Tường Vinh hoàng tử dẫn đến cái chuồng lớn, một con hổ, không nó giống với kỳ lân hơn, thế nhưng tại sao lại có cảm giác nó tràn đầy sát khí như vậy, hoàng tử còn rất tự hào nói.
*** P/s: chỉ mang tính chất minh hoạ
- Đây chính là thứ sẽ khiến cho đám người đó không dám đụng đến Tuyết Vũ quốc ta, đến cả phụ hoàng cũng đặc cách phong cho nó là thần thú trấn giữ quốc.
Tuệ Lâm bất ngờ khi không thể nào nhìn ra căn nguyên linh hồn thông qua Mỵ thức của thần thú trước mặt, có thể nói con này là một thứ do con người tạo ra, cốt lõi của nó chính là ngọn lửa cháy ở bên trong.
- Thứ này không phải thần thú, nó không có sinh mạng, ngọn lửa trong người nó là do con người tạo ra, hoàng tử không nên để nó ở đây, càng không nên để nó tồn tại trong Tuyết Vũ quốc.
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi? Đây là tín nhiệm của phụ hoàng dành cho ta.
- Hoàng tử, ta nói thẳng, người tại sao lại không nhìn thẳng vào vấn đề đang gặp phải, lại mọi lý do để lãng tránh nó, Dương Tuệ Lâm kia đã chết rồi, cho dù là thần thú cũng không thể hồi sinh nàng ta.
- Nếu công chúa là kẻ nằm xuống kia, ngươi sẽ làm thế nào!
- Ngu si!
- Ngươi nói gì!
- Dù có trở thành thức ăn của thần thú trong tay hoàng tử thì ta cũng sẽ nói, hoàng tử đang bị người khác thao túng, thay bọn họ gánh vác tội trạng.
Hãy nghĩ đến dân chúng nếu như giặc tiến được vào đây, liệu có an toàn khi thả nó ra, thử hỏi bao nhiêu người sẽ thiệt mạng trước nó, lúc đó đừng nói đến chạy trốn ngay cả những ngôi nhà và thành trì cũng sẽ bị nó hủy diệt dưới chân, mà giờ này hoàng tử lại không ngừng nuôi dưỡng nó.
Duy Cường lúc này đã đến kịp, một tay giải quyết đám người cản đường, nhanh tay cứu lấy đại tỷ.
- Ca không sao chứ!
- Ta không sao, chúng ta về thôi đừng làm công chúa lo lắng.
Tường Vinh hoàng tử u mê bất ngộ, lập tức ra lệnh.
- Đem đám người này làm bữa ăn cho thần thú, đối xử như tội nhân hành hình.
Tuệ Lâm nói lớn.
- Ta bây giờ là đại phò mã, đối với mệnh lệnh của nhị hoàng tử và của ta, các ngươi hãy cân đo đong đếm, hiện tại đại công chúa là người có ơn với Tuyết Vũ quốc ra sao, các ngươi là người rõ hơn ai hết.
Ta khuyên các ngươi nhanh chóng khiến hoàng tử thức tỉnh, càng dây dưa với thứ đó càng khó mà có đường lui.
Bọn họ không đến mức ngu trung, cũng không phải không hiểu rõ tình hình và cũng từng nghe tiếng la hét khi phạm nhân đối diện với thần thú, Duy Cường đưa đại tỷ lên ngựa đã để gần đó, chạy trong đêm để về, Tuệ Lâm u sầu mà hỏi.
- Đệ có nghĩ ta đang làm sai không!
- Không, nếu có chuyện gì thì còn đệ ở đây, những kẻ khác tuyệt đối không thể làm gì tỷ.
- Thật tốt.
Cả hai đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải đến sáng ngày hôm sau mới trở lại được, vừa đặt chân vào phòng Tuệ Lâm đã cảm nhận được cái ôm lo lắng, cái cơ thể nhỏ bé này đã từng rất kiêu ngạo nhưng giờ đây sao lại run rẩy như vậy, đôi mắt tuy không thể nhìn thấy nhưng cơ thể đối phương khác nào đã nói hết cho bản thân biết.
- Công chúa, ta về rồi.
- ...
- Đã làm công chúa lo lắng rồi.
- Không sao, tạm thời chưa thể nhìn thấy được Lâm nhi đừng tự động đồng ý đi theo người khác như vậy, bổn cung...!ta lúc biết tin đã suýt nữa không kiểm soát được bản thân, một chút nữa thôi...
- Không đâu, công chúa đã làm rất tốt, đêm qua công chúa không ngủ đúng không?
- Đi không một lời nhắn, nếu như là người liệu có thể...
Tuệ Lâm biết công chúa đã lo lắng nhiều thế nào, nhẹ nhàng vỗ về nàng.
- Vâng, là ta có lỗi, nhưng ta tự hỏi tại sao công chúa lại thật tâm đối xử với ta như thế? Trong khi chúng ta không thể đi cùng nhau lâu dài được, còn nữa chuyện của ta, công chúa là người biết rõ nhất.
- Lâm nhi vì ta, vì Tuyết Vũ quốc đã làm ra rất nhiều chuyện, ta thân là một hoàng thất, là một công chúa, đối xử với người có ơn thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng ngược lại Lâm nhi đã có được những lựa chọn tốt, tại sao lại đồng ý ở bên cạnh ta? Có thể vinh quang bái tổ ngoại, có thể đoạt lại mọi thứ, có thể có được tất cả sự chú ý, lại chỉ vì sự yếu đuối nhất thời của ta mà ở lại đây.
- Đôi khi ta tự hỏi nếu như ta rời đi, liệu công chúa sẽ ra sao, nhất thời đoán không được nên đành phải ở lại quan sát mà thôi.
Hôm qua đã có thông báo chính thức về hôn lễ của hai chúng ta, và có một người tự xưng là Đằng Ngôn Linh đến, cô ấy muốn nhắn lại rằng ngày đại hôn sẽ có người của Tuệ Linh gia đến tham dự.
Tuệ Lâm nghe vậy thì không biết làm sao, tuy không nhìn thấy nhưng theo những gì được biết công chúa hiện tại đang rất mệt mỏi, nói.
- Công chúa, ta đã cấp tốc đường xa trở về, ta muốn công chúa cùng nhau nghỉ ngơi.
- Được, ta lập tứ...
Tuệ Lâm thấy người dự định rời đi thì ôm lấy người, nói khẽ bên tai đối phương.
- Trước sau gì chúng ta cũng là phu thê, công chúa bồi ta ngủ được không?
Công chúa ngạc nhiên trước yêu cầu này, cười khúc khích nói.
- Được chứ, nhưng ta không nghĩ phò mã của ta lại dám nói ra câu này đấy!
- Công chúa, mắt ta không tiện.
- Ta hiểu, đi nào, chúng ta cùng nghỉ ngơi.
Cả hai cùng nhau an ổn nằm nghỉ trên giường, cả 2 đã cùng nhau mất ngủ, đều có nhiều chuyện để lo lắng, có nhiều việc cần xử lý, trước mắt an yên lấy lại sức khỏe cạnh nhau, thời khắc này cả hai đều mong rằng sau này thông qua đại lễ này thì có thể bình an mà sống, có thể tìm một người hoàn hảo cho đối phương, sau đó có thể nhẹ nhàng rời đi, bỏ tảng đá trong lòng xuống, nợ gì cũng có thể dễ dàng trả nhưng khi đã nợ ân tình thì thật sự rất khó.
Đại lễ thành hôn của đại công chúa tiến hành vào ngày đẹp nhất trong năm, lúc đó tất cả các cây đều đua hoa nở rộ, không những vậy trên đường phò mã đón người rất nhiều những tiếng hót của chim, một tân phò mã tuấn tú, bản lĩnh, còn được biết đến có thể là người đến từ Tuệ Linh gia, mà đây được cho là gia tộc mạnh nhất trong thiên hạ.
Hoàng thượng đón tân lang, nói.
- Trẫm vì ngươi mà đã phá bỏ lời thế của công chúa, ngươi tuyệt đối không bạc đãi, không được khiến công chúa phải đau lòng, dù gia tộc của ngươi có lớn thế nào, trẫm dùng cả Tuyết Vũ quốc để bảo vệ ái nữ, sẽ đem người quỳ ở nơi này mà hét lên tội trạng của mình.
- Thảo...!thần tuân chỉ!
Qua cửa ải của nhạc phụ, sau đến những chiêu trò của tân nương, nếu không có Mỵ thức e rằng cũng sẽ ê ẩm trong buổi sáng đón tân nương này.
- GIỜ LÀNH ĐÃ ĐẾN, TÂN LANG TÂN NƯƠNG ĐẾN.
Trong sắc hỷ cùng những cánh hoa rực rỡ nhất, tân lang nắm tay tân nương bước vào, hành lễ với thiên địa, phụ mẫu, và cuối cùng là với chính đối phương.
- NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA ~
- NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG ~
- PHU THÊ GIAO BÁI ~
- THAM KIẾN ĐẠI PHÒ MÃ, ĐẠI CÔNG CHÚA, vạn phúc vạn niên, đầu bạc giăng long.
Qua vài ngày nghỉ ngơi và không có bất cứ kẻ gây chuyện phá ngày thành thân rực rỡ, không xuất hiện bất cứ người nào của Tuệ Linh gia có vẻ như Kim Thịnh Lâu đã làm rất tốt, cuối cũng đã đến lúc đến gặp những kẻ trực tiếp khiến cho phụ thân phải bỏ mạng, liên minh thiên tử.
Lần này ngụ tại chân núi Thiên Hoả, chỉ những người sẽ trở thành thiên tử hoặc những người nắm giữ binh quyền lớn trong tay, thiên tử se rất khi xuất hiện trong những lần hội ngộ này nhưng để trả mối thù năm đó đăng cơ, Hắc thần đế vương của Nguyệt Hà quốc trực tiếp tham gia, khác với những người đến tham gia, quyết định này đã khiến Nguyệt Hà quốc bị đẩy xuống nguy cơ diệt vọng, bởi vì những nước lân bang lợi dụng cơ hội mà gây chiến, mong muốn có được bất cứ mảnh đất nào, Tuyết Vũ quốc cũng không ngồi yên để những nước nước khác cướp hết phần.
Thượng La quốc lần này cử đến song bào công chúa, thời gia không gặp hai vị công chúa đã hoàn toàn thay đổi, đôi mắt đã không còn ngây ngô như trước nữa, đối diện với người mà bản thân từng si mê chỉ dùng cử chỉ gật đầu coi như một lời chào.
Càn Khuynh quốc chỉ độc nhất một hoàng tử nên không khó đoán, vị hoàng tử ấy lại xuất hiện.
Và sự xuất hiện của Tuệ Linh gia tộc, bọn họ đã đi một đoạn đường rất xa để đến đây, những gương mặt tuấn tú xinh đẹp không thua kém hoàng tử hay công chúa nào.
Người dẫn đầu là một nam nhân có nụ cười vô cùng kiêu ngạo, sự tự tin ấy đến từ việc sức mạnh của người này quả thực thuộc vào hạng thiên tài trong thiên tài, nhưng lại không mang trên người dòng máu của nhà chính.
Bù lại một đứa trẻ có thể dễ dàng sử dụng mỵ thức để thăm dò đối phương, việc không thăm dò được đại phò mã của Tuyết Vũ quốc đã khiến đứa trẻ có chút hoài nghi tin đồn.
Khác với các gia tộc khác, Tuệ Linh gia tộc duy trì dòng máu thông qua thân mẫu, những nam nhân bước vào gia tộc cũng chỉ là công cụ để có được những kết quả tốt, việc một nữ nhân của gia tộc bước ra khỏi núi Khắc Linh chỉ có hai trường hợp, một bị huỷ đi tư cách, hai là trốn đi thành công.
Sau khi đã đông đủ, ba thân ảnh trong y phục tối màu xuất hiện, đại đa số đều kinh ngạc trước sự xuất hiện này, vì chỉ những người được chọn mới có thể tiến vào cổng, việc kiểm tra không cần tiếp.
Người dẫn đường tự giới thiệu.
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng tử, công chúa, vương gia đến với lần hội ngộ này, mọi người gọi ta là Nghiêm lão, còn hai người này lần lượt là Giang Minh và Trân Khuê, chúng ta sẽ đưa ra tình hình, cùng nhau quyết định những quyết định cho sự tồn vong của nhân loại.
Bàn ghế đã chuẩn bị sẵn sàng, các vị, MỜI!!!.