Công Chúa Của Ta Trọng Sinh


Tuy Tạ Viễn cũng xem như là phò mã, nhưng bởi vì hắn còn có thân phận thừa tướng, nên không theo công chúa ở lại công chúa phủ.

Ngược lại là Vinh Quốc Tam công chúa theo phu quân, từ lúc bắt đầu đã ở lại phủ Thừa tướng.

Chỉ là Tạ Viễn không thích nàng, cho nên không cùng nàng ở một chỗ, thậm chí sân của hai người cũng cách rất xa.

Tạ Viễn liền lấy lý do quy củ đãi khách của Trung Nguyên, tùy ý có lệ nàng.

Chẳng qua, Tam công chúa hôm nay có việc không chủ động tới gặp, lại triệu Tạ Viễn đến sân của mình, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Vẫn là gần hai tháng nay, thái độ của Vinh Đế thay đổi, nàng mới có thể dần dần thẳng lưng sống tại Thừa tướng phủ, có chút ra dáng một vị công chúa.

Trong mắt Tạ Viễn, thay đổi như vậy chính là mạo phạm, nhưng hắn cũng biết nay đã khác xưa, cũng không muốn xảy ra thêm chuyện vào lúc mấu chốt.

Vì thế hắn bọc trong bộ lông cừu dày, chịu đựng cơn tức giận, xuyên qua viện một hồi lâu rồi mới tiến vào sân của Tam công chúa.

Tạ Viễn vốn tưởng rằng bản thân như vậy đã xem là nén giận, hắn còn cân nhắc trong chốc lát để tiếp tục nhịn xuống.

Ai ngờ hắn mới vừa bước vào cửa phòng, còn không có kịp mở miệng, đã thấy một ấm trà màu bạc bị ném lại đây, suýt nữa thì đập vào người hắn!
Vạn hạnh, Mạnh Phi một đường đi theo hắn, kịp thời phát hiện không đúng, bay lên một chân đá văng ấm bạc chứa đầy trà nóng kia.

Nước trà nóng bắn ra, chợt bị không khí rét lạnh của mùa đông ngưng tụ, nháy mắt biến thành một màn sương trắng lớn, gần như che khuất khuôn mặt người đối diện.

Mạnh Phi kịp thời ra tay, Tạ Viễn không có bị thương, nhưng hắn cũng bị một màn này dọa cho không nhẹ.

Hỏa khí hắn vốn kiềm chế tức khắc nhịn không nổi, thậm chí cũng không còn dáng vẻ văn nhã như vốn có, hắn tức giận trách mắng: "A Ngôn Na, ngươi đang làm cái gì?!"
Tạ Viễn là người cao ngạo, hắn quyền cao chức trọng cũng tự cho mình là thanh cao, bởi vậy chưa bao giờ để cho bản thân lộ ra phẫn nộ và chật vật.

Hôm nay hắn lại trách cứ, cho dù hắn chưa bao giờ yêu thích Tam công chúa, nhưng cũng chưa từng mắng như vậy.

Hắn ôn tồn lễ độ, thậm chí còn khiến cho nữ tử man di không có hiểu biết này rất là hưởng thụ, chưa từng hoài nghi hắn có "thiệt tình" hay không, ngược lại còn đắc chí.

Theo lý mà nói, cho dù Vinh Đế cùng Tạ Viễn ly tâm, nhưng Tam công chúa sớm đã gả thấp, chợt bị Tạ Viễn đối đãi như thế, nàng cũng sẽ phải bị hù đến.


Nhưng kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy, gần như khi Tạ Viễn vừa dứt lời, một cái roi đã xuyên qua sương trắng quất về phía Tạ Viễn.

Lần này ngay cả Mạnh Phi cũng không ngờ được, hắn không kịp ngăn trở, đành phải kéo Tạ Viễn lui về phía sau.

Ngọn roi đảo qua, chỉ xẹt tới một đoạn ống tay áo rộng của Tạ Viễn, tiếng gió mang theo sự sắc bén cắt nát ống tay áo hắn.

Có thể thấy được người ra tay vẫn chưa khoan nhượng, thật sự khiến Tạ Viễn xanh cả mặt, không phải dọa mà thuần túy là tức giận!
Tạ Viễn nhìn ống tay áo đã rách nát, lập tức hạ lệnh: "Mạnh Phi, đem người bắt lấy cho ta."
Lúc này, sương trắng do nước trà bắn ra đã tiêu tán, Mạnh Phi ngước mắt nhìn người đối diện cầm roi, đúng là Tam công chúa A Ngôn Na.

Hắn chỉ liếc nhìn Tạ Viễn, thấy hắn không có ý định thay đổi tâm ý, lập tức ra tay đi bắt Tam công chúa.

Tam công chúa đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hoặc là nói lấy thân phận của nàng cũng không cần tự mình đi đối phó với thị vệ.

Nàng vừa thu lại roi dài, lạnh giọng quát: "Người tới, bắt lấy thị vệ này cho bản cung!"
Dường như ngay khi Tam công chúa vừa dứt nói, cửa phòng liền xuất hiện bốn hán tử Nhung địch cao lớn lại cường tráng.

Bốn người còn dứt khoát hơn cả Mạnh Phi, ngay cả ánh mắt dư thừa đều không có, lập tức nhào về phía Mạnh Phi.

Mạnh Phi có thể che chở Tạ Viễn từ Lương Quốc đi đến bắc Nhung, lại che chở Tạ Viễn đem bộ lạc phát triển thành một quốc gia, thân thủ của hắn tất nhiên là không tồi.

Chỉ là thủ hạ của Tam công chúa cũng không phải là phế vật, bốn đối một tuy là đánh không lại Mạnh Phi, nhưng cuốn lấy hắn một lát tuyệt nhiên không phải là chuyện khó.

.

ngôn tình ngược
Này liền đủ rồi.

Mắt thấy Mạnh Phi bị ngăn lại, Tam công chúa tức khắc không hề để ý tới hắn, nàng khua roi tiếp tục quất về phía Tạ Viễn.

Lúc này Tạ Viễn không còn ai tương hộ, hắn vốn có chút võ nghệ, đáng tiếc năm đó vào bắc địa thì bệnh nặng một hồi, thân thể cũng vì vậy mà suy sụp.

Mấy năm nay sống trong nhung lụa, mặc dù dưỡng trở về một chút nhưng cũng sớm không còn như thời niên thiếu.


Nhưng mà hắn đủ tàn nhẫn, nhãn lực cũng còn đủ, mắt thấy roi kia lại quất về phía hắn, hắn đơn giản không né tránh, thế nhưng giơ tay tự mình túm chặt roi!
Tạ Viễn đương nhiên không thể thong dong tay không đoạt dao sắc, lòng bàn tay hắn bị roi quất đến nóng rát đau, sau khi trầy da thì dần dần thấm đẫm máu.

Hắn túm lấy roi, khuôn mặt trầm lại, thanh âm cũng cực lãnh: "A Ngôn Na, ngươi nháo đủ chưa?!"
Tam công chúa túm roi, nàng sinh ra ở thảo nguyên nên kỳ thật có chút thân thủ, nề hà Tạ Viễn giờ phút này vô cùng tức giận, hắn ác độc túm roi khiến nàng nhất thời không thể rút trở lại.

Nàng cũng lập tức giận dữ đến hai mắt đỏ bừng, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên: "Ta nháo? Tạ Viễn, ta hiện giờ mới biết ngươi là cỡ nào mặt người dạ thú, ta mới không nháo, ta muốn giết ngươi báo thù cho Hoằng Nghị!"
Tạ Viễn nghe được lời Tam công chúa nói, trong lòng chợt nhảy dựng.

Hắn híp mắt lại nhìn, thấy đôi mắt Tam công chúa đỏ bừng dữ tợn, chắc chắn lộ ra hận ý dị thường, phảng phất căn bản sẽ không chờ hắn giải thích.

Tính tình A Ngôn Na trời sinh khoái ý ân cừu [1], nàng đã nhận định sự thật thì sẽ không nghe người ta giải thích, trừ phi người được dỗ dành ngay từ đầu, lúc này nói cái gì cũng đều đã muộn.

[1] Khoái ý ân cừu (快意恩仇): Phân biệt ân thù rõ ràng
Cho dù không thích Tam công chúa, nhưng Tạ Viễn cũng hiểu được người bên gối.

Trong mắt hắn ám sắc thâm trầm, trên mặt lại còn lộ ra hai phần tức giận, lạnh lùng nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Hoằng Nghị tự mình chạy tới Lương Quốc, ngươi hiện tại mới đến trách ta sao?!"
Tam công chúa lại không cãi cọ với hắn, cũng không cho hắn cơ hội sáo ngữ, thấy roi bị Tạ Viễn bắt được không thể kéo trở lại, nàng đơn giản bỏ nó đi.

Trở tay vừa kéo, nàng từ bên hông rút ra một con dao nhỏ, lại lần nữa tấn công Tạ Viễn.

Nàng cũng không tin, Tạ Viễn có thể đoạt được roi của nàng, còn có thể tay không tiếp dao sắc sao?!
Tạ Viễn nhìn Tam công chúa quả thực như là đang nhìn một bà điên, hắn thật sự không dám tiếp dao.

Liền tính võ nghệ của Tam công chúa thường thường, nhưng hắn vẫn còn rất trân quý tính mạng.

Hắn lập tức không rảnh lo chuyện khác, liền hô: "Người tới!"
Cơ hồ ngay khi Tạ Viễn vừa dứt lời, một thân ảnh ám sắc lập tức xuất hiện ở trong phòng, lặng yên không một tiếng động.

Không cần Tạ Viễn phân phó gì thêm, thân ảnh kia nhanh chóng đi đến chỗ Tam công chúa.


Bàn tay hắn trống rỗng, Tam công chúa tay cầm lưỡi dao, nhưng chêch lệch vũ lực cùng tài nghệ giữa hai bên rất lớn, hai bên cơ hồ chỉ mới đối mặt, dao nhỏ trong tay Tam công chúa đã bị đoạt đi.

Tạ Viễn tuỳ thời tiến lên, trực tiếp dùng cây roi mới đoạt được cuốn lấy cổ của Tam công chúa.

Rồi sau đó, đôi tay bắt lấy hai đầu roi, Tạ Viễn từng chút siết chặt cổ Tam công chúa, lạnh giọng hỏi: "Hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện với ta rồi chứ?"
Người tàn nhẫn và độc ác như Tạ Viễn, ngay cả nhi nữ của mình đều có thể vứt bỏ, hắn làm sao có thể thương hương tiếc ngọc? Hắn siết chặt cổ Tam công chúa, mãi đến khi người sau giãy giụa gần như hít thở không thông, hắn lúc này mới thoáng buông tay cho đối phương cơ hội thở dốc.

Tam công chúa thở hổn hển, yết hầu nóng rát đau, cả người cũng chật vật vô cùng.

Nhưng sự tàn nhẫn trong xương cốt nàng cũng không thua Tạ Viễn, lúc này chật vật thì chật vật, nhưng ánh mắt nàng không có chút nào thay đổi.

Khi nàng nhìn về phía Tạ Viễn, ánh mắt vẫn mang theo hận ý khắc cốt, chỉ là nàng có chút hối hận, hối hận vì bị hận ý làm cho mù quáng mà ở chỗ này cùng Tạ Viễn cháy nhà lòi ra mặt chuột, sớm biết nên vào cung thỉnh hoàng đế làm chủ!
Mấy đại hán bên cạnh quấn lấy Mạnh Phi sớm đã phát hiện tình trạng bên này, muốn thoát khỏi Mạnh Phi tới tương hộ, nhưng lúc này lại là Mạnh Phi quấn lấy bọn họ không bỏ.

Trong lúc nhất thời tiếng đánh nhau lách cách lang cang không dứt bên tai, lại trước sau không thể kinh động người ngoài.

Tạ Viễn sớm đoán được sẽ như thế, cũng không thèm để ý bên cạnh.

Hắn nắm chặt roi trong tay, lôi kéo Tam công chúa tới gần mình, dùng giọng nói ôn nhã thường dùng nhất trong ngày hỏi: "Hoằng Nghị tự mình đi tới Lương Quốc, là bị người Lương Quốc hại chết.

A Ngôn Na ngươi nói cho ta, là ai lừa dối ngươi, là ai ở bên tai ngươi sắp đặt những chuyện này?"
Tam công chúa cắn răng không nói một lời, vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Tạ Viễn.

Tâm Tạ Viễn hoàn toàn chìm xuống, đôi mắt đen âm trầm của hắn hiện lên sát ý.

Nhưng nếu lúc này Tam công chúa chết bất đắc kỳ tử, hắn có lẽ sẽ có không ít phiền toái, hơn nữa hiện tại người nọ không phải còn không lo nổi thân mình sao, làm sao còn có người nhằm vào hắn?!
Nghĩ đến những chuyện này, Tạ Viễn thoáng chốc hoảng hốt, Tam công chúa bắt được cơ hội này, nhấc chân hung hăng dẫm lên mu bàn chân của Tạ Viễn.

Tạ Viễn ăn đau, lực tay theo bản năng giảm đi hai phần, mà Tam công chúa đang chờ cơ hội này, sau khi tránh thoát thì lập tức chạy đi.

Ám ảnh muốn đuổi theo nhưng đã bị Tạ Viễn ngăn trở, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn bóng dáng chạy ra sân: "Nàng chạy không thoát!"
Nơi này là Thừa tướng phủ, thị vệ trong phủ đều trung với Tạ Viễn, cho dù thân phận Tam công chúa tôn quý thì cũng không thể sai khiến được.

Mà Tạ Viễn căn bản không cần phải làm gì nhiều, hắn đi ra khỏi sân, ra lệnh phong bế cửa phủ ngay lập tức, ngay cả Tam công chúa cũng không thể ra được.

Nhưng tính tình Tam công chúa vốn mãnh liệt, từ trước đến nay một nửa vì thiệt tình, một nửa vì thế cục nên mới tuân theo lời Tạ Viễn nói.

Mà hiện giờ nàng vô tình biết được nhi tử của mình lại là bị trượng phu tự tay hãm hại, thù hận mãnh liệt sớm lật đổ sự ẩn nhẫn vốn có.


Nàng lại thành nữ nhi thảo nguyên tính tình cương liệt như ban đầu, Tạ Viễn đóng cửa phủ không cho nàng đi, nàng dù có giết thì cũng muốn giết để mở đường máu đi ra ngoài!
Tam công chúa nghĩ như thế, nàng cũng làm như thế.

Khi nàng phát hiện có người tới cản đường nàng, nàng không nói hai lời liền rút ra đao của thị vệ rồi bổ tới đối phương! Rồi sau đó có người thứ nhất, liền có người thứ hai, nàng thật sự giết hết để mở đường ra ngoài.

Đương nhiên, sở dĩ Tam công chúa có thể đi được thuận lợi như vậy, căn bản vẫn là bởi vì thân phận của nàng, làm cho thị vệ Thừa tướng phủ không dám động thủ.

Mãi đến khi Tạ Viễn tới, nhìn thấy máu tươi loang ra khắp nơi, một đám thị vệ bị thương ngã xuống, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

Lại nhìn Tam công chúa còn đang ra sức chém giết, hắn lập tức hạ lệnh: "Bắt lấy nàng cho ta, bất luận là sống hay chết!"
Thị vệ Thừa tướng phủ nghe mệnh lệnh như vậy đều chấn động, bắt lấy công chúa vốn là đủ khác người, bất luận sống chết còn tính là gì?
Không ít người trong lòng sinh ra kinh hãi, nhưng đúng như lời Tạ Viễn nói, nơi này là Thừa tướng phủ, không ai dám không tuân theo mệnh lệnh của hắn.

Cho nên bọn thị vệ cho dù kinh hãi, nhưng vẫn dần dần bao vây Tam công chúa, một mực không tránh đi.

Chỉ là ngại với thân phận của Tam công chúa, cho nên bọn thị vệ vẫn vướng chân vướng tay, Tam công chúa một chút cũng không vì thị vệ băn khoăn mà lưu thủ.

Nàng ra sức chém giết, trong mắt thậm chí toát ra quyết tuyệt.

Dưới vẻ ngoài lịch sự tao nhã của Tạ Viễn, hắn còn cất giấu một lòng tàn nhẫn.

A Ngôn Na vẫn luôn biết, cho nên từ lúc Tạ Viễn dùng roi quấn lên cổ nàng, nàng liền biết đối phương tất nhiên nổi lên sát tâm, thoái nhượng xin tha đều vô dụng!
Dần dần, bọn thị vệ cũng trở nên tức giận, khi nhát dao đầu tiên dừng ở trên người Tam công chúa, kế tiếp dường như đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Vết thương trên người Tam công chúa từ từ nhiều thêm, máu của chính nàng dần dần thấm đẫm y phục, nhưng tuy là như thế, nàng cũng không có nửa phần thoái nhượng thỏa hiệp.

Nàng sắc bén vung đao, bức cho thị vệ ở đối diện không thể không ra sức công kích thêm nữa.

Cuối cùng khi Tam công chúa ngã xuống, toàn thân nàng máu tươi đầm đìa, ngoại trừ mặt cơ hồ không có nơi nào là toàn vẹn.

Nhưng khi ngã xuống, khuôn mặt nàng lại mỉm cười, ánh mắt mang theo hận ý nhìn chằm chằm về hướng Tạ Viễn, dường như đang nói: "Nhìn đi, ta đã chết, bị chết thảm thiết như vậy, xem ngươi có thể giải thích như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn xem, phản kích, này tất nhiên là quá trình ngươi tới ta đi.

Không thể để cho các ngươi luôn cảm thấy Tiểu Lục cùng công chúa ăn mà không làm, các nàng chỉ là khẽ meo meo làm không ai biết mà thôi, cho nên lúc này dứt khoát nói rõ ràng.

Còn có chương trước, tiểu nội thị lắm miệng kia là do Tiểu Lục an bài, phá hủy kế hoạch của Tạ Viễn, như vậy các ngươi có cảm thấy nàng không có phế như vậy hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui