Ở nông trang, vô luận là nước trà hay là thức ăn, đều kém xa công chúa phủ, cũng may Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng không phải người quá kén chọn.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, lại uống chén trà nhỏ, các nàng đã ôm Lục Sanh đi ra ngoài chơi.
Kỳ Dương nói không sai, thôn trang này có một giàn nho rất lớn, từng chùm nho tím tím xanh xanh rũ xuống, nhìn qua cực kỳ vui mắt.
Ở xa đã có thể nghe thấy những quả nho xanh đậm thơm ngọt, từng quả nho màu tím mượt mà căng ngọt, đúng là lúc nên hái xuống.
Lục Sanh mở đôi tròn mắt xoe nhìn, đã thấy Lục Khải Phái hái xuống một chùm nho từ đỉnh giàn, lại khiến người hầu mang theo nước rửa sạch, ngắt một viên đưa tới trước mặt nàng: "A Sanh nếm thử quả nho này xem có ngon không?"
Tiểu đoàn tử tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã từng ăn qua quả nho, vị chua chua ngọt ngọt khiến nàng thực thích, vì vậy lúc này mới muốn đi theo.
Nhìn giàn cây trước mắt xum xuê quả nho, tiểu gia hỏa đã là hai mắt sáng lên, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt quả nho mà Lục Khải Phái đưa tới trước mặt.
Nàng há miệng "ngao ô" một ngụm cắn vào, nhưng thứ trước mặt lại giống như đường hồ lô, chua đến mức khiến khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn lại.
Lục Khải Phái thấy thế thì nén cười, hỏi nàng: "Quả nho này chua sao?"
Lục Sanh khẳng định gật gật đầu, ủy khuất lên án nàng: "Thật là chua."
Kỳ Dương nhìn nho rồi lại nhìn Lục Sanh, quả nho màu tím mượt mà căng mọng, sau khi được rửa qua lại sáng lên dưới ánh mặt trời, nhìn qua trông cực kỳ ngon miệng.
Nàng có chút không tin, chính mình cũng hái một viên nếm thử, cắn một nửa liền đem một nửa kia nhét vào trong miệng Lục Khải Phái.
Như thế rất tốt, ba người cùng nhau nhăn mặt, Lục Khải Phái nghi hoặc nói: "Nho đưa đến trong phủ đều thật ngọt, sao ta hái chùm này thì lại chua như vậy?!" Nàng nói, lại nhìn về giàn nho ở trên đỉnh đầu.
Đồ vật đưa đến công chúa phủ, đương nhiên đều đã trải qua chọn lựa kỹ càng.
Đặc biệt là nho lớn theo từng chùm như vậy, chỉ cần mỗi chùm cắt ra một quả để nếm thử hương vị, cũng không có khả năng đem nho chua đến công chúa phủ.
Chỉ là quả nho trên giá này, luôn bởi vì chút lý do khác nhau mà có thể sinh ra hương vị khác nhau.
Đương nhiên hầu hết đều sẽ ngọt, nhưng vận khí không tốt, hái được nho chua cũng không có gì đáng trách.
Lục Khải Phái hiển nhiên vận khí không tốt, chờ người hầu thôn trang khó khăn giải thích xong, nàng liền tự giác lui ra phía sau hai bước: "Xem ra vận khí ta hôm nay không tốt a, không bằng điện hạ nàng tới chọn thử xem?"
Kỳ Dương không hứng thú đến những thứ này như Lục Khải Phái, nàng tùy tay chỉ một chùm, Lục Khải Phái tự mình hái xuống, lại lệnh người hầu rửa sạch sẽ.
Sau đó nàng tiếp tục đút cho Lục Sanh, tiểu gia hỏa khó xử do dự một lúc lâu, khiến Lục Khải Phái nhìn thấy đều cảm thấy không đành lòng, cuối cùng vẫn là thu trở về, trước tiên tự mình nếm.
Quả nhiên, chùm nho chua lúc nãy chỉ là một ví dụ, chùm mà Kỳ Dương chọn rất là ngọt.
Lục Khải Phái nếm thử rồi khẳng định, Kỳ Dương cũng nếm thử một viên.
Càng không nói đến Lục Sanh, tiểu đoàn tử rốt cuộc lại được ăn nho ngọt, bóng ma sinh ra lúc nãy nháy mắt biến mất không thấy, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cười đến lộ ra cái răng trắng nhỏ.
"A Sanh có muốn tự mình hái hai chùm hay không?" Lục Khải Phái xem tiểu đoàn tử cười đến vui vẻ, liền hỏi.
Lục Sanh tức khắc dời ánh mắt từ quả nho chuyển qua Lục Khải Phái, đôi mắt to đen lúng liếng tràn ngập chờ đợi: "Có thể chứ?"
Tất nhiên là có thể, Lục Khải Phái cười ôm nàng lên, nâng nàng qua đầu để nàng tự mình hái nho.
Tay chân tiểu đoàn tử đều ngắn, nhưng lại vô cùng hứng thú, nàng ngẩng đầu trông thấy một chùm nho rũ xuống thì lập tức duỗi tay đi hái.
Thế nhưng sức lực lẫn vóc dàng của nàng nhỏ, một chùm nho dài buông xuống trước mặt nàng, nàng cũng không thể thong dong hái, mà là duỗi cánh tay ôm lấy toàn bộ xuống.
Dáng vẻ kia, vô cớ làm người liên tưởng tới một chú mèo ăn vụng, cắn một miếng liền liều chết không chịu nhả ra.
Kỳ Dương nhìn thấy cũng không khỏi bật cười, lại nhận lấy cây kéo mà người hầu bên cạnh đưa tới, tiến lên hỗ trợ cắt xuống chùm nho kia.
Kết quả lại thấy Lục Sanh ôm chùm nho, hệt như em bé ôm cá trong những bức tranh Tết.
Đương nhiên, tiểu hài nhi sinh ra phấn điêu ngọc trác, ôm quả nho cũng rất đẹp là được.
Lục Sanh lại không biết hành động của mình có cái gì buồn cười, nhưng hái được quả nho, nàng hiển nhiên thật cao hứng.
Nàng cố sức ôm một chùm nho này, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn Kỳ Dương, dâng lên vật quý: "Điện hạ, quả nho ngọt, ngươi ăn đi."
Kỳ Dương nghe vậy thì duỗi tay sờ sờ đầu tiểu hài nhi, khen ngợi: "A Sanh thật ngoan."
Tiểu hài nhi hiếm khi được người khen ngợi, nàng hưởng thụ nheo lại đôi mắt.
Đầu nhỏ xù xù còn cọ cọ tay Kỳ Dương, thật giống như con thú nhỏ đang cố gắng tranh sủng trước mặt chủ nhân, ngoan ngoãn mềm mại vô cùng.
Lục Khải Phái ôm tiểu đoàn tử, nàng trầm mặc một cái chớp mắt, ngược lại ôm Lục Sanh vào lồng ngực mình, chọc khuôn mặt nhỏ của nàng, hỏi: "A Sanh hái nho chỉ muốn cho điện hạ ăn, đều không cho bá phụ sao?"
Lục Sanh chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn mỉm cười: "Bá phụ cũng ăn."
Nói xong, nàng đem chùm nho đang ôm chặt trong tay chìa ra bên ngoài, có chút lưu luyến, nhưng lại mười phần hào phóng.
Tiểu bộ dáng kia quả thực khiến người ta không thể nào tức giận, cuối cùng cũng chỉ có thể cười, tiếp nhận hảo ý của tiểu gia hỏa.
- --
Lục Khải Phái trước khi đến đã từng nói muốn hái chút nho trở về đưa cho đồng liêu, nhưng người Đại Lý Tự không ít, nàng tất nhiên không có khả năng tự mình hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Nàng chỉ dẫn theo Lục Sanh hái được ba đến năm chùm nho, còn lại đều giao cho người hầu ở thôn trang.
Giữa trưa, một nhà ba người ở thôn trang dùng cơm trưa.
Thức ăn đều được thôn trang nhà mình làm ra, tuy rằng không quá hiếm lạ tinh xảo, nhưng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ hơn hẳn, ngẫu nhiên ăn hai bữa cũng là không tồi.
Sau khi ăn xong, ba người lại ở thôn trang nghỉ ngơi một lúc, mãi đến khi chính ngọ, cũng là lúc thời tiết nóng bức nhất trôi qua, ba người tránh nắng xong mới lại lần nữa ra cửa.
Tuy là như thế, Kỳ Dương tránh ở bóng mát mái hiên, nhưng cũng không muốn đi ra ngoài: "Thời tiết này cũng quá nóng, đợi hai tháng sau thì mới nên đến."
Lục Sanh giữa trưa đã ngủ đủ rồi, tinh thần tiểu hài nhi cũng cực tốt, giờ phút này nghe vậy thì nói: "Lại qua hai tháng nữa thì không có quả nho." Nàng nói rất nghiêm trang, nói xong lại nhìn ánh mắt trời chói mắt bên ngoài, cuối cùng lấy ra cây quạt nhỏ: "A Sanh quạt quạt thì sẽ không nóng nữa."
Trong tay tiểu đoàn tử chính là một cây quạt tròn nhỏ, so với cái trong tay Kỳ Dương thì còn nhỏ hơn một vòng.
Nàng lao lực hướng về phía Kỳ Dương múa may vài cái, kỳ thật không quạt được bao nhiêu gió, chỉ là dáng vẻ nghiêm túc lại làm người nhịn không được cảm thấy có chút ấm.
Ánh mắt Kỳ Dương nhìn tiểu hài nhi càng thêm nhu hòa, mãi đến khi lực chú ý của nàng bị Lục Khải Phái lôi đi.
Người sau đem nàng kéo đến bên tay phải, tay trái ôm Lục Sanh, tay phải lấy ra quạt xếp rồi nhẹ lay động, quạt một chút bên trái, lại quạt một chút bên phải, đều bận tâm tới lớn nhỏ hai người, chính mình đứng ở giữa cũng không bỏ sót: "Người ở thôn trang không phải nói có ruộng dưa sao, thời tiết nóng như thế, chúng ta đi hái một quả trở về nếm thử."
Hiếm khi đi được một chuyến, đương nhiên vẫn là vì chơi, bằng không sẽ không cần quá dễ dàng ăn dưa.
Lục Sanh nghe xong, đôi mắt lại sáng lên, hiển nhiên tràn đầy tò mò với những thứ mới mẻ mà trước đây nàng chưa từng tiếp xúc qua.
Thế nhưng Kỳ Dương, cũng không bỏ lỡ tiểu tâm cơ khi Lục Khải Phái che ở giữa, ý vị thâm trường nhìn nàng một cái.
Lục Khải Phái phát hiện, ngoan ngoãn cười với nàng một cái, chợt dời đi ánh mắt: "Đi đi A Sanh, chúng ta đi hái dưa."
Lục Sanh nghe vậy thì nở nụ cười, tiếng cười tiểu hài nhi sạch sẽ lại thuần túy, cực kỳ cảm hóa, dễ dàng chọc người bên cạnh cũng giãn ra mặt mày.
Sau đó, Kỳ Dương quả nhiên cũng chưa nói cái gì, đi theo các nàng ra cửa.
Mấy người hầu đi sau bọn họ, bung dù lại quạt quạt, nỗ lực làm công chúa điện hạ đi ra ngoài càng thoải mái chút.
Cũng may ruộng dưa cách không xa, đoàn người chưa đi được nửa khắc thì đã tới rồi.
Xa xa liền có thể nhìn thấy cuốn dưa nằm trên đất, dưa hấu ngọt ẩn hiện ở giữa, những vết sọc xanh đen như ẩn như hiện.
Lục Sanh lại mở to đôi mắt tò mò, chẳng qua lần này lại không phải các nàng tự mình đi hái.
Học vấn của Lục Khải Phái phong phú, nhưng nàng thật sẽ không biết những chuyện bình dân như chọn dưa hấu, nàng chọn hai quả dưa, đều bị lão nông ở ruộng dưa nói rằng chưa chín.
Vì thế cuối cùng chỉ có thể để lão nông giúp đỡ chọn hai quả nghe nói là ngọt nhất, sau đó nàng ôm Lục Sanh, người hầu ôm dưa, đi vòng trở về.
Kỳ Dương xem bộ dạng nàng mất mát liền nhịn không được cười, giơ tay nhéo nhéo vành tai nàng: "Nàng làm sao giống hài tử như vậy."
Hài tử thật Lục Sanh oa ở trong lòng Lục Khải Phái, mở to đôi mắt nhìn hai người, trong đôi mắt đen láy vẫn mang theo tò mò.
Lục Khải Phái bị tiểu hài nhi nhìn đến có chút ngượng ngùng, liền đem nàng đặt ở trên mặt đất: "Thời tiết này ôm thì quá nóng, A Sanh tự mình đi đi."
Tiểu đoàn tử ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng một tiếng, thuận tiện bắt được một mảnh góc áo của Lục Khải Phái.
Nàng nghĩ nghĩ lại buông tay, vòng đến giữa Lục Khải Phái và Kỳ Dương, hai tay mỗi bên túm chặt góc áo hai người, dường như lúc này mới yên tâm.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái liền thả chậm bước chân, bồi nàng chậm rãi đi, ba người đi cùng một chỗ cũng càng thêm có dáng vẻ một nhà ba người.
Thoáng chốc hoảng hốt, Kỳ Dương cảm thấy viên mãn.
Điều mà kiếp trước lẫn kiếp này nàng sở cầu, còn không phải là cùng người này cầm tay thành gia sao? Hiện giờ các nàng sớm đã kết li, tuy không thể có hài tử, nhưng đã có Lục Sanh, hết thảy đều đã là tốt nhất.
Nếu có thể luôn tiếp tục như vậy, bên ngoài không còn hỗn loạn, nàng cũng không có gì để tiếc nuối.
Đáng tiếc, ý nghĩ như vậy chỉ bảo trì một đường.
Chờ một nhà ba người mang theo dưa vừa hái trở lại thôn trang, đã thấy Chỉ Đinh sốt ruột đứng trước cửa.
Nàng vừa thấy ba người liền đi đến, nói: "Điện hạ, trong kinh đã xảy ra chuyện."
Vẻ mặt thoải mái của Kỳ Dương tức khắc trở nên căng thẳng, sau khi nhìn Lục Khải Phái, nàng lệnh người hầu trước tiên ôm Lục Sanh đi.
Đám người đi rồi, hai người mới bước vào thôn trang, vừa đi vừa hỏi: "Trong kinh đã xảy ra chuyện gì?"
Chỉ Đinh đi theo sau hai người, cũng là vừa đi vừa đáp: "Sáng nay Minh Châu đưa tới cấp báo, nói là trời mưa mấy ngày nay ở Minh Châu, bất ngờ xảy ra lũ quét, cần triều đình cứu tế ngay lập tức.
Ngụy Vương cùng Ngô Vương nghe được tin tức thì tiến cung, nghe nói đều muốn đảm nhận việc giúp nạn thiên tai.
Cũng không biết vì sao lại ở ngự tiền ầm ĩ, thậm chí lúc sau còn động thủ, đầu Ngô Vương đều bị đánh vỡ."
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái nghe đến đó, cả hai đều dừng lại.
Đặc biệt là Kỳ Dương, nàng quay đầu lại, không thể tin tưởng hỏi lại một câu: "Bọn họ ở ngự tiền đánh nhau rồi?!"
Cứu tế từ trước đến nay là chuyện mà các hoàng tử thích nhất, vừa có thể được lòng người cùng danh vọng, còn có thể kiếm lời lấy chút chỗ tốt từ đó.
Trừ phi là tai họa lớn trăm năm khó gặp, hoàn toàn không thể nắm chắc cách giải quyết tốt hậu quả, nếu không thì chuyện cứu tế từ trước đến nay đều bị người tranh đoạt.
Có thể tranh đoạt thì tranh đoạt, nhưng tranh ở trước mặt hoàng đế đã là không khôn ngoan, còn ở ngự tiền đánh nhau...!
Kỳ Dương tâm mệt, cảm thấy mấy huynh đệ này của nàng quả thật không thể cứu nổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (mặt vô biểu tình): Thật muốn đánh vỡ đầu mấy huynh đệ này, xem thử bọn họ có đầu óc hay không?!.
Đam Mỹ H Văn
Lục Khải Phái (an ủi): Không có việc gì đâu điện hạ, đầu bọn họ đã sớm bị người khác đánh vỡ.
Kỳ Dương (tâm mệt):...!Này thật là an ủi sao?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...