Mọi người ở hỉ yến không ngừng chuốc rượu, mặc dù chỉ là nước trắng cũng đủ khiến bụng nàng trướng lên.
Huống chi, có một số người tự mình đưa lên bầu rượu, Lục Khải Phái hoặc nhiều hoặc ít uống mấy chén, đã có chút men say.
Thấy ứng phó cũng không sai biệt lắm, vừa lúc khách quý đông đúc quây quần trong hỉ yến, Lục Khải Phái trộm xoa xoa bụng, giả vờ say để thoát thân.
Lúc này, màn đêm dần dần sâu thẳm, toàn bộ Lục phủ đều đèn đuốc sáng trưng.
Đèn lồng đỏ thẫm rực rỡ ánh sáng, rọi lên con đường dẫn đến tân phòng, dường như cũng xua tan đông đêm lạnh lẽo, khiến người mạc danh cảm thấy ấm áp.
Lục Khải Phái nhẹ nhàng bước đến tân phòng, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, lại thoáng nhìn thấy có gì đó bay lả tả trong không trung, như thể đang rơi xuống.
Nàng giơ tay tiếp được, cũng chỉ là một mảnh bông tuyết nhỏ xíu, vẫn còn chưa cảm nhận được độ lạnh của bông tuyết, nó lập tức bị độ ấm lòng bàn tay nàng hòa tan, hóa thành một vệt nước nhỏ.
Tuyết đang rơi...
Lục Khải Phái ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không biết nghĩ tới cái gì, hơi hơi có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, nàng bỗng chốc tỉnh táo lại, bước nhanh đến tân phòng.
Nửa đường gặp được Tề bá, lão quản gia bởi vì hôn lễ hôm nay cũng bận rộn hồi lâu.
Hai tháng trước đã bắt đầu trù bị hôn sự, hôm nay lại giúp đỡ đón đi rước về, Lục Khải Phái cả ngày cũng chưa nhìn thấy hắn, còn tưởng là mãi đến giờ phút này nàng sẽ được nhàn rỗi.
Tuy nhiên dù vậy, Lục Khải Phái hiện tại cũng không muốn nhìn thấy hắn, bởi vì hắn xuất hiện lúc này rất có thể là để gây mất hứng.
Lục Khải Phái đang do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi một cái hay không, thế nhưng Tề bá ở phía xa cũng chỉ là nhìn chằm chằm nàng, cũng không có chờ nàng tiến lên đã xoay người đi mất, hiếm thấy dứt khoát lưu loát.
Lục Khải Phái nhìn bóng dáng già nua của hắn rồi thở dài, đại não vốn dĩ bị hơi men cùng chuyện thành hôn vui sướng bao phủ, tại đây một khắc bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
Nàng minh bạch, Tề bá là muốn nhắc nhở nàng, nhưng giữa nàng và Kỳ Dương vốn không có bí mật.
Không biết là phiền muộn hay vẫn là may mắn, tất cả cảm xúc đều bị nàng ném ra sau đầu, chỉ có một lòng vẫn là lửa nóng.
Khi Lục Khải Phái trở lại tân phòng, trận tuyết nhỏ ở gian ngoài đã dần dần thành thế, có vẻ tối nay tuyết sẽ rơi nhiều.
Lúc này, bóng đêm đã bao phủ gian ngoài, khí lạnh thổi đến, nhưng trong tân phòng vẫn vô cùng ấm áp.
Chỉ Đinh cùng mấy thị nữ chờ ở tân phòng, thấy Lục Khải Phái rốt cuộc đã trở lại, liền sôi nổi hành lễ chúc mừng nàng.
Lục Khải Phái tất nhiên là cười tủm tỉm đáp lại, cả ngày hôm nay không có khi nào là nàng không cười.
Sau đó, cũng không cần nàng nhắc nhở cái gì, Chỉ Đinh liền tự giác cùng mấy người lui xuống, còn thuận tay vì hai người đóng cửa phòng.
Nhìn chằm chằm cửa phòng đóng lại, lòng nàng bỗng nhiên vô cùng khẩn trương.
