Công Chúa Của Lọ Lem


Với cây thương dài của mình, tướng quân Dã Gia Kiệt rất uy phong, vung một đường thương đã khiến bụi bay tán loạn, ngược lại Tuệ Lâm lựa chọn kiếm gỗ quen thuộc của chính mình, rất lễ phép cung kính trước mặt đối thủ, tiếng bắt đầu vang lên, cây thương rất nhanh lao thẳng đến đầu đâm thẳng, nhưng Tuệ Lâm đã quen với những người có tốc độ còn nhanh hơn nữa, nghiêng đầu né tránh ngược lại một sãi chân đánh vào chuẩn xác đầu gối, nếu là kiếm thực thì lập tức ngã xuống, hầu như tất cả đều không thấy rõ trừ một vài người, đặc biệt là tướng quân đôi mắt kinh ngạc nhưng bởi vì ra trận thì các binh linh đều mang giáp nên chỗ đó cũng không tính.

- Tốt, tiếp chiêu.

Lật lưỡi thương lại liên tục múa thành một vòng xoáy không có điểm dư thừa, Tuệ Lâm buộc mình phải lùi lại, không đánh được còn phải giữ khoảng cách với tướng quân.

Nhưng một người như đại tướng quân nhiều năm kinh nghiệm như vậy sao lại không nhận ra thời cơ càng đánh càng hăng, Tuệ Lâm không tìm ra được sơ hở chỉ có thể liên tục thoái lui.

Một người đánh, một người dần mở rộng cả vòng người gấp 3 lần so với trước, tướng quân Dã Gia Kiệt trong lòng thì vừa ý nhưng ngoài miệng thì khiêu khích.

- Tiểu tử nhát gan ngươi sao cứ lui lại vậy? Hệt như cha ngươi năm đó không những không đánh thắng mà còn mất mạng trên chiến trường, là nỗi nhục của người luyện võ cầm binh.

Nhưng ít nhất còn đánh được vài trận nhưng còn ngươi thì chưa đánh đã lui rồi.

Câu nói khích tướng quả thực chọc tức được Tuệ Lâm, nhưng một người đã được khiêu khích từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ không vội mất bình tĩnh, cước pháp của Dương gia chưa được tung ra làm sao có thể khiến cho tướng quân phục được, lúc nãy đến giờ vẫn luôn quan sát bước chân, đến lúc này Tuệ Lâm nhận ra một điểm chết người.

Dựa theo lực của thương đẩy bản thân ra xa mà không mất sức, khi người tấn công đến thì thi triển cước pháp Dương gia như một người đã biến mất kể cả hơi thở, thanh kiếm đã đặt trên cổ tướng quân, Tuệ Lâm im lặng không nói, đến khi bụi tan thì nằm gục xuống đất ra sức hít thở bởi vì cước pháp này với cơ thể hiện tại không thể dùng quá nhiều lần vì rất hao tốn sức khoẻ, Lữ Ninh chỉ thấy người gục xuống nên đoán chừng tướng quân đã thắng chỉ có người nhìn rõ và người trong cuộc mới nhận ra được thời khắc lúc đó.

Tướng quân Dã Gia Kiệt chống cây thương xuống, cười lớn:

- Đúng là hậu nhân của Dương gia, quả là không làm cho ta thất vọng mà, Dương Duy Cường ngươi đã vượt qua rồi, vượt qua cả mong đợi của ta.

Lữ Ninh không hiểu, đi lại hỏi:
- Tướng quân, rõ ràng là!
Không nói hết cả câu được vì trên cổ của tướng quân có một vết lằn đỏ ửng, hơn nữa ở nơi mà Tuệ Lâm đã đứng để đợi lần tấn công cuối cùng có một đôi ủng, nhìn cái người nhỏ bé luôn gò bó bản thân mình, cũng đã hiểu ra tại sao tướng quân lại mong đợi như vậy.

Tuy nhiên vì số năm không đủ nên Giang Đức thăng lên làm giám quân, dưới sự hỗ trợ Tuệ Lâm mà xuất phát đến biên phòng trông coi, cùng với đội binh có tuổi trại hơn cả Tuệ Lâm, rất nhiều người không phục, tại sao một người không đánh thắng tướng quân lại trở thành người trên của bọn họ, rất nhiều người không phục.

Giang Đức trước ngày xuất phát đến tìm Tuệ Lâm.

- Dương đội trưởng.

- Giang giám quân có việc gì tìm đến tiểu binh?
- Ta không muốn vòng vo làm gì, chuyện là rất nhiều huynh đệ không phục, bọn họ nhất định sẽ tìm cách làm khó, trước đây ta cũng như Dương đội trưởng rất cật lực để đối phó với bọn họ,
- Đa tạ Giang giám quân đã nhắc nhở, nhưng chuyện ngày mai xuất phát không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ ngay được, tiểu binh chỉ muốn xin giám quân một chuyện mà thôi.

- Chuyện gì vậy?
- Đoạn đường chúng ta đi ngang qua sẽ phải đi qua núi Lâm Sơn, mạc tướng muốn dựng trại lưu ở đó 1 ngày, vì vậy những ngày kia sẽ tốc hành đi đường, bọn họ sẽ không gây quá nhiều khó khăn, đến núi Lâm Sơn có người mà mạc tướng muốn gặp mặt trước khi ra chiến trường.

- Ồ, là nữ nhân đúng không?
- Giám quân!
- Được được, cũng là một cách rèn luyện nhưng Dương đội trưởng sẽ không được dùng ngựa mà phải nhường cho những người không chịu được, nếu có người không chịu đựng được hành trình gian nan ấy thì Dương đội trưởng phải gánh vác tránh nhiệm đấy.

- Rõ.

- Ta hy vọng Dương đội trưởng sẽ thực hiện được, con đường đó không dễ đi chút nào đâu.

Lúc này sao lại không rõ nữa, Giang Đức giám quân là người không vừa ý với Tuệ Lâm nhất, nhưng biết làm sao được, từ đây đến núi Lâm Sơn cũng không ít ngày đi đường, mang đôi ủng nặng nề, trên người không ít đồ đạc, nhưng vẫn cố gắng duy trì tốc độ hành quân đã được định sẵn, đại đa số những binh lính được phái theo đã phải phục trước sự kiên trì của Dương đội trưởng, bọn họ còn nhìn thấy được những vết máu và mồ hôi rơi lại phía sau, tinh thần thép có thể kéo dài chuyện này sao, chỉ những người mà Giang Đức ưu ái cho đi ngựa thì một lòng hệt như giám quân của bọn họ.

Rút ngắn được 2 ngày đã đến núi Lâm Sơn, vừa dựng trại xong Tuệ Lâm đã đứng giữa tất cả nói lớn:
- Tiểu binh Dương Duy Cường đã được phép Giang giám quân, xin phép rời đi.

Trong sự tức giận không kịp nói gì thì người đã rời đi, đệ tử phái Minh Lâm cũng rất ngạc nhiên khi có người ăn mặc nhà quân từ dưới núi đi lên cơ thể cũng rất nhỏ nhắn, phải mất 2 canh giờ để trèo lên đến nơi, hỏi một đệ tử đi ngang qua.


- Xin hỏi vị huynh đệ đây, không biết có đệ tử Dương gia nào ở dây không?
- Dương sư huynh đúng không?
- Có lẽ là vậy.

- Vậy mời đại nhân đi theo tại hạ.

Hai người gặp nhau, Duy Cường trông thấy đại tỷ trong y phục binh bộ, ăn mặc lấm lem, vừa nhìn đã biết đã chịu rất nhiều cực khổ, chỉ có thể chạy đến ôm chầm lấy, nói rất nhỏ:
- Đại tỷ.

- Đệ đã lớn lên rất tốt, không làm cho tỷ lo lắng, đệ lớn nhanh như vậy không khéo lại tìm thêm cho tỷ một đệ muội xinh đẹp thì sao.

- Vâng.

- Đừng khóc, tỷ chỉ có thể xin đi được vài canh giờ phải trở về rồi.

- Tỷ, có phải chuyện của nữ nhân khiến tỷ rất khó chịu đúng không?
- Sao vậy?
- Đệ đã tìm hiểu được, tỷ để đệ giúp nhé.

- Được.

- Nhưng tỷ không sử đụng được cước phá của Dương gia, nếu không sẽ là công cốc đấy.

- Được được, nhưng đệ phải nói rõ cách đó là cách gì.


- Đệ điểm vào 7 huyệt đạo, phong bế đi sức mạnh cũng như cơ thể nữ nhân của tỷ, tuy rằng sẽ kiềm hãm cho đến khi đệ xuất sơn nhưng ít nhất có thể khiến tỷ không ngại ngùng khi tắm cùng đám nam nhân ấy.

- Trước mắt phải vượt qua đoạn đường dài kia mới được, sau đó tỷ sẽ tự mình phong bế, nhưng chẳng lẽ đệ phải viết ra giấy.

- Không đâu.

Trán hai người chạm nhau, sơ đồ huyệt vị được chuyển sang, hơn nữa còn có cước pháp và kiếm pháp của phái Minh Lâm đã chuẩn bị từ trước, bản thân Tuệ Lâm nhận được thì kinh ngạc vô cùng, bản thân như được mở mang tầm nhìn.

- Tuyệt vời, thì ra trong võ lâm còn có cách này nữa.

- Tỷ nhất định phải cẩn thận, đừng có khinh địch đấy.

- Được rồi, sẽ có chuyện gì ta sẽ tự lo lắng, nếu như thật tốt nếu như đệ có thể cùng ta ăn một bữa, ta có mang theo vài món điểm tâm đệ thích trong lúc chuẩn bị đến đây.

- Vâng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui