Công Chúa Của Ta Trọng Sinh


Tiếng mưa rơi liên tục, sơn chùa thanh lãnh, tuy là thường ngày có vô số khách hành hương đến chùa Hộ Quốc, nhưng đã nhiều ngày bỗng có mưa to, vì thế lại trở nên quạnh quẽ.
Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương hiếm được thanh nhàn, mỗi ngày ngoại trừ cố định tụng kinh cầu phúc, thời gian còn lại rất là thư thái.

Hoặc uống trà, hoặc thưởng vũ, hoặc đánh một ván cờ, nửa ngày liền trôi qua thanh nhàn...
Hôm nay sau giờ ngọ, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ngồi ở bên cửa sổ chơi cờ.

Hai người ngồi đối diện nhau, bàn cờ trước mặt hắc bạch hai bên ngang dọc đan xen chiếm hơn phân nửa, hiển nhiên đã hạ cờ được một khoảng thời gian rồi.
Kỳ Dương cầm quân đen suy nghĩ một lúc, do dự hồi lâu cũng chưa từng hạ cờ.
Lục Khải Phái mỉm cười nhìn nàng, bưng lên chung trà uống một ngụm, ánh mắt hơi chuyển mới phát hiện tiểu đoàn tử ở một bên xem cờ sớm đã ghé vào tay vịn ngủ rồi.

Sau khi đến chùa Hộ Quốc, Lục Sanh hiển nhiên càng thêm thân cận Kỳ Dương, thế cho nên không có lúc nào là không muốn dính.

Nàng lại thật ngoan ngoãn, khi dính người cũng không ầm ĩ nháo nhào, chỉ lấy đôi mắt to đen láy nhìn ngươi, ý chí sắt đá cũng phải bị tan chảy.
Lục Sanh rốt cuộc nhàm chán ngủ rồi, Lục Khải Phái trong lòng vui mừng, buông chung trà đứng dậy ôm nàng lên, sau đó quen cửa quen nẻo bàn giao cho thị nữ bên ngoài.
Khi trở về đã thấy quân cờ đen trong tay Kỳ Dương biến mất.

Lục Khải Phái vội vàng nhìn ván cờ, nhìn hai lần cũng không tìm thấy chỗ nàng đặt cờ, đành phải hỏi: "Điện hạ lúc nãy đã hạ cờ sao?"
Kỳ Dương lại tùy tay khuấy khuấy quân cờ trong hộp, lắc đầu nói: "Không đánh với ngươi, quá phí đầu óc."
Lục Khải Phái nghe vậy thì cười cười, cũng tùy theo nàng, bản thân tự mình dọn dẹp bàn cờ, lúc này mới lại ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dương: "Không hạ cờ liền không được, vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
Kỳ Dương hơi hơi cúi người, nàng dựa đầu trên vai Lục Khải Phái, nhìn cơn mưa bụi tinh mịn rơi qua ô cửa sổ rộng mở: "Trời mưa này khó dứt.

A Phái ngươi nói, hai ta trốn đến chùa Hộ Quốc thanh nhàn, liệu trong kinh có yên tĩnh như vậy không?"
Lục Khải Phái đưa tay mơn trớn sợi tóc rối của nàng: "Điện hạ yên tâm, gần đến sinh thần bệ hạ, trong kinh sẽ không có chuyện phiền phức đâu."
Kỳ Dương nghe vậy thì bắt lấy tay nàng, nghiêng đầu nhìn nàng: "Nàng biết ta nói không phải cái này."
Lục Khải Phái tới chùa Hộ Quốc đã hai ngày, hai ngày này các nàng thật sự trải qua thanh nhàn.


Sự thanh nhàn đương nhiên không chỉ là bởi vì thế cục trong kinh yên tĩnh, mà càng bởi vì hai ngày nay không có người quấy rầy.

Này thực không tầm thường, từ sau khi Lục Khải Phái tiếp nhận thế lực Lục gia, mỗi ngày đều có tin tức khắp nơi đưa tới, nhưng hiện tại liên tiếp hai ngày chưa có động tĩnh, hiển nhiên không phải do mưa to cản đường.
Kỳ Dương không hỏi đến thế lực trong tay Lục Khải Phái, nhưng Lục Khải Phái gặp chuyện cũng không tránh nàng, bao gồm lần tới eo sông này, sau khi nàng trở về cũng đã giải thích với Kỳ Dương.

Khác thường như thế, Kỳ Dương vẫn nhạy bén nhận ra.
Lục Khải Phái mất ba năm tâm huyết mới khiến thế lực đến tay, nhưng cũng sẽ không vì thử năm ba câu mà đem người đều dọa chạy đi?
Công chúa điện hạ có chút lo lắng, nhưng đương sự Lục Khải Phái ngược lại không chút nào để ý.

Nàng duỗi tay, trực tiếp ôm cả người Kỳ Dương vào lòng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc [1] rồi cọ cọ, mới nói: "Không sao cả, cũng chỉ mới có một hai ngày thôi, tin tức hẳn là nên truyền đến."
[1] Ôn hương nhuyễn ngọc: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng
Lời vừa dứt, quả nhiên không đợi hai người các nàng hồi kinh, tin tức khắp nơi đã lục tục truyền tới.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái vốn đều không thể tưởng được, đằng sau một phú hộ nho nhỏ ở Giang Nam, lại có thế lực cơ hồ trải rộng toàn bộ Lương Quốc.

Đây đã không phải một nhà một hộ hoặc là một thế hệ có thể tổ chức, mà Lục gia, vốn cũng không chỉ là phú hộ thôi.
Lục Khải Phái đều lật xem các lá thư một lần, sau khi xem xong thì không tỏ ý kiến, lập tức giao cho Kỳ Dương.
Kỳ Dương xem qua cũng nhướng mày, tiện đà hỏi: "Bọn họ đều tới quy phục.

Vậy những lá thư này chiếm tổng số bao nhiêu?"
Lục Khải Phái duỗi tay ra hiệu "chín", đáp: "Chín thành, có chín thành đô trong số những người lần này ta gặp ở eo sông là cùng ta hồi âm." Nàng nói xong thì hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Trong đó có thể có tin giả, cũng có bảy tám phần mười."
Tính đến, người thành tâm quy thuận thế nhưng cũng không ít, trong ba năm ngắn ngủi, Lục Khải Phái đoạt được không ít thế lực từ tay Tề bá.

Cho tới bây giờ, sau khi Tề bá biết tâm ý nàng, hắn có lẽ không phải không nghĩ đến chuyện kiềm chế nàng, mà là đã mất đi năng lực kiềm chế.
Khi Lục Khải Phái nói chuyện, khuôn mặt nàng luôn bình tĩnh đứng đắn, cũng chỉ có khi nhìn Kỳ Dương, ánh mắt mơ hồ mang theo chút đắc ý.

Kỳ Dương hơi hơi mỉm cười, ôm nàng, khen ngợi: "A Phái thật lợi hại."
- --
Hai ngày sau, thời tiết rốt cuộc đã quang đãng, thời gian Kỳ Dương ở chùa Hộ Quốc trai giới cũng kết thúc.
Trời vừa sáng, người hầu đã thu thập tốt hành trang, mọi người lại ở chùa Hộ Quốc dùng qua bữa sáng chay lần cuối, lại thỉnh Bồ Tát.

Cuối cùng xa giá của Kỳ Dương công chúa dưới sự hộ tống của người hầu cùng hậu vệ, rốt cuộc rời khỏi chùa miếu mà nàng nấn ná hồi lâu.
Lần này ly kinh chừng nửa tháng, nhưng công chúa phủ hết thảy đều bình yên.

Hai chủ nhân một lần nữa trở về, lại thu được rất nhiều bái thiếp ở khắp nơi, đơn giản là Sở Vương mới vừa trải qua phong ba, mọi người cũng còn cảnh giác, vì vậy nội dung trên bái thiếp đều khách khí thêm ba phần so với ngày xưa.
Kỳ Dương về kinh lại bận rộn việc vặt mấy ngày, sau đó lại bớt thời giờ vào cung thăm hoàng đế cùng Thái Tử.

Hoàng đế hết thảy như thường, thậm chí là gừng càng già càng cay, đối với sinh thần lần thứ 50 sắp đến cũng không lắm để ý.

Thế nhưng Thái Tử, lần này cũng không tệ lắm, tuy là mưa dầm chạy dài mấy ngày, nhưng dù sao cũng là vào hạ, hắn để ý chút cũng không đến mức bị bệnh lần thứ hai.
Đi thăm hai người, lại từ Thái Tử nơi đó biết được tin tức gần nhất trên triều cục, Kỳ Dương lập tức ra cung hồi phủ.

Trên đường lại gặp trưởng tôn, người sau đối với nàng thật ra trước sau như một, luôn kính cẩn nghe theo, lại có lễ.
Ngoại trừ thế lực tàn dư của Sở Vương còn tại, những ngày tháng kế tiếp đều thực bình tĩnh, nhưng đúng như lời Lục Khải Phái nói, sinh thần hoàng đế gần đến, thật sự không người nào dám nháo sự ngay lúc này.
Bất tri bất giác, bây giờ đã tới giữa tháng năm, Vạn Thọ Tiết của hoàng đế rốt cuộc gần ngay trước mắt.
Lúc này Lương Quốc chiếm cứ Trung Nguyên, quốc lực hùng hậu, binh mã đầy đủ, đứng đầu tứ phương.

Sinh thần lần thứ 50 của Lương Đế, phần lớn tiểu quốc từ tứ phương đều phái sứ thần vào kinh chúc mừng, ngay cả Vinh Quốc ba năm miễn cưỡng xưng được hoà bình, cũng một lần nữa phái sứ thần đến.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ở công chúa phủ của mình nhìn thấy Vinh sử.


Sứ thần lần này Vinh Quốc phái tới Lương Quốc, rõ ràng so với bốn năm trước biết lễ hơn nhiều, không chỉ khi tới chưa từng hùng hổ doạ người, thậm chí còn chuẩn bị lễ vật cho các thế gia quyền quý trong kinh.
Chư vương ngoại trừ Sở Vương đã bị biếm trích, mỗi người đều thu được lễ vật từ Vinh sử, bao gồm Đông Cung Thái Tử cũng thu được một phần.

Cũng chỉ có Kỳ Dương, lại là người đầu tiên trong các công chúa nhận được.
Ba bốn năm qua đi, Vinh Quốc vừa lập bởi vì một hồi chiến sự khai quốc, đến nay cũng chưa khôi phục được nguyên khí.

Bắc địa thảo nguyên không có nhiều đồ tốt, cái tốt nhất có thể dâng chính là những con ngựa khỏe dị chủng ở thảo nguyên.

Lần này Vinh sử tới chơi, chính là tặng hai con ngựa tiến đến, đều là ngựa thân trắng không chút tạp sắc, không những đẹp, mà còn là dị chủng ở thảo nguyên, thậm chí còn cao hơn ngựa ở Trung Nguyên không chỉ một cái đầu.
Chờ đến khi đem hai con ngựa cao khỏe kéo đến chuồng ngựa công chúa phủ, mấy con ngựa khác ở trong chuồng đều theo bản năng tránh lui vài phần, cũng không dám tranh thức ăn với hai con ngựa này, có thể thấy được dị chủng này lợi hại.
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều không phải là người thiếu hiểu biết, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng âm thầm nhíu mày.

Thế nhưng lần này Vinh sử nhìn có vẻ thật khiêm tốn, lễ vật đưa lên cũng không vô nghĩa, đơn giản bái phỏng hàn huyên xong đã cáo lui.
Đám người đi rồi, Kỳ Dương liền hỏi Lục Khải Phái: "A Phái cảm thấy, đưa những con ngựa này tới là có ý gì?"
Lục Khải Phái đến gần nhìn con ngựa trắng.

Tính tình dị chủng này mạnh mẽ, gặp người tới gần đều không hề ngoan ngoãn, chúng hướng về phía Lục Khải Phái phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhìn qua vẫn có vài phần hung tính.
Thế nhưng Lục Khải Phái không sợ, nàng nhìn chằm chằm hai con ngựa trắng một lát, nói: "Ngựa này không có gì dị thường, trước tiên cứ dưỡng vậy.

Đến nỗi dị chủng lợi hại...!Liền tính Vinh sử mang tất cả ngựa đẳng cấp bực này vào kinh, nhưng lại có thể chứng minh cái gì đây? Dị chủng lại không tầm thường, cũng không thể có đầy thảo nguyên đi? Không có gì uy hiếp cả."
Nói xong quay đầu lại, thấy Kỳ Dương nhìn nàng không nói, Lục Khải Phái bất đắc dĩ cười nói: "A Ninh ngoan, đừng quá trông gà hoá cuốc.

Vinh Quốc liền ở nơi đó, Tạ Viễn liền ở nơi đó, nên như thế nào, chúng ta gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó là được."
Sẽ không lại giống như ba năm trước đây, không những không làm được gì, thậm chí ngay cả tư cách nhập cục cũng không có.
Kỳ Dương thấy khuôn mặt nàng thong dong, cũng bị lời nàng trấn an, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Nhưng chợt nhớ tới cái gì đó lại nhăn mi, có chút lo lắng hỏi: "Tề bá bên kia, có thể hay không lại có liên hệ với sứ thần Vinh Quốc?"
Ký ức chuyện năm đó vẫn còn mới mẻ, Tề bá có thể đưa Vinh sử ra kinh một lần, nhưng không đại biểu còn có thể có lần thứ hai.


Kể từ khi xảy ra việc năm đó, hoàng đế cùng Thái Tử đều ý thức được trong kinh còn có một nhánh thế lực Vinh Quốc ẩn núp, ba bốn năm nay không ngừng tra xét.

Chỉ là Tề bá cẩn thận, hơn nữa ba năm nay Lương Quốc cùng Vinh Quốc không xung đột, Tề bá không có tiếp tục xuất thủ, lúc này mới hoàn toàn không có sơ hở.
Kỳ Dương thực lo lắng, sợ Tề bá nhất thời luẩn quẩn trong lòng làm chút chuyện gì đó, tỷ như liên lạc Vinh sử mưu hoa chút gì.

Đến lúc đó bị người của hoàng đế tra ra manh mối, Lục Khải Phái tất nhiên chịu liên lụy, ngày lành của hai người các nàng cũng tận.
Lục Khải Phái lại lắc đầu, chắc chắn nói: "Sẽ không.

Không đến vạn bất đắc dĩ, Tề bá sẽ không chọn Tạ Viễn." Nói xong nàng lại cười: "Đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng Vinh sử tiến đến cũng chỉ là đơn thuần vì bệ hạ mừng thọ mà thôi, hiện giờ Vinh Quốc cũng chịu không nổi lăn lộn."
Kỳ Dương thấy nàng chắc chắn thì thoáng an tâm, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Sau đó, nàng lại bớt thời giờ hỏi qua mấy huynh đệ, phát hiện lễ vật chư vương thu được cũng đều là ngựa dị chủng, ngay cả Đông Cung Thái Tử cũng không ngoại lệ, nàng lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Chỉ là Kỳ Dương không biết, ngày nọ Lục Khải Phái xong việc trở về nhà, ở trên đường lại gặp được Vinh sử.
Vinh sử vẫn nhất phái khiêm tốn có lễ, thấy Lục Khải Phái liền chủ động vấn an nàng.

Thế nhưng vì tị hiềm, hai người trước mặt người khác cũng không nói thêm cái gì, sau khi chào hỏi một cái liền từng người rời đi.

Khi hai người sắp chia tay đi ngang qua nhau, Vinh sử mới ở bên tai Lục Khải Phái thấp giọng nói một câu: "Phò mã hảo tư dung, nhìn lại quen mắt vô cùng."
Lục Khải Phái hơi khựng lại, nàng bỏ đi không hề quay đầu, phảng phất cái gì cũng chưa nghe được.

Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, Tạ Viễn đã nhận thấy động tác của nàng, Vinh sử xuất hiện cùng lời nói lúc trước, đó là muốn cảnh cáo nàng.
Cảnh cáo sao......!Nàng nếu như bị cảnh cáo liền sợ, vậy thì còn với tay muốn làm cái gì nữa chứ?!
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (vẻ mặt chính trực): Kiên định đứng ở bên tức phụ, không thể lay chuyển được...!Cầu khen ~
Kỳ Dương (nhào vào trong ngực): A Phái thật ngoan!
Lục Khải Phái (thỏa mãn): Cảnh cáo là cái gì? Có thể ăn sao?!
Tạ Viễn (rút kiến): Người bị sắc đẹp làm cho mê muội như ngươi, vẫn là trực tiếp băm đi!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui