Rầm" vài tiếng, lập tức mọi người nhất tề
xuống ngựa, quỳ trên mặt đất. Lại là vài câu Khế Liệt Tát. Cảnh Vĩnh Phúc đoán
nội dung, đơn giản là, tiểu nhân bảo hộ không chu toàn hại thiếu chủ bên ngoài
chịu khổ, phải ăn nửa con thỏ của người Trung Nguyên...

Không ngờ vị trí của vị thiếu chủ Bà La thị này thật
lớn, còn lớn hơn nàng nghĩ. Hắn cư nhiên không để ý đến cả nhóm đang nói kia,
từ đầu đến cuối chỉ lo ăn thịt thỏ, sau đó nắm vạt áo lên lau miệng, rồi lập
tức đi về phía Tiểu Thúy.

A Căn định chạy lại che ở trước mặt Tiểu Thúy, đã thấy
nam tử kia quỳ gối trước người Tiểu Thúy, run run cầm bàn tay trắng nõn của
Tiểu Thúy, ở bên tai mọi người, lưu loát nói vang tiếng Trung Nguyên:
"Ngươi chờ ta, chờ ta sáu năm. Sáu năm sau ngươi trưởng thành, ta lấy
ngươi làm vợ!"

Thủy tỷ tròn mắt, đầu bếp há hốc miệng. Nhược phu nhân
giữ chặt A Căn đang muốn xông lên phía trước đánh người. Đám người Khế Liệt Tát
châu đầu ghé tai. Cảnh Vĩnh Phúc choáng váng.

"Thiếu chủ, đi thôi!"

Bồ Bồ Nhi lên ngựa, bỗng nhiên đem con dao trong tay
quăng cho Cảnh Vĩnh Phúc."Đây là sính lễ!"

"Hả!" Cảnh Vĩnh Phúc cơ hồ có thể ngửi được
mùi máu tươi, cảm thấy ghê tởm, vừa muốn quẳng đi, lại lập tức nghe nam tử thêm
một câu: "Đại Phúc, sáu năm sau nếu ngươi chưa gả đi, Bồ Bồ Nhi cũng lấy
ngươi."

Con dao rơi xuống đường văng ra khỏi vỏ,
"Ba" nện một tiếng ở trên chân Cảnh Vĩnh Phúc, thần kỳ sắc bén, cũng
may không làm bị thương ngón chân.

"Hỗn láo!" Cảnh Vĩnh Phúc đứng lên chửi ầm.

Nam tử cất tiếng cười vang, "Sáu năm sau đến thảo
nguyên thì tới tìm ta, ta sẽ thưởng các ngươi!"

Nói xong, lấy chân thúc ngựa, chạy như điên mà đi.

"Đồ điên!" Cảnh Vĩnh Phúc nhìn theo hắn rống
to. Người Khế Liệt Tát cười vang, thúc ngựa đuổi theo thiếu chủ.

###

Con dao chà lau sạch sẽ, Tiểu Thúy vẫn chết sống không
nhận, cho nên Cảnh Vĩnh Phúc phải mang ở bên mình. Con dao của người Khế Liệt
Tát so với con dao nàng dùng để thoát khỏi vương phủ nước Cảnh khác biệt một
trời một vực. Nó vốn là dùng để giết người.

Cảnh Vĩnh Phúc chỉ mắng hắn hồ ngôn loạn ngữ, cái gì
mà sính lễ chứ. Vũ khí tốt như vậy, rất thích hợp phòng thân.

Sau sự cố đó, Cảnh Vĩnh Phúc không dám tiếp tục du
lịch Diệp Bắc bình nguyên. Dù thân thủ Thủy tỷ, cũng chỉ có một người. Cho nên
đoàn người nhanh chóng chạy tới một ngôi đình cũ ở phía tây nam Diệp Bắc đợi Lý
Dịch và Hiên Viên.

Nói là ngôi đình cũ nhưng hiện tại chỉ còn lại trơ
trọi một triền núi.

Quân đội của Hiên Viên từ xa đã thấy xa xa từ đỉnh núi
thấp, một thân nhi nữ đang vững vàng tiến đến. Là Lưu Ký Thủy (tên của Thủy
tỉ), một thân nữ võ phục ngắn gọn, không mang theo binh khí, vào quân trường
của Hiên Viên như chốn không người.

"Hiên Viên tướng quân!" Lưu Ký Thủy ôm tay,
"Tướng quân đi đường mệt nhọc, cô nương nhà ta muốn thỉnh điện hạ đến một
lát. Nàng có mấy câu muốn nói cùng điện hạ."

Hiên Viên sớm nhận ra Thủy tỷ, hỏi: "Cô nương nhà
ngươi ở đâu?"

"Cùng phu nhân đợi ở phía trước đã mấy ngày . Lúc
này..." Lưu Ký Thủy bỗng nhiên cười cười, "Chỉ sợ là mộng Chu công
(chuyện tốt như giấc mộng mau tàn)."

Hiên Viên đang do dự, lại nghe Lưu Ký Thủy sái nhiên
nói: "Nếu như điện hạ không tiện gặp, cô nương nhà ta sẽ không đi kinh
thành. Đã mấy ngày liền du sơn ngoạn thủy, phong cảnh núi sông nước Tiếp thật
là đẹp, so kinh thành ồn ào là 1 trời 1 vực."

Lý Dịch sau khi gặp chuyện vẫn giả bộ bị thương nặng,
không ra cửa xe nửa bước, giờ phút này lại xốc màn xe lên, nói với Hiên Viên:
"Tướng quân chờ một lát, bản cung muốn gặp tiểu nha đầu này!"

Hiên Viên trầm ngâm nói: "Điện hạ trên người bị
thương, để Hiên Viên Tắc đưa ngài đi!"

Lý Dịch thay quần áo rồi được Hiên Viên Tắc nâng lên
ngựa. Phó tướng của Hiên Viên lo lắng, "Tướng quân, chỉ có điện hạ và

thiếu tướng quân cùng đi, có phải là ít người quá không?"

Hiên Viên ngăn lại: "Không được đi nhiều người,
tiểu cô nương kia gặp nhiều người sẽ chạy." Hắn sớm thấy rõ địa thế ngôi
đình cũ, dù kẻ xấu có đến, cũng chẳng thể chiếm tiện nghi.

"Tiểu cô nương ấy rốt cuộc là ai, hay là..."
Phó tướng còn đang đoán đông đoán tây, bên kia Lưu Ký Thủy đã chậm rãi dẫn ngựa
đi, theo sau là Lý Dịch và Hiên Viên Tắc.

Lên đến đỉnh núi, nhìn xuống có thể thấy được một cỗ
xe ngựa lẳng lặng ở đó. Xa xa là một nam tử đang ngồi trên mặt đất, cầm 1 cái
hài đùa nghịch, tất cả đều yên tĩnh, chỉ có gió thổi làm đám cỏ dại trên triền
núi run rẩy.

Cảnh Vĩnh Phúc kỳ thật không phải là tự cao tự đại,
nàng từ sau khi thay đổi nữ phục thì nhiều chuyện kỳ quái liền liên tiếp phát
sinh. Đầu tiên là gặp nam tử hỗn láo tham ăn thịt thỏ, thêm mấy ngày lại đến
đây.

Qua thật lâu Cảnh Vĩnh Phúc mới tỉnh lại, lười biếng
hỏi: "Đầu bếp, hôm nay chúng ta ăn cái gì?"

Nhược phu nhân nhìn nàng nói: "Điện hạ tới, chờ
ngươi tới bây giờ!"

"Ôi, xin lỗi!" Ý nghĩ Cảnh Vĩnh Phúc dần dần
rõ ràng, "Thỉnh điện hạ đi lên nói chuyện."

Cửa xe mở ra, Lý Dịch sắc mặt tái nhợt, được Hiên Viên
Tắc đỡ lên xe ngựa. Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn hồi lâu, đáy lòng chợt dao động,
người này bị thương còn ở ngoài xe ngựa chờ nàng hồi lâu, vẫn không có gọi
nàng. Hắn đối với nàng như thế, lần này nàng thật sự dao động .

"Thật sự là quá thất lễ, để điện hạ đợi lâu như
vậy. Xin giới thiệu với điện hạ, đây là mẫu thân của Đại Phúc, đây là tiểu muội
Bình Tiểu Thúy."

Ánh mắt Lý Dịch nhìn Nhược phu nhân chợt nhoáng lên
một cái, không nhìn Tiểu Thúy, rồi trực tiếp dừng lại trên mặt Cảnh Vĩnh Phúc:
"Ngươi có gì muốn nói với bản cung?"

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn thăm dò, bộ dáng không chút
tức giận, nhân tiện nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn gặp điện hạ một
chút thôi."

Lý Dịch ánh mắt nhất thời ngấn lệ, một hồi lâu mới
bình tĩnh trở lại: "Ngươi đến tận đây mà không có gì để nói sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc không trả lời ngay. Hắn đứng lên:
"Bản cung phải đi rồi." rồi dừng lại một chút nói: "Bình Đại
Phúc, bản cung cảm tạ ngươi giúp Hiên Viên tướng quân bắt được gian tế. Nơi đây
không an toàn, ngươi nên sớm rời đi."

Lý Dịch vừa xoay người, nàng vội nói: "Điện hạ
chậm đã! Con đường phía trước nhấp nhô, điện hạ định đi thế nào?"

Lý Dịch nói: "Thủ hạ bản cung không tệ, luôn sẵn
sàng liều chết hộ chủ!"

"Điện hạ nếu chưa bị thương nặng cũng là huynh
trưởng điện hạ chưa gia hại được điện hạ."

Lý Dịch chậm rãi quay lại.

Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Điện hạ nếu nóng lòng đắc ý
bình giặc cỏ biên cương thì Đại Phúc chúc điện hạ thuận buồm xuôi gió."

Lý Dịch há miệng, nửa ngày, chỉ nói một chữ:
"Ngươi!"

Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên cúi đầu, ôn nhu nói:
"Đại Phúc nhiều lần mạo phạm điện hạ, nhưng điện hạ ân đức chưa từng so
đo. Thỉnh điện hạ ngồi xuống, nghe Đại Phúc một lời."

Thời gian nặng nề trôi, một lúc lâu sau, Lý Dịch mới
lại ngồi xuống trước mặt Cảnh Vĩnh Phúc, vẻ mặt phức tạp nói: "Rốt cuộc
ngươi muốn ta như thế nào?"

Cảnh Vĩnh Phúc chăm chú nhìn về hướng quân đội của
Hiên Viên, mơ hồ có thể nhìn rất rõ.

"Điện hạ, làm việc không thể nóng vội. Người xem
bên ngoài nhiều tướng sĩ như vậy, bọn họ là những chiến sỹ trung dũng của nước
Tiếp, một lòng nguyện vì ngài hy sinh đến giọt máu cuối cùng, tuyệt đối không
để người khác đoạt mất vương vị của ngài." Nàng quay lại nhìn hắn,
"Ngài đang chịu trách nhiệm về vô số tánh mạng người nước Tiếp!"

"Ta không ra tay nhưng lại có người ép ta phải ra
tay." Lý Dịch đau lòng nói, "Ngươi có biết bọn họ phái bao nhiêu
người ám sát bản cung không? Ngươi có biết ta lần này xuất hành dẫn theo một
trăm linh ba người, giờ phút này còn bao nhiêu người không? Chỉ còn hai mươi
chín người, trong đó đã có mười bốn người e rằng cả đời này đều phải dựa vào
triều đình nuôi sống. Mà thôi, ta nói với ngươi những lời này phỏng có ích gì?
Ngươi bất quá cũng chỉ là một tiểu nha đầu..." Lo hậu sự cho những người
đã chết, an bài cho người bị thương, bao nhiêu đó cũng đã làm hắn trên đường đi
bị chậm lại, nếu không làm sao Cảnh Vĩnh Phúc theo kịp hắn, lại còn ở phía
trước đợi hắn như bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận