Sau khi ồn ào một trận, Tề Nghiên dựa vào thị lực và trí nhớ ưu tú của mình, đưa ta ra khỏi khu rừng, và tình cờ gặp ngay người đang đi tìm bọn ta.
Cũng là dưới ngọn đuốc ta mới phát hiện sắc mặt chàng ấy trắng bệch dọa người, có vẻ rất yếu ớt, chỉ sợ sự điềm tĩnh lúc trước đều là giả vờ.
Mắt ta lập tức đỏ hoe, lo lắng đến mức suýt nữa vác cả thái y qua đây, nhưng Tề Nghiên lại vỗ nhẹ vào tay ta, “Không sao, ta đã đáp ứng nàng, sẽ sống thật tốt.”
Đó là lời nói từ rất lâu trước đây rồi, ta sắp quên cả rồi.
Lúc này ta dụi dụi mắt, chỉ nói: “Vậy chàng không được nuốt lời, chàng còn phải bắt thỏ cho ta nữa.”
Đôi môi nhợt nhạt của chàng ấy cong lên thành một nụ cười, nói với người bên cạnh: “Đưa Hoàng hậu ra ngoài nghỉ ngơi.”
Bản thân ta quả thực tiều tụy hết sức, nghe vậy cũng không kháng cự, ngoan ngoãn ra ngoài, ăn uống tắm rửa, sau đó đi ngủ bù một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, thị vệ nói thái y đã kiểm tra rồi, ngoài vết thương ở vai, những chỗ khác không có gì đáng ngại, trước mắt Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.
Ta không muốn làm phiền chàng ấy, liền đứng trước cửa trại, hỏi thị vệ: “Đã tra ra ai hạ thủ chưa?”
Tề Nghiên từng nói với ta, cảm giác lúc ở trong thiên lao ngày đó gọi là hận, bây giờ ta coi như lần nữa được trải nghiệm.
Chắc là Tề Nghiên đã hạ chỉ, thị vệ cũng không giấu ta, “Là người của Thục quý phi ạ.”
Tỷ đệ nhà Lương, một người ám sát Tề Nghiên ở bãi săn, người còn lại điều quân trong thành để chuẩn bị soán ngôi.
Nhưng Tề Nghiên có lẽ đã tính toán mọi việc chính xác, mưu sát không thành, chiếm đoạt cũng không thành.
Đêm qua sau một khắc xảy ra chuyện, cả hai đã bị bắt rồi.
Ta không tránh khỏi nghi ngờ, vết thương trên vai Tề Nghiên có phải cũng nằm trong dự tính hay không.
Nghĩ như vậy, ta đã hỏi câu này khi đang cho Tề Nghiên uống thuốc.
Chàng ấy hình như cũng không ngoài dự liệu, thản nhiên gật đầu: “Khổ nhục kế.”
Ta: “…”
Ta không hiểu được, “Tại sao?”
“Muốn biết nàng có yêu ta không.” Tay của chàng ấy lại từ từ leo lên gáy ta, dựa vào kinh nghiệm của ta suy đoán, đây chứng tỏ là một loại mong muốn kiểm soát của chàng ấy.
Ta chỉ cảm thấy ngu xuẩn, “Nếu ta không yêu chàng, sẽ ngủ với chàng sao?”
Tề Nghiên nghĩ nghĩ, “Với tính cách của nàng, nàng cảm thấy sao?”
Ta: “…”
Đáng ghét, bị bắt chẹt rồi.
Tề Nghiên tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Còn nhớ lúc trước ta dạy nàng không? Đó gọi là hận ý, nàng nói quá vất vả.
Vì vậy bây giờ ta dạy nàng cái khác, Yểu Yểu, lời bày tỏ của nàng ngày qua, gọi là tình ý.”
Ta nhìn thấy sự cố chấp và điên cuồng trong đáy mắt chàng ấy, chợt hiểu ra điều gì đó, “Nếu tối qua ta quyết định bỏ lại chàng một mình, ta sẽ chết sao?”
Tề Nghiên ngầm thừa nhận, “Còn nhớ ta từng cho nàng xem chiếc quạt làm bằng xương cốt mỹ nhân không? Mặc dù trước mặt nàng ta chưa từng giết người, nhưng thật sự ta không phải là một người tốt, ở góc độ mà nàng không biết, ta đã giết vô số người.
Vì vậy ta nghĩ, ta cũng có thể giết người mình yêu.
Bộ mặt thật của ta chính là như vậy, Ân Nhiêu.”
Ta suy tư một lúc, cảm thán nói: “Vậy chàng khá biến thái rồi.”
Tề Nghiên: “…”
Tề Nghiên kéo khóe miệng, “Ngoài cái này, nàng không có suy nghĩ khác sao?”
Ta gật đầu, “Chàng khỏe nhanh lên, còn nợ ta hai con thỏ đó.”
Tề Nghiên không nói nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm, nhìn đến nỗi lông toàn thân ta dựng lên, cuối cùng ta bất chấp khó khăn tiến lên trước hôn vào miệng chàng, nhăn cả mặt, “Đắng quá.”
Chàng ấy bỗng chốc bật cười, ấn đầu ta sâu vào, cuối cùng mới nói: “Như vậy mới có thể nếm ra được, thuốc đắng dã tật.”
Ta trừng mắt, “Lưu manh.”
Đợi Tề Nghiên hồi phục hơn nửa, một đoàn người bọn ta mới quay về hoàng cung, nhân tiện mang về hai con thỏ nữa.
Cuối cùng Giang Ninh Dao mở to mắt với ta, đề nghị nói: “Tối nay ăn món thịt thỏ kho phải không?”
Ta cảm thấy thật tuyệt.
Mọi chuyện đã được tra rõ ngọn ngành.
Lần ám sát này, với lần trước Lương Tri Ý đỡ một đao trong yến tiệc, đều là người của Lương Chí Mẫn làm.
Trong thời gian này, Lương Chí Mẫn còn phạm các tội ác như chiêu bộ binh sĩ riêng, mưu đồ làm loạn, kết bè kết đảng… Chuyện Lương Tri Ý sử dụng hương mê tình cũng đã lộ ra, cùng với việc cấu kết với triều đại trước, làm triều đình rối ren… Nói tóm lại cặp tỷ muội này, trong một đêm, danh tiếng tiêu tan, đều bị đưa vào ngục.
Đêm trước khi hành hình, Lương Tri Ý cầu kiến ta, ta lười, nhưng Tề Nghiên lại muốn đưa ta qua đó.
Lương Tri Ý vẫn như cũ đứng thẳng sống lưng, trên mặt không còn vẻ dịu dàng nữa.
“Sao ngươi dám đến cùng?” Nàng ta căm hận nhìn Tề Nghiên nói.
Tề Nghiên ôm ta, lười biếng nói: “Không phải ngươi muốn nói với nàng ấy chuyện của ta sao? Vì vậy là một người đương sự, vì sao không thể đến?
Ta không thích kiểu nói chuyện chơi chữ như vậy, “Có chuyện thì nói, không chuyện thì ta đi đây.”
Còn hẹn với Giang Ninh Dao tối nay ăn giò heo kho nữa.
Biểu cảm “Cô thật đáng thương” trên mặt Lương Tri Ý, “Cô biết nam nhân bên cạnh cô là người như thế nào không?”
Ta lập tức đáp: “Là một kẻ biến thái.”
Sau đó Tề Nghiên nhéo vào eo ta.
Ta thuận thế đẩy chàng ấy ra, “Chàng ra ngoài đi, để ta tâm sự với nàng ta.”
Tề Nghiên: “…”
Lương Tri Ý: “…”
Ta ngồi đối diện Lương Tri Ý, chống đầu nói: “Được rồi, cô muốn nói gì với ta?”
Muốn nói chuyện gì? Chẳng qua là chuyện xưa cũ mà thôi.
Tề Nghiên quả thực không phải hoàng tử năm đó, chàng ấy là tiểu thái giám trước giờ đi theo hoàng tử.
Còn về vì sao Lương Tri Ý lại nhận định như vậy, là vì hoàng tử đó do chính người Lương quốc giết.
Ai biết được sau này tiểu thái giám đó giả mạo danh tính, trở thành Tề Nghiên.
Ta đổi sắc mặt, không tin lắm, “Cô xác định là tiểu thái giám? Không phải là tiểu thị vệ gì đó?”
“Tất nhiên… Cô có ý gì?”
Ta vuốt vuốt cằm, “Ách… Theo ta được biết, Tề Nghiên không phải thái giám.”
Ngay lập tức đôi đồng tử của Lương Tri Ý chấn động, qua một lúc mới cười khổ, “Chẳng trách, ta còn tưởng mùi hương đó không có tác dụng với hắn là vì hắn là thái giám…Thì ra là vậy, thì ra là vậy…” Ngừng một lúc, lại hỏi ta, “Hắn giết phụ thân cô, sao cô vẫn có thể ở cùng hắn?”
Ta không muốn giải thích quá nhiều, “Hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau, cô không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên ta.
Nếu điều cô muốn nói với ta là thân phận của Tề Nghiên, vậy ta cảm thấy tới đây cũng tương đối rồi.”
Đang muốn đứng dậy rời đi, Lương Tri Ý lại gọi ta lại: “Cô không cảm thấy một người như vậy rất đáng sợ sao? Là người bên gối của cô, tâm cơ lại nhiều như vậy.”
Ta đồng ý gật đầu, “Cũng khá là sợ.”
“Vậy tại sao không rời khỏi hắn ta?”
Ta coi đó là lẽ đương nhiên, “Lười phải chạy…”
Tối đó Tề Nghiên hiếm khi chỉ ôm ta ngủ, cũng không làm gì khác.
Chàng ấy nói với ta thật ra chàng ấy cũng là hoàng tử Tề quốc, nhưng do một cung nữ sinh ra, không được sủng ái.
Năm ấy chỉ có vị hoàng tử đó đối xử tốt với chàng, vì vậy chàng ấy cải trang đi theo người đó đến Lương quốc.
Không chấp nhận được chuyện bất hạnh này, vì để báo thù, chàng ấy không thể không giả danh, sau này cố gắng phát triển Tề quốc, một bước thôn tính Lương quốc.
Ta không thể không cảm thán: “Một câu chuyện về sự miệt mài.”
Tề Nghiên: “…”
Tề Nghiên xoa xoa cổ ta, “Nàng không có điều gì khác muốn nói sao?”
“Ồ, có.” Lúc này ta mới nhớ tới, “Giang Ninh Dao muốn ta cầu xin chàng, cho muội ấy xuất cung.”
Vốn dĩ Tề Nghiên giữ lại muội ấy, chỉ là vì bầu bạn nói chuyện với ta, bây giờ chàng ấy đã xử lý xong chuyện của Lương quốc, Giang Ninh Dao cũng cảm thấy trong cung quá chán, liền muốn rời đi.
“Đây là chuyện nhỏ,” Tề Nghiên hôn vào cổ ta, “Nàng có chuyện gì khác cần nói không?”
Ta nghĩ nghĩ, “Nên đi ngủ rồi?”
Tề Nghiên tức đến nỗi cắn ta một cái.
Ta cười, “Được rồi, cho hỏi, vì sao Ân Nghiên không muốn rời khỏi tên biến thái Tề Nghiên này?”
Vào thời khắc đó hô hấp của Tề Nghiên như muốn ngừng lại.
Ta ôm chặt chàng ấy, nói nhỏ bên tai chàng: “Là vì nàng ấy đã học được cách yêu rồi.”
Hận thù quá mệt người, vẫn là yêu chàng tương đối dễ hơn.
TOÀN VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...