Hai người nhìn công chúa không hiểu, Hải Châu công chúa hơi ngượng che miệng, Minh Quân thái tử nhanh chóng được cứu lên, vì đã chuẩn bị nên thuộc giải nhanh chóng được cấp, chẳng kẻ ngu nào không đoán được chuyện này là do ai sắp xếp.
Hải Châu công chúa đứng dậy nói.
- Quay thuyền trở về, hồi cung.
- Tuân lệnh.
Trở lại Nhiên Minh Cung mọi chuyện vẫn ổn, chỉ riêng tâm trạng của Hải Châu công chúa không ổn, để cung nữ thân cận đứng bên ngoài, ở bên trong bản thân nàng thì đang loạn chiến trên giường, không phải là không dám đối mặt với sự thật mà là không biết nên đối diện ra sao, năm xưa trong lúc bị truy kích tận diệt thì được một binh lính cứu mạng ở núi Lâm Sơn điểm duy nhất nhận diện chính là đôi mắt ánh lên ánh sáng hồng ma mỵ, đôi mắt kiên cường và trong trẻo, còn nghĩ rằng sau khi được sự đồng ý của phụ hoàng không can thiệp vào chuyện hôn sự sau này, tìm được ân nhân, lấy thân báo đáp, một gia đình nhỏ không sợ bất cứ chuyện gì, vui vẻ mà sống đến cuối đời.
Sau khi điều tra được biết được ân nhân năm đó là tiểu giám quân Dương Duy Cường, rồi thì là tướng quân, còn dùng những lời nói miêu tả có thể hoạ được một bức họa giống người, tài hoa không thua kém bất cứ ai, cuối cùng lại bị nói là kẻ giả mạo nhưng giả mạo thì làm sao biết được cước pháp nổi danh của Dương gia.
Hôm nay lại được cứu một lần nữa và biết rõ hơn, ân nhân không phải Dương Duy Cường mà là Dương Tuệ Lâm, vì cứu lấy thân đệ và hoàn thành di nguyện của cha mà bất chấp mọi thứ dù chuyện đó có nguy hiểm đến đâu, hai người bọn họ đều có thể thành tri kỉ của nhau nhưng cảm xúc có chút thất vọng này là tại sao.
- Tại sao lại là nữ nhân chứ?
Bên này Tuệ Lâm vui vẻ không quản chuyện ngoài, ăn uống thoải mái bên cạnh ca ca và thân đệ của mình, Triệu Lữ cũng đã trở về với thông tin tìm hiểu được
Duy Cường hóng hớt hỏi.
- Ca, hắn là người thế nào?
- Đệ khoan vội vàng đã, hắn quả thật là người của Tuyết Vũ Quốc chúng ta, hơn nữa thân nhân của hắn cũng do quan lại chèn ép, giết cha nương, đánh chết huynh đệ, cưỡng bức tỷ muội.
Nếu như ta là hắn cũng sẽ hận đến tận xương tủy mà thôi.
- Không thể nào
- Đây là những gì ta mà ta biết, hắn lưu lạc tứ phương, nhận được một lần cứu mạng mà nợ thái tử đây 3 lời yêu cầu, đầu tiên là trở thành người Hải Châu công chúa tin tưởng nhất truyền đạt mọi đường đi nước bước giống như con mắt của thái tử đặt bên cạnh công chúa, ý định có được sự chú ý của nữ nhân quyền lực nhất từ đó có thể thống nhất 2 nước với nhau, hai là hành động sát thủ lúc đó tuy rằng đã thất bại, và chuyện thứ ba vẫn còn đang trong lúc chờ đợi.
- Ý định theo công chúa chỉ là tay trong cung cấp thông tin mà thôi không có hành động gì.
Tuệ Lâm lúc này nói.
- Không đơn giản như vậy, Chu Nam và cùng với Triệu Lữ, hai người một bước cũng không rời khỏi hắn, nếu như thái tử không thành công nhất định mệnh lệnh thứ 3 chính là ám sát công chúa, chúng ta không bảo vệ được sẽ trở thành tội nhân.
Còn nữa Bình Thiên ca phải gia tăng phòng hộ ở nơi này, Lưu Thành và Lưu Tuấn hai người tuyệt nhiên không được có hành động lạ cứ đi cùng với muội dong chơi khắp nơi nghe ngóng được thêm những thủ hộ của thái tử càng nhiều càng tốt, không thể để bọn họ nghi ngờ chúng ta đã có thể đoán được kế hoạch.
Duy Cường nhiệm vụ của đệ là nặng nề nhất, đệ tuyệt đối không được ra khỏi tẩm cung này dù có chuyện gì đi chăng nữa cho đến khi có hiệu lệnh của ta.
Duy Cường không hiểu.
- Tại sao chứ? Đệ càng nên xuất hiện mới đúng?
- Không được, ta phải phân tán lực lượng, đệ cứ ở đây rèn luyện Mỵ thức, không có lệnh của ta tuyệt đối ở lại giữ chân phần lớn những kẻ lợi hại ở đây, bởi vì dù đệ có xông ra cũng chưa chắc là đối thủ của bọn chúng.
Ta đã luôn ở nơi góc khuất theo dõi ít nhất cũng có vài người luôn để ý đến mà người Duy nhất có thể cầm chân được họ chỉ có đệ và họ chắc cũng chỉ có thể cầm nhân được đệ.
- Vậy còn tỷ?
- Đương nhiên là hoá thành mỹ nhân dạo chơi rồi, ngày đăng cơ còn 2 ngày nữa trong 2 ngày này ta hy vọng "hắn" sẽ nhận biết và tự tìm đến chỗ của ta nói cho ta biết mục đích thật sự của hắn là gì.
Người mà ta đang chờ đợi cũng đang chờ đợi thời cơ này
Ngày hôm nay một mỹ nhân ăn mặc y phục bạch y, đôi mắt được trang điểm hết sức cuốn hút người, dạo chơi khắp các nẻo đường, nếu như hôm qua thái tử náo loạn đường phố thì hôm nay Tuệ Lâm gây chuyện, hơn nữa cực kỳ nho nhã chỉ dám nói mình là một cung nữ bên cạnh Hải Châu công chúa, được công chúa sủng ái và ban thưởng cho rời khỏi một thời gian đi xem mọi thứ, điều đặc biệt là cử thêm hai người tuấn tú tài giỏi đi theo bảo vệ.
Đang đi thì bắt gặp tiểu hoàng tử đang đi hướng ngược lại, cũng là người đã trên chuyến đi vừa qua, nên chẳng mấy khó khăn để nhận ra nhau, nhưng tất cả đều lựa chọn lờ đi như chưa từng quen biết.
Khi cả ba người dừng chân ở một tửu lâu có góc nhìn khá đặc biệt, được ưu ái dọn hẳn một bàn trên lầu, tiểu nhị nói.
- Ba vị mời ngồi, chủ nhân của chúng tôi sẽ đến ngay
Tuệ Lâm tự rót cho mình một chén trà tận hưởng phong cảnh phía trước, cảm thán nói ra.
- Cảnh dù đẹp nhưng lại mang một nỗi sầu khó tả, nếu đã đến rồi thì cũng nên ngồi xuống đi chứ, hoàng đế Nguyệt Hà Quốc.
Một bộ thường phục lụa thượng hạng, một trung niên với gương mặt phúc hậu và đôi mắt tinh tường, bước đến ngồi cùng.
- Tiểu nha đầu ngươi thực sự có bản lĩnh giống cha ngươi, nếu như năm đó nghe lời chịu quy thuận trẫm thì đã không phải chịu cảnh xác nằm phơi hoang mạc được.
- Vậy thì hoàng đế của Nguyệt Hà Quốc tại sao cố ý dẫn dắt tiểu nữ đến đây? Chúng ta có chuyện cần thương lượng sao!
- Trẫm cho ngươi biết nội tình đăng sau cái chết của cha ngươi, ngược lại ngươi quy phục làm thần dân của trẫm, làm công chúa của trẫm cũng được
- Chúng ta chẳng có gì để trao đổi với nhau rồi nhỉ!
Hai người nhìn nhau sắc bén, nhưng một lão vương lâu năm sao lại chịu lép vế, chẳng qua tình hình cần người ngoài, đặc biệt là người không thuộc Nguyệt Hà Quốc hỗ trợ
- Vậy làm cách nào Dương tiểu thư đây giúp trẫm kiểm soát được nghịch tử
- Chuyện của ai người nấy lo, chẳng qua cái mà tiểu nữ muốn là một cái đầu bị lìa khỏi cổ trước sự chứng kiến của toàn bộ tất cả thần dân, nếu như năm xưa tiên hoàng đã từng bị âm mưu của hoàng đế mà tiếng oán bạo quân thì giờ đây hậu nhân của Tuyết Vũ Quốc cũng muốn đòi lại công đạo ấy.
- Haha, nha đầu ngươi nghĩ ngươi có thể sống xót khỏi đây sao?
- Nếu như không thì hoàng đế sẽ làm gì được tiểu nữ, hổ dữ không ăn thịt con bởi vì hổ con chưa đủ lớn nay hổ con đã muốn thịt hổ thì hà cớ gì phải giữ lại, sớm thôi cái dáng vẻ huy hoàng kiêu sa này sẽ hoàn toàn biến mất cùng với tham vọng thống lĩnh thiên hạ thành một.
Hoàng đế để lại một quyển sớ màu đen, rồi rời đi, Tuệ Lâm mở ra từng dòng chữ quen thuộc cũng như những lời cuối ngày của cha.
- Ngày...!tháng...!năm...!ta đã trở nên yếu hơn rồi, bọn chúng đã lên kế hoạch mà hạ độc ta, Lâm nhi, Cường nhi là cha có lỗi đã không bảo vệ được nương của hai đứa.
Cái chết của ta không đơn giản như những gì mà các con đã thấy, ta một lòng vì nước vì dân ấy vậy mà lại trở thành con chốt thí mạng, đem ra làm trò đùa của bọn chúng, cả ngày không ăn không có nghĩa ta sẽ dễ dàng bỏ cuộc, dễ dàng chịu thua trước cường quyền ác bá.
- Ngày...!tháng...!năm Lâm nhi, cha nhớ con, ta đã biết được kẻ đứng sau, một trận cá cược giữa hai nước, thái tử Nguyệt Hà Quốc và tam hoàng tử, bọn họ đem ta và một vài người hạ độc mất sạch nội lực thử xem bọn ta có còn sống xót không, ta bắt gặp được một đứa trẻ, ta gọi tiểu tử này là Bá Đạt để nó lại trên chặng đường thử thách và truyền lại cước pháp của Dương gia cũng coi như là đệ tử cuối cùng của cuộc đời ta.
- Ngày...!tháng...!năm, đã 3 tháng qua không chút thức ăn hoang mạc thật sự rộng lớn, đã có người ăn thịt người để tồn tại và cố nhét vào miệng ta thứ thịt sống đầy máu đó.
- Ngày...!tháng...!năm, ta nghĩ đây là những lời cuối cùng chẳng biết ai sẽ có được và liệu có trao lại cho con gái của ta không? Nhưng nếu có thể Dương gia chúng ta không nợ ai bất cứ điều gì, Lâm nhi hãy vì Dương gia mà sống.
- Ngày...!tháng...!năm, ta trở thành tù binh ở Nguyệt Hà Quốc và bắt ta đi khai thác đá, ta còn sống
- Ngày...!tháng...!năm, ta đã thoát ra khỏi được nơi giam cầm mình nhưng lại không thoát được lưỡi kiếm của kẻ thù, là bọn chúng, những kẻ tự xưng mình là liên minh của thiên tử, sẽ hỗ trợ nhau đăng cơ và khiến cho những kẻ ngán đường sẽ hoàn toàn biến mất.
- Ngày...!tháng...!năm, ta về với nàng đây.
Tuệ Lâm không vội để cảm xúc kiểm soát bản thân mình, nhìn vào bìa đen, với Mỵ thức bên trên lạ lùng lại là đích thị tên của tất cả những kẻ đó.
Có cả cái tên Hải Châu công chúa nữa
- Hai ca đừng nói gì hết cũng đừng nói ra với Duy Cường đệ ấy sẽ nổi cơn giận khó kiểm soát được, muội đã biết được một chuyện vô cùng thú vị, và cũng vô cùng ghê rợn, nhưng vì người Dương gia không muốn nợ ai nên ngày đăng cơ chúng ta sẽ làm loạn một chút còn con hổ kia có muốn giết con mình không là do bản thân quyết định, chúng ta không liên quan nhưng tuyệt đối không để hắn sống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...