Lục Khải Phái giơ tay sờ lên khuôn mặt không biết khi nào đã bắt đầu nóng lên, thở một hơi thật sâu rồi xoay người đi đến gian phòng bên trong.
Kỳ Dương đang đợi nàng, chưa thay bộ cát phục dày nặng trên người, trang dung minh diễm trên mặt chưa sửa.
Nàng ấy nghe tiếng động rồi ngước mắt lên, hai người lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười hoà thuận vui vẻ, mang theo chút ngượng ngùng cùng thỏa mãn.
"A Ninh." Lục Khải Phái nhẹ nhàng gọi một tiếng, tựa như sợ sệt nói lớn liền sẽ đánh vỡ giấc mộng trước mắt.
Kỳ Dương cong lên mặt mày và mỉm cười, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, sau đó nắm tay nàng, dắt nàng hướng về phía bàn bên cạnh: "Ừm, ta ở đây."
Đi được hai bước, tựa như nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt, Kỳ Dương lại quay đầu.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Khải Phái mang theo hồng nhạt, chợt nhíu mày và nói: "Ngươi uống rượu? Không phải đã lệnh người đổi rượu của ngươi sao?"
Lục Khải Phái chớp chớp mắt, thành thật nói: "Người khác đưa, ta uống cũng không nhiều lắm."
Kỳ Dương nghe vậy thì gật đầu, lại giơ tay sờ sờ khuôn mặt nàng, sau khi uống rượu thì mặt nàng có chút nóng lên.
Tuy nhiên Lục Khải Phái cũng không nói dối, nàng xác thật không có say, khi nàng đứng đó tùy ý Kỳ Dương sờ mặt, đôi mắt lại sáng lên lấp lánh, trong mắt còn mang theo nóng rực.
Mạc danh, Kỳ Dương bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, dời mắt rồi nói: "Không có say liền được."
Nói xong câu này, Kỳ Dương liền đưa người tới trước bàn.
Trên bàn có hai ngọn nến long phượng đang cháy, ngoại trừ cái này ra còn có một bầu rượu và hai chung rượu.
Hôm nay hai người còn chưa có uống rượu hợp cẩn, Kỳ Dương lập tức tự mình rót rượu, đưa lên hai chung rượu, đem một chung trong đó đưa cho Lục Khải Phái.
Cái gọi là rượu hợp cẩn, lúc ban đầu được tạo ra bằng cách xẻ đôi quả hồ lô khô làm đồ uống rượu, lại lấy sợi dây gắn kết ở đuôi, phu thê một lòng uống rượu, tượng trưng cho phu thê từ đây là một thể.
Lại vì bầu vị đắng, rượu nhập trong đó liền thành khổ tửu, còn ngụ ý phu thê từ đây đồng cam cộng khổ.
Lục Khải Phái tiếp nhận chén rượu, trong lòng không khỏi hiện lên muôn vàn suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng càng thêm ôn nhu.
Chỉ là rượu còn chưa uống, trước hết đã nghe Kỳ Dương buồn bã nói: "Năm đó ngươi thiếu ta rượu hợp cẩn, hôm nay cuối cùng cũng bù đắp."
Lời này nói ra khiến cho Lục Khải Phái nhớ tới kiếp trước, không khỏi một trận chột dạ.
Khi đó, nàng thế nhưng không có động tâm với công chúa điện hạ, đột nhiên phải cưới nàng ấy, trong lòng hoảng sợ tất nhiên là trốn tránh.
Sau khi trở về từ hỉ yến, nàng liền mượn cớ say rượu rồi ngủ, chớ nói tới rượu hợp cẩn, ngay cả động phòng hoa chúc cũng là thiếu nàng ấy.
Cũng may, lúc sau Kỳ Dương không nói gì nữa, hai người bưng lên chung rượu nối bằng tơ hồng tương liên, nhìn nhau, cùng uống rượu hợp cẩn.
Uống xong rượu, đôi mắt Lục Khải Phái tựa hồ lại sáng thêm hai phần, nàng nói: "Ta thiếu ngươi, hôm nay đều sẽ bù đắp."
- --
Kỳ Dương rốt cuộc thay bộ cát phục dày nặng trên người, chỉ mặc một thân thường phục màu đỏ ở bên trong rồi rửa mặt.
Trên mặt nàng còn có trang dung, muốn nghỉ ngơi tất nhiên là cần rửa mặt, mà trên người Lục Khải Phái lây dính mùi rượu cũng đi theo.
Nước ấm để có chút lâu, trở nên hơi lạnh, xoa lên mặt lại vừa lúc có thể giúp gương mặt nóng lên của nàng hạ nhiệt.
Kỳ Dương tẩy sạch trang dung trên mặt, cầm lấy khăn mềm bên cạnh chậu lau đi gương mặt, trong lòng lại không khỏi có chút ngượng ngùng và khẩn trương.
Trong đầu lơ đãng nhớ tới, đều là câu nói lúc nãy của Lục Khải Phái.
Ta thiếu ngươi, hôm nay đều sẽ bù đắp.
Có lẽ là vì lúc nói câu đó quá ái muội, có lẽ là vì khi nói chuyện trong mắt người nọ sáng rực, Kỳ Dương không thể ức chế hiểu sai.
Được rồi, đêm tân hôn, động phòng hoa chúc, như thế nào cũng đều không xem như hiểu sai.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai người nước chảy thành sông tiến thêm một bước, trong lòng nàng cực kì nóng, càng không khỏi ngượng ngùng do dự, thế cho nên rửa mặt rất lâu.
Cuối cùng, khi Kỳ Dương quay lại nội thất, đã thấy Lục Khải Phái sớm đã rửa mặt xong, ngồi ở mép giường chờ nàng.
Đại để là bận rộn cả ngày lại còn phải uống rượu, Lục Khải Phái dựa vào đầu giường rõ ràng có chút mơ màng sắp ngủ.
Đôi mắt nàng nửa mở nửa khép, dường như tùy thời đều có thể ngủ, nhưng thỉnh thoảng nàng lại mở mắt liếc nhìn gian rửa mặt.
Mãi đến khi Kỳ Dương xuất hiện, hai mắt mơ hồ của nàng dường như lóe lên, lập tức lấy lại tinh thần.
Mở mắt ra một lần nữa và ngồi xong, Lục Khải Phái nhìn thấy Kỳ Dương rốt cuộc đã trở về, ánh mắt mềm mại lại ngoan ngoãn.
Kỳ Dương cơ hồ bị này ánh mắt làm cho mê hoặc, sự thẹn thùng cùng do dự lúc nãy tựa hồ cũng thoáng chốc biến mất không thấy.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Lục Khải Phái, giơ tay nhẹ nhàng đặt trên vai nàng ấy, mềm mại gọi một tiếng: "A Phái."
Hai người một ngồi một đứng, Lục Khải Phái nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng.
Lúc này, Kỳ Dương đã thay xong cát phục, cũng chỉ còn trung y, tóc đen như mực rối tung, mặc lên hồng y càng khiến da nàng trắng như tuyết.
Công chúa điện hạ dỡ xuống trang dung cũng không làm giảm đi nửa phần phong thái, đặc biệt là một đôi mắt đẹp mềm mại nhìn lại đây, cơ hồ có thể nhìn thấy trong mắt nàng thâm tình.
Rồi sau đó, Kỳ Dương chợt cong môi cười nhạt, nến đỏ lay động, dường như có một loại phong tình khác.
Lục Khải Phái chỉ cảm thấy đêm nay Kỳ Dương cùng dĩ vãng đều bất đồng, nhìn phá lệ động lòng người.
Nàng nhìn, tim đập như trống, xem đến nàng thần hồn điên đảo, xem đến nàng bất tri bất giác nắm lấy tay Kỳ Dương, sau đó hơi hơi dùng sức, đem người trước mắt ôm vào trong lòng.
Khi Kỳ Dương ngã vào trong lòng nàng, trên mặt chợt kinh ngạc, khi ngẩng đầu lại thấy được khuôn mặt người kia quẫn bách.
Đại để là lấy lại tinh thần, Lục Khải Phái liền cảm thấy chính mình vừa rồi quá mức càn rỡ.
Lúc này, nhịp tim nàng dồn dập không thể ngừng lại, muốn buông tay thả người rời đi, nhưng cũng không nỡ.
Vì thế đành phải nửa kéo nửa ôm Kỳ Dương, đứng đơ ra đó, thậm chí không biết nên đặt chân ở đâu mới tốt.
Người này đúng là...
thật ngốc!
Kỳ Dương nhất thời cũng không biết nên giận hay nên cười, tuy nhiên tư thế trước mắt như vậy, nàng lại không có ý định đứng dậy.
Nàng vô cùng tự tại dựa vào lồng ngực phò mã nhà mình, một tay bám lấy bả vai Lục Khải Phái, một tay nhẹ nhàng nâng lên cằm Lục Khải Phái cùng nàng ấy đối diện.
"Như thế nào, phò mã kéo ta vào lòng là muốn làm gì?" Nàng cứ như vậy hỏi trắng ra.
Lục Khải Phái đỏ mặt, thậm chí càng ngày càng hồng.
Nàng cảm giác được bàn tay ở trên cằm đang nhẹ nhàng vuốt ve, rồi sau đó xúc cảm ngứa ngáy xa lạ tựa như từ cằm một đường nhảy vào trong lòng, làm cho lòng nàng tê tê dại dại, tâm ngứa khó nhịn.
"Ta..." Lục Khải Phái mở miệng, ánh mắt mơ hồ không biết nên nói cái gì, thanh âm lại có chút ách.
Kỳ Dương cũng không nóng nảy, ánh mắt cứ như vậy doanh doanh nhìn nàng.
Giữa hai người tựa hồ có cái gì đó dần dần sinh ra, lại có cái gì đó chậm rãi thay đổi, không khí xung quanh cũng trở nên nóng rực vài phần.
Rốt cuộc, bàn tay vuốt ve cằm Lục Khải Phái rời đi.
Nàng còn chưa kịp thất vọng, liền cảm giác được cái tay kia từ cổ nàng đi thẳng một đường xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở trên vạt áo nàng.
Kỳ Dương nhìn nàng, phảng phất không chút nào biết bản thân đang trêu chọc đối phương: "Canh giờ không còn sớm, nên nghỉ ngơi."
Lục Khải Phái mím môi, ánh mắt ngoan ngoãn lại thuần lương, loáng thoáng còn có chút khẩn trương, tựa hồ không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhưng ngay lập tức, nàng liền cảm giác một bàn tay nhỏ đang đẩy lên vai nàng, rõ ràng lực đạo cũng không lớn, nhưng lại nhẹ nhàng đẩy nàng ngã xuống.
Vị trí hai người nháy mắt thay đổi, cường thế một phương chuyển sang Kỳ Dương.
Nàng cúi người tiến đến bên tai phò mã của mình, cùng nàng ấy nói nhỏ: "Ngươi đã nói là sẽ bù đắp cho ta, động phòng hoa chúc."
Giọng nói rơi xuống, nàng nhìn vành tai tinh xảo gần ngay trước mắt, liền tiến đến hôn lên.
Nào biết còn chưa kịp làm gì, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ đến khi nàng hoàn hồn lại, trước mắt lại là tấm màn hỉ đỏ bừng một mảnh.
Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt hơi đổi, đối diện với đôi mắt vẫn sáng ngời, vẫn ngoan ngoãn, vẫn thuần lương...
Sau đó, khuôn mặt quen thuộc thanh tú tiến đến gần, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, trằn trọc lưu luyến.
Hơi thở Kỳ Dương chững lại, sau đó thực mau đã rối loạn.
Nàng theo bản năng ôm vòng eo mảnh khảnh người phía trên, lại cảm giác được một bàn tay đã nhân cơ hội từ vạt áo nàng tiến vào dò xét.
Ngón tay thon dài mềm mại, xoa lên da thịt mềm mịn nõn nà, mạc danh mang theo vài phần rùng mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (thỏa thuê đắc ý): Xem, động phòng hoa chúc ta đều đã bù đắp!
Kỳ Dương (thoả mãn): Được rồi, bù đắp là được, người nào bù đắp không phải bù đắp sao?
ps: Viết viết, mạc danh cảm thấy lần đầu tiên Kỳ Dương dụ thụ cũng khá tốt...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...