Công Chúa Của Ta Trọng Sinh


Lục Khải Phái hỏi rất nghiêm túc, ánh mắt nàng thậm chí không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kỳ Dương.

Kỳ Dương nghe vậy thì hơi có chút kinh ngạc, chợt lại cảm thấy buồn cười: "Nàng sao lại nghĩ nhiều như vậy? Người luôn sẽ thay đổi, ta hiện giờ cùng với ta lúc trước nàng nhận thức không phải cũng bất đồng sao, vậy nàng có từng ghét bỏ ta hay không?"
Lục Khải Phái tất nhiên lắc đầu, nàng cảm thấy công chúa điện hạ ra sao đi nữa cũng đều tốt, làm sao có thể ghét bỏ?
Kỳ Dương thấy thế liền nói: "Chính là như vậy.

Vả lại, tình cảnh của nàng và ta hiện giờ như thế, nàng có thể thay đổi kỳ thật cũng là chuyện tốt." Nói xong nàng hơi dừng lại, lại nói tiếp: "Nhưng mà ngày thường nhất định phải giấu kỹ một chút, đừng để người khác biết được liền tốt."
Lục Khải Phái nghe vậy thì mỉm cười, gật đầu trịnh trọng đáp ứng với nàng.

Kỳ thật, đối với chuyện Lục Khải Phái tuyệt tình tính kế nhân tâm, tuy ban đầu Kỳ Dương có chút kinh ngạc, nhưng chờ sự bất ngờ ban đầu lui đi, nàng cũng sẽ không khó có thể tiếp nhận như vậy.

Kỳ thật mà nói, năm đó Lục Khải Thành bức nàng đến đường cùng, còn không phải Lục Khải Phái bất động thanh sắc muốn mạng nhỏ của hắn sao? Lại nói xa hơn một chút, trong người Lục Khải Phái cũng có một nửa dòng máu của Tạ Viễn, có một số điều đại khái cũng là một mạch kế thừa.

Chẳng qua so với chấp niệm cùng sự tàn nhẫn của Tạ Viễn, Lục Khải Phái thân là nữ tử lại bị dạy dỗ không ham danh lợi, nàng tất nhiên ít đi vài phần dã tâm.

Nàng không phải không tàn nhẫn, cũng không phải có ít thủ đoạn, nàng chỉ là không muốn chủ động đi làm mà thôi.

Kỳ Dương cảm thấy như vậy khá tốt, chỉ cần có điểm mấu chốt, cho tới bây giờ cũng không cần lo lắng thủ đoạn ra sao.

Chỉ là nghĩ tới những chuyện này, nàng đột nhiên nhìn về phía Lục Khải Phái, hỏi: "Việc hôm nay là trùng hợp, A Phái còn có chuyện gì gạt ta?"
Thật sự là có, có rất nhiều chuyện Kỳ Dương không hỏi, Lục Khải Phái đều chưa từng chủ động đề cập với nàng.

Lục Khải Phái chớp chớp mắt, ánh mắt nàng nhìn Kỳ Dương có vẻ thuần lương lại vô tội: " Có rất nhiều việc điện hạ chưa từng hỏi đến."
Kỳ Dương tất nhiên nghe hiểu nàng ấy đây là thừa nhận có việc gạt nàng, đối diện với dáng vẻ vô tội của Lục Khải Phái, nàng lại có chút dở khóc dở cười.

Nàng trước giơ tay ngăn trở đôi mắt Lục Khải Phái đang giả vờ thuần lương, lúc này mới ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Nàng có đại sự gì gạt ta, đều đến nói cho ta nghe một chút."
Lục Khải Phái lại chớp chớp mắt, đôi mắt nàng lúc này bị Kỳ Dương duỗi tay che khuất, cũng không thể truyền đạt ánh mắt gì.


Nhưng nàng nháy mắt, lông mi thật dài liền xẹt qua lòng bàn tay Kỳ Dương, mang theo chút ngứa ngứa, cơ hồ khiến Kỳ Dương lúc này không thể duy trì bộ dạng nghiêm túc.

May mà, Lục Khải Phái cũng không phải muốn mượn chuyện này để chuyển chủ đề.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, liền nói: "Lấy chuyện gần đây mà nói, lúc trước bệ hạ bệnh nặng, điện hạ cùng ta đều cảm thấy có điều dị thường, cho nên ta liền lệnh người đi tra xét.

