Tuệ Lâm không vội quay trở lại mà ở trong phủ công chúa tọa lạc ở Kinh thành, chờ đợi người đến đón hồi phủ một cách quang minh chính đại, bởi vì bọn họ cũng không cầm cự nỗi nữa rồi, với sự chèn ép của Triệu Lữ việc kinh thương của Lĩnh gia chịu thua thiệt buộc phải có thêm mối quan hệ, chỉ có hai cách, một là bán hết tất cả thứ không thuộc về của Lĩnh gia để giữ lại được tài sản của Lĩnh gia, hai là mời người đang làm khách ở phủ công chúa, tức là Dương đại tiểu thư trở về, ít nhiều sự ra mặt của vị tiểu thư này sẽ khiến cho bọn họ kéo dài thời gian thêm hoặc nếu có bản lĩnh bản vị tiểu thư này đi thì ắt hẳn còn thu lại lợi nhuận gấp trăm lần.
Lĩnh Bá Kỳ, trưởng gia, cha của Lĩnh Giao Linh, người chỉ nghĩ đến bản thân, đã lên kế hoạch và khiến con cái mình thành công cụ để có được những gì mà hắn muốn.
- Người đâu, gọi tam tiểu thư về nhà một chuyến.
- Vâng, lão gia.
Lĩnh Giao Linh vô cùng hoảng loạn khi nghe được lời mời của cha, tuy rằng lòng không muốn nhưng đôi chân đã làm theo thói quen trở về, đối diện với cha mình.
- Thưa cha, con đã về.
- Giao Linh, con cũng biết từ sau khi tiểu tế của ta qua đời, lão bà kia cũng đã rời đi, nắm giữ hai đứa nhỏ, ngươi cũng không làm được, ngươi còn đang đợi điều gì nữa?
- Thưa cha, theo đúng thì Duy Cường mới là người thừa kế, hơn nữa trước khi rời đi tên tiểu tử ấy đã mang giấy tờ đi rồi, con...
Một tách trà ném thẳng đến rất chuẩn xác, Lĩnh Giao Linh ôm đầu chảy máu quỳ rạp xuống sàn run rẩy, Lĩnh Bá Kỳ hít lấy hơi lấy lại bình tĩnh, nói.
- Cha cho con cơ hội cuối cùng, nếu như không muốn ta đem gả hai đứa cháu gái thì chuẩn bị kiệu lớn mời Dương đại tiểu thư trở về.
- Không cha ơi, như vậy thì con ở phủ sẽ rất khó khăn, cháu của cha cũng vậy.
- Vậy thì về dặn lại con gái mình chuẩn bị đi, ai mang sính lễ đến Lĩnh gia nhiều nhất thì sẽ được lấy hai vị cháu gái, cả hai cũng được.
- Cha ơi...!đó là cháu gái của cha kia mà...!Nếu có gả đi thì sao cha không nghĩ đến nha đầu Tuệ Lâm đó, con có thể dùng thân phận nhị nương để gả đi, không phải nha đầu đó sẽ mang lại nhiều thứ hơn.
- Cũng đúng nhưng một người đã bị con dạy dỗ đến thập tử nhất sinh thì có thể nghe lời sao, hơn nữa tiểu tử Duy Cường hiện đang là một thiếu hiệp vang danh khắp nơi, Giao Linh, cha coi trọng con vì con là một đứa trẻ thông minh, nửa năm...!không 2 tháng, phải khiến cho Dương Tuệ Lâm trở về Dương phủ theo cách của con muốn.
- Vâng, thưa cha
- Về nhà đi, cha sẽ gửi thêm ngân lượng đến cho con để chữa trị.
- Vâng
Lĩnh Giao Linh trong lòng đầy hoảng sợ trở về, nhìn vết thương của nương, Dương Hương Chi và Dương Hương Ly cũng rất lo sợ, từ lúc nhận thức được hai người bọn đều biết ông ngoại coi bọn họ không khác gì công cụ để làm giàu, sự tham lam đó như cái túi không đáy không biết khi nào là đủ, nghe tin nương bị gọi về, cả hai đều rất lo lắng, sự lo lắng thể hiện rõ trên khuôn mặt.
- Nương có đau lắm không?
- Huhu, nương ơi...!nương đừng bỏ rơi con
- Được rồi đừng khóc nữa, gọi quản gia đến đây, chúng ta phải đón đại tỷ trở về.
- Vâng, sao cũng được, nương không bỏ lại tụi con là được.
Minh Hòa, quản gia lâu năm của Dương gia, người làm lâu năm sau khi biết đại tiểu thư đã rời đi thì bọn họ cũng rời đi, chỉ có số ít ở lại, mục đích là muốn giữ lại phủ để khi đại tiểu thư trở về có thể có nơi lưu lại.
Bước vào nhìn thấy nhị phu nhân bị băng bó, đôi mắt của nhị vị tiểu thư dường như vừa khóc rất thảm thì phải.
- Phu nhân cho gọi.
- Chắc ngươi cũng đã nghe tin đồn gần đây rồi đúng không? Để xác nhận chuyện này, hơn nữa không thể phu quân quá cố có thể không an nghỉ khi ái nữ lưu lạc bên ngoài như vậy, ít nhất ta muốn chu toàn chăm sóc cho đại tiểu thư.
- Vâng, phu nhân nói phải.
- Vậy nên ngươi mang theo người thân cận mang kiệu xe xa hoa nhất đến đón đại tiểu thư trở về, chuyện này nếu ngươi không làm được thì ngươi cũng đừng trở về nữa.
- Vâng, nô tài đã hiểu
Minh Hoà mở cờ trong bụng, vui sướng khi sắp gặp lại đại tiểu thư, thế nhưng chặng đường quá xa để một cơ thể lớn tuổi chịu nổi, đã cố gắng hết sức để đến được phủ công chúa.
- Nhị vị quan gia, có thể vào thông báo một tiếng, ta là Minh Hoà, là quản gia lâu năm của Dương gia, theo lệnh của nhị phu nhân đến đón đại tiểu thư trở về.
- Các ngươi ở đây đợi một chút đi.
- Đa tạ
Một người đi vào thông báo, Tuệ Linh đang đánh cờ cùng với công chúa nghe không chuyển biến nói.
- Nhờ các vị có thể thu xếp cho bọn họ một nơi ở tạm, nếu như đã có lòng thành thì không thể dễ dàng đưa một nô gia trong phủ đến đón như vậy, đúng không công chúa?
- Bổn cung cũng nghĩ như Dương tiểu thư.
Đã một tháng, Minh Hoà không trở về, chuyện này khiến cho Lĩnh Gia Linh bắt đầu hoảng sợ, sợ hai người con gái của mình trở thành con cờ trong tay cha, lần nữa bán đi, lần đầu của bản thân đã bị cha bán đấu giá như một kỹ nữ thanh lâu, chỉ có khác chính là ở đây toàn là những lão già thích âm thầm thưởng thức, hai người con sinh ra cũng chính là những tác phẩm của cha mình.
Dương Hương Ly thay nương lo lắng.
- Hay là để con đi, đại tỷ cũng không thể đuổi người đi, cũng chẳng thể giết người được.
- Cũng được, con đi cẩn thận.
Nhưng khi Dương Hương Ly đến chỉ cho phép ở phòng đợi, cho dù cung cấp thêm thức ăn hảo hạng nhưng cũng chẳng thể gặp được mặt đại tỷ, đã qua 3 ngày trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng đành dùng phương pháp gửi thư trở về, lần này Lĩnh Gia Linh không còn cách nào khác đích thân đến đón, chỉ cần đón về thì cha sẽ tha cho mình, tha cho con gái mình.
Bính linh đến thông báo.
- Công chúa, Dương tiểu thư, có người tự xưng là phu nhân của Dương gia, là nhị nương của Dương tiểu thư, nói là muốn đến đón tiểu thư hồi phủ.
Tuệ Lâm hạ cờ, thắng ván cờ đang ở trên bàn, đứng lên nói.
- Lần này ta đã thắng rồi, công chúa cũng nên giữ lời hứa nên để ta trở về thôi.
Hải Châu công chúa vươn tay kéo tay.
- Khoan đã, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ đi cùng nhau thôi sao, hơn nữa có bổn cung bên cạnh chẳng phải mặt mũi của Tuệ Lâm sẽ tốt hơn sao.
- Cũng được, Duy Cường chắc cũng đã về đến phủ rồi.
- Thật sự bổn cung không biết làm cách nào mà Tuệ Lâm có thể đoán được như vậy, hơn nữa còn nghĩ cách để Duy Cường thuận lợi cướp lại quyền lực trong nhà trong lúc bọn họ đến đây đón người, không những vậy còn sắp xếp cho Triệu Lữ xuất ngũ, cưỡng chế những ai chống đối mà chiếm đoạt lại những thứ thuộc về mình, đứng ra tạo dựng một thương đoàn mới Ngũ Long cạnh tranh với chính Triệu gia.
- Công chúa đã quá khen rồi, chăng qua thời cơ đến đúng mà thôi, nếu công chúa muốn đến nơi đó thăm thú, thân phận là bằng hữu đương nhiên ta sẽ không thể để công chúa gặp chuyện được.
Đến phòng khách, tất cả vẫn đang ở đó, Kim Oanh hô lên.
- Công chúa giá đáo.
Bọn họ dù sao cũng là thường dân đối với hoàng thất đều phải kiêng dè vài phần hành lễ theo quy chế triều đình, ngồi lên vị trí của mình, bên cạnh là Tuệ Lâm, người mà bọn họ đang tìm kiếm vẫn bộ dạng ung dung đeo một chiếc khăn che mặt, Lĩnh Giao Linh không ngăn cản kịp đứa con gái hống hách mọi ngày của mình, Dương Hương Ly chỉ thẳng mặt chất vấn.
- Tại sao nương đã phái người đến đón đại tỷ mà đại tỷ lại không chịu về, để thiên hạ nói nương đến cả con của phu quân cũng không thể xử lý được! Còn không để Minh Hoà trở về báo cáo, nhốt hắn ở đây trễ nãi công việc của Dương phủ.
Tuệ Lâm đang đợi hai từ "Dương phủ" để bắt bẻ.
- Tứ muội, muội có chắc là Dương phủ không?
- Đương nhiên rồi...
Dương Hương Ly chưa kịp nói hết câu đã bị tỷ tỷ của mình chặn lại, Lĩnh Giao Linh ra hiệu không được manh động, nhẹ nhàng trả lời thay.
- Đương nhiên để tránh đi sự dè chừng của người khác nên nhị nương mới làm vậy, hơn nữa nhị nương chưa từng nghĩ đến sẽ làm tổn hại đến bất kỳ ai, lão phu nhân đã yêu thương nhị nương như con gái của mình, còn để phu quân đường đường chính chính đón về làm tân phu nhân.
Đột nhiên con biến mất, nhị nương đã rất lo lắng đi tìm khắp nơi, chuyện này tất cả những người ở trong thành đều làm chứng.
Tuệ Lâm đã biết trước Lĩnh Giao Linh này miệng lưỡi không hề tầm thường, nếu như không phải công chúa là người đã đồng hành một thời gian dài thì nhất định sẽ nghĩ bản thân là một nữ nhi xấu xa, hơn nữa còn không hiếu thuận.
Tuy rằng rất tức giận nhưng chưa phải lúc thể hiện, nhẹ nhàng đáo trả.
- Vậy thì nhị nương đến đây với mục đích gì?
- Sau khi biết được tin tức con gái của tỷ tỷ, nhị nương đương nhiên là nhanh chóng cử người đến đón, tuy có gặp chút khó khăn nhưng không sao hết, cả nhà chúng ta đoàn tụ nhất định sẽ làm phu quân ở trên trời rất vui, tỷ tỷ cũng sẽ rất hạnh phúc nếu chúng ta đoàn tụ, sống hạnh phúc bên nhau.
Tuệ Lâm bung quạt trên đó có con ấn của hoàng đế che đi nửa khuôn mặt, ánh mắt đã được rèn luyện bên cạnh công chúa, ánh mắt của kẻ bền trên nhìn đến những kẻ sẽ run rẩy chỉ cần im lặng quan sát là được, cả bầu không khí lập tức trùng xuống đầy nặng nề, Dương Hương Ly lần nữa mở miệng quát lớn.
- Cho dù ngươi có là đại tỷ của ta, ngươi nên nhớ đây là nhị nương của ngươi, ngươi còn chưa thỉnh an, ngươi học ai mà vô lễ nghĩa vậy.
Tuệ Lâm nói.
- Xứng sao!
Câu nói đó khiến cho Lĩnh Giao Linh lập tức ớn lạnh, nổi da gà, rất nhanh đưa mắt ý bảo con gái bịt miệng muội muội lại, ở đây không phải phủ mình không được làm càng, Dương Hương Chi nhanh tay kéo muội muội ra phía sau mình, nói nhỏ.
- Muội ít nói lại vài câu đi, chúng ta không phải ở nhà, hơn nữa cô ta đang là khách quý của công chúa.
- Nhưng mà...
- Muội đừng làm nương khó xử, chúng ta đang đợi cô ta hạ mình nhưng toàn bị muội phá hoại đấy
- Muội...
Tuệ Lâm quay sang Hải Châu đại công chúa, hỏi.
- Công chúa nghĩ sao về lời đề nghĩ của tiểu nữ?
- Đương nhiên đích thân Dương tiểu thư đã mời sao bổn cung có thể khướt từ được, nhưng tiểu thư phải đợi một chút để bổn cung thu xếp một chút, coi như thị sát tình hình quan lại nơi đó.
- Vâng
- Người đâu thu xếp cho Dương phu nhân và nhị vị tiểu thư lưu lại phủ vài ngày để bổn cung, đây là những người đã đích thân đến đón ân nhân của bổn cung hồi phủ, hãy săn sóc họ những người khách quý để bọn họ không thể nói hoàng thất keo kiệt được, mất đi uy phong của hoàng thất được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...