Ngự y cùng dược liệu kỳ thật không có vấn đề gì, chỉ là bệ hạ bị người hạ bí dược, bí dược đó có dược tính xung khắc với dược trị liệu phong hàn, vì vậy càng dùng nhiều dược phong hàn thì bệnh tình của bệ hạ càng thêm trầm trọng."
Kỳ Dương cũng không biết những chuyện này, nàng nghe vậy bàn tay che lại đôi mắt Lục Khải Phái đều run rẩy.

Nàng không có tâm tư đùa giỡn như lúc trước, nàng vội thu tay lại, nghiêm túc nói: "Bí dược đó có thể giải hay không? Hiện giờ phụ hoàng như thế nào, còn sẽ tiếp tục phát tác sao?"
Lục Khải Phái nói đến chính sự thì trở nên đứng đắn, lập tức giải thích: "Loại bí dược này bình thường đều là từ cung đình lưu truyền ra, dược đó được hậu cung tiền triều dùng để ngấm ngầm làm ra việc xấu.

Ta chưa từng nghe nói đến giải dược, chỉ biết nó tương khác mấy vị dược phong hàn thường dùng, nếu dùng dược phong hàn lâu, người sẽ bất tri bất giác trở nên suy yếu, cuối cùng chết đi còn không tra ra được gì."
Tựa như hoàng đế trước đây, bệnh tình hắn từ nhẹ chuyển sang nặng, cơn sốt lặp đi lặp lại hàng đêm, ngay cả ngự y cũng khám không ra dị thường.

Kỳ Dương đã quen với hậu cung đấu đá tàn khốc, nhưng nàng vẫn cảm thấy đáng sợ khi nghe đến loại đồ vật hại tính mạng người như thế này.

Đặc biệt nghe Lục Khải Phái nói không biết giải dược, trong lòng nàng càng thêm căng thẳng, chợt nghĩ đến cái gì đó: "Cho nên chuyện bệ hạ ngừng dược cũng là do nàng an bài?"
Lục Khải Phái đành phải bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, ta thật sự tìm không thấy giải dược.

Hơn nữa, y giả tầm thường căn bản tra không ra bí dược này, ta cũng không thông y thuật cho nên không thể danh chính ngôn thuận chẩn trị cho bệ hạ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trước ngừng dược thử xem."
Kết quả thử nghiệm xem như tốt ngoài dự đoán của mọi người, bí dược đó dường như không có tổn hại đến thân mình, chỉ là xung khắc với phong hàn dược mà thôi.

Chẳng qua không biết bí dược này có thể có tác dụng bao lâu, nếu là cả đời, vậy hoàng đế sau này lại bị phong hàn, sợ là phải tự mình kiên cường chống đỡ sao?
Nhưng những chuyện này đều không cần Lục Khải Phái phải nhọc lòng.


Nàng cũng không tiện trực tiếp ra mặt làm những điều này, cũng may chỉ cần thả ra điểm đáng ngờ rõ ràng, hoàng đế hay Thái Tử đều không phải người ngu ngốc, bọn họ muốn tra cũng sẽ dễ dàng hơn nàng.

Nói vậy, hiện tại Đại Lý Tự Khanh sớm đã tra được bí dược này, thậm chí ngay cả người hạ dược cũng có thể bị tìm ra, cũng không biết có thể tìm được giải dược hay không?
Kỳ Dương nghĩ đến hoàng đế đã khỏi bệnh hẳn, sự kinh hoảng trong lòng lúc này mới bị đè ép xuống.

Nàng ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy việc này được sáng tỏ, đã không cần các nàng tiếp tục nhọc lòng gì thêm, những gì nàng có thể làm sẽ không nhiều hơn Thái Tử cùng hoàng đế được bao nhiêu.

Tạm thời bỏ xuống chuyện này, Kỳ Dương ổn định tâm tình rồi lại hỏi: "Đây là chuyện gần đây, vậy thì xa hơn thì sao?"
Lục Khải Phái nghe vậy thì ánh mắt hơi lẩn tránh, hiếm thấy nàng có chút chần chờ khi đối mặt với sự dò hỏi của Kỳ Dương.

Tình huống như vậy cũng đã xuất hiện một lần, vẫn là mấy năm trước khi Kỳ Dương hỏi đến thân phận của nàng.

Khi đó thân phận hai người đối lập, trong lòng Lục Khải Phái rối rắm thấp thỏm, cho nên mới chần chờ tránh lui.

Kỳ Dương vừa thấy Lục Khải Phái chần chờ thì biết nàng ấy có đại sự gạt nàng.

Mắt đẹp lập tức híp lại, ngữ khí có chút nguy hiểm, hỏi: "Như thế nào, nàng còn gạt ta chuyện lớn hơn nữa sao?"
Lục Khải Phái ngượng ngùng, sau khi nghĩ, nàng cũng thể giấu được Kỳ Dương, đành thỏa hiệp nói: "Thật cũng không phải là chuyện gì lớn, chính là...chính là trước đây Thái Tử đột nhiên tra được bối cảnh của Tạ Viễn, là do ta cố ý lộ ra."
Đem Tạ Viễn bày ra trước mặt người khác kỳ thật không phải là lựa chọn đặc biệt tốt, rốt cuộc chuyện năm đó Tạ Hoằng Nghị giống với Lục Khải Phái như vậy đều lọt vào mắt người có tâm, mà Thái Tử xác thật là người có tâm.

Nhưng đem Tạ Viễn đẩy đến trước mặt Thái Tử cũng có chỗ lợi, bởi vì Lục Khải Phái không dễ dàng tự mình đối đầu với Tạ Viễn, nhưng lợi dụng Thái Tử đến đối phó hắn thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chỉ là tới sau này, bởi vì có hoàng đế ra tay đối phó với Tạ Viễn, tác dụng của Thái Tử lúc này mới có vẻ không quan trọng.

Nhưng tuy là như thế, Thái Tử hiển nhiên cũng từng có động tác, lúc này mới khiến cho Tạ Viễn sau khi bị tính kế, mới có thể trước tiên hoài nghi hắn.


Có thể nói, hoàng đế cùng Thái Tử đều là trợ lực tuyệt đối để Lục Khải Phái đối phó Tạ Viễn, bọn họ đứng ở trước đài giúp nàng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Tạ Viễn.

Nàng dù cho tránh ở phía sau màn âm thầm ra tay, Tạ Viễn cũng khó có thể hoài nghi đến nàng, nàng sẽ trở nên tự do rất nhiều.

Theo cái nhìn của Lục Khải Phái, lộ ra thân phận Tạ Viễn để kéo Thái Tử xuống nước là lợi nhiều hơn hại.

Nhưng mà, Kỳ Dương nghe vậy sắc mặt lại không thể nào tốt, không phải là nàng không nghĩ ra lợi ích trong đó, nhưng nàng cũng có băn khoăn của chính mình: "Nàng sao lại không thương lượng với ta? Làm như vậy thật sự quá mạo hiểm! Tính tình hoàng huynh tất nhiên là nhân hậu, nhưng người luôn sẽ thay đổi, nếu có một ngày hắn quang vinh leo lên ngôi hoàng đế rồi lại sinh ra nghi ngờ, nàng và ta khó có thể chống được đế vương nghi kỵ."
Lục Khải Phái nghe vậy thì ngoan ngoãn nhận sai, sau đó lại cùng Kỳ Dương thương lượng biện pháp bổ cứu, nhìn dáng vẻ nàng thật sự như biết sai mà nguyện ý sửa đổi.

Nhưng trong lòng, Lục Khải Phái có chút lời nói vẫn không có nói với Kỳ Dương.

Đừng nhìn thân thể Thái Tử năm nay tựa hồ có chút khôi phục, còn có thể kiên cường chống đỡ, chia sẻ chính vụ với hoàng đế đang sinh bệnh.

Hai vị danh y giúp đỡ Thái Tử điều trị thân thể đã nói với nàng, Thái Tử năm đó căn bản bị thương thụ hàn, mấy năm nay cũng không thể điều dưỡng trở lại, kỳ thật đã tổn hại đến tuổi thọ rất nhiều.

Lục Khải Phái không biết Thái Tử còn có thể sống mấy năm, nhưng thân thể liên lụy như vậy, Thái Tử dù cho đăng cơ, nhưng cùng lắm khi đối mặt với các nàng cũng chỉ là một bên nể trọng một bên đề phòng.

Chờ đến thời cơ vừa lúc, các nàng sẽ rút lui khi đang nắm giữ thế lực, Thái Tử cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Lại qua rất nhiều năm nữa, Thái Tử có lẽ sẽ trưởng thành, vì đế vương mà sinh ra nghi kỵ, nhưng ai biết hắn có sống được đến đó hay không?
- --
Lục Khải Phái dùng một buổi sáng, dưới sự ép hỏi của Kỳ Dương, nàng đem tất cả chuyện mình đã làm thẳng thắn từng cái một.

Nhưng có chút chuyện vặt không quan trọng, bản thân nàng đều không thèm để ý mà quên mất, tự nhiên cũng liền không đề cập tới.

Tuy là như thế, Kỳ Dương nghe xong trong lòng tràn đầy phức tạp, cảm thấy chính mình thật sự đã nhìn nhầm.

Người trước mắt là một chú thỏ con mềm ngọt ngoan ngoãn, mặc người khi dễ sao? Nàng ấy rõ ràng chính là tiểu sói con khoác da thỏ, nếu chọc cho nàng nóng nảy thì phải bị cắn trúng một ngụm, mà một ngụm này tất nhiên là muốn cắn sâu vào thịt!
Đương nhiên, sói con này ở trước mặt Kỳ Dương sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn sẽ giả vờ vô tội: "A Ninh, những gì nên nói ta đều nói gần hết.

Nếu như nàng muốn biết những việc này, sau này ta cũng đều nói cho nàng nghe."

Kỳ Dương bình tĩnh tâm tình phức tạp của mình, cũng ở trong lòng một lần nữa nhận thức phò mã nhà mình, nàng rốt cuộc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nghe được Lục Khải Phái hứa hẹn, nàng lại nghĩ đến tờ giấy mà mình đọc lúc nãy, liền hỏi: "Tạ Viễn giết Tam công chúa, sự tình tất nhiên sẽ không dừng ở đây.

Nàng còn có chiêu sau gì, cũng hãy nói với ta."
Lục Khải Phái nghe vậy thì cẩn thận liếc nhìn Kỳ Dương, thấy trên mặt nàng cũng không có nhiều khúc mắc, biết nàng không còn chú ý chuyện Tam công chúa chết thảm, trong lòng cũng buông lỏng, liền nói: "Ta lúc trước khiến người truyền tin tức cho Tam công chúa, liền nghĩ tới hai cái khả năng.

Một là nàng tự mình vào cung cáo trạng với Vinh Đế.

Hiện giờ Vinh Đế cùng Tạ Viễn ly tâm, mà trận chiến ấy lúc trước Vinh Quốc hoàn toàn không chiếm được tiện nghi, Vinh Đế liền có thể mượn việc này để làm khó dễ.

Hai là nàng hồi phủ ngả bài với Tạ Viễn, hậu quả rất khó lường, xấu nhất chính là bị diệt khẩu như hiện giờ..."
Lục Khải Phái đều đã dự phòng hai khả năng này.

Nếu Tam công chúa chọn cáo trạng, nàng kế tiếp sẽ an bài người lộ ra bối cảnh của Tạ Viễn, lại nói ngoa một ít chuyện mà mấy năm nay hắn làm ở Vinh Quốc.

Vinh Đế đã sinh nghi hắn, chỉ cần chú ý đúng mực đừng quá vì cái trước mắt, khiến cho Vinh Đế càng thêm bất mãn Tạ Viễn, cuối cùng thúc đẩy hai người đối chọi gay gắt là được.

Bắc Vinh rốt cuộc là sân nhà của Nhung địch, thật sự đứng ở phía đối lập, người có hại sẽ chỉ là Tạ Viễn.

Này cũng coi như là kéo dài ly gián kế trước đó của hoàng đế, chỉ là đem thành quả chiến đấu lại lần nữa khuếch trương.

Nhưng Lục Khải Phái cũng có chút không dự đoán được, Tam công chúa mấy năm nay không có tiếng tăm gì ở Thừa tướng phủ lại can trường như vậy, không chọn cáo trạng hay trực tiếp ngả bài thì thôi, cuối cùng còn chọc đến Tạ Viễn không quan tâm, trực tiếp hạ sát thủ với nàng!
Nhưng mà kết quả như vậy đối với Lục Khải Phái mà nói, là có lợi nhất.

Lục Khải Phái rũ xuống đôi mắt, thuận tay thêm than vào chậu, nói với Kỳ Dương: "Mẫu tử Tam công chúa tất nhiên không thể chết uổng phí như vậy, chuyện này không ngừng nháo đến trước mặt Vinh Đế, nháo đến càng lớn mới càng tốt."
"Ai bảo ở Vinh Quốc, Tạ Viễn hắn mới là dị tộc đây!"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (trêu đùa): Tiểu sói con, tới, kêu một tiếng cho ta nghe.

Lục Khải Phái (chần chờ): Meo?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui