Edit: Phạm Mai
Ngày đó Gia Cát Tĩnh Trạch đã bị ám vệ của Thần Tịch áp giải trở về kinh thành Nhai Nữ quốc, đưa đến trước đại môn Thừa tướng gia, tặng kèm một phần hưu thư cùng một bức thư xin lỗi.
Ngày kế, Nữ hoàng cũng thu được một bản tấu chương do Xích Dương công chúa gửi tới, nói nàng trị gia vô phương, làm cho phu thị chi nhất Đại công tử cùng nữ nhi Lễ bộ Thượng Thư Liễu Thi Thi ở phủ công chúa làm những việc cẩu thả, bị hộ vệ bắt gặp, thật sự làm tổn hại tới uy nghi hoàng gia, vì uy nghi hoàng gia xử tử Liễu Thi Thi, nhưng trong lòng vẫn áy náy như trước, nên đưa thư thỉnh tội, tự nguyện ở phủ công chúa cấm chừng một tháng, ăn chay niệm phật vì hoàng gia cầu phúc.
Đồng thời, thư thỉnh tội này cũng được gửi đến rất nhiều vị đại thần trong triều, nhất thời, trong triều xuất hiện rất nhiều lời nói sắc bén, yêu cầu Nữ hoàng khiển trách Thừa tướng dạy con vô phương, đồng thời khiển trách Lễ bộ Thượng Thư giáo nữ vô phương.
Nguyên bản vinh quang vô cùng Gia Cát gia tộc cùng Liễu gia đồng thời lâm vào cơn sóng nhỏ, bị bách quan cười nhạo.
Lẻn vào kinh thành Bắc Đường Quân Liên thu được tin tức này vô cùng ngạc nhiên, hắn rõ ràng đã cho người điều tra rõ ràng, Gia Cát Tĩnh Trạch quả thật là đối Xích Dương công chúa hữu tình, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy đây?
“Tam ca, suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương đi theo Bắc Đường Quân Liên ở kinh thành đều giẩ trang thành huynh đệ làm ăn, Cơ Tĩnh Viễn sau khi tới đến kinh thành không có mấy ngày liền rời khỏi bọn họ, Bắc Đường Quân Liên cũng không có ngăn trở.
Bất quá Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương cũng rất phối hợp, chỉ cần là chuyện tình hắn phân phó bọn họ đều đi làm thật tốt rất nhanh.
Bắc Đường Quân Liên nghe tiếng nghị luận bên trong tửu lâu liền thở dài, “Không có việc gì, chính là cảm giác được đạo lý tri nhân tri diện bất tri tâm*, không thể tin được hắn sẽ phản bội...... Quên đi, chúng ta làm tốt chuyện chính mình rồi nói sau.”
*tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng.
Trải qua một tháng, Bắc Đường Quân Liên mượn dùng nhân thủ Hạ Thượng Vũ âm thầm phái ra đã muốn ở kinh thành lập ra một căn cứ tình báo.
Đương nhiên, chuyện căn cứ tình báo này hắn sẽ không đi mạo hiểm mà nói cho bọn người Lâm Tuấn Thần. Chuyện tình trong những ngày này hắn phân phó cho bọn họ làm chỉ là đi tìm hểu rõ tin tức của các đại thần trong triều mà thôi.
“Ngũ đệ, nhà ngươi vốn ở kinh thành. Nếu muốn về nhà thì tìm thời gian rảnh rỗi về một chuyến đi, bất quá, đừng để lộ hành tung.”
Lâm Tuấn Thần kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Đa tạ Tam ca săn sóc, việc này ta sẽ lo lắng, bất quá chuyện tình tiểu thư phân phó chúng ta phải làm tốt, bây giờ xảy ra chuyện, có lẽ tiểu thư cũng hy vọng Tam ca nhanh chóng trở về bên người nàng hỗ trợ.”
“Không, tiểu thư có thể tự lo được. Chỉ là thiếu một người àm thôi, nàng sẽ không ngay cả điểm ấy sự tình đều xử lý không tốt.” Bắc Đường Quân Liên tự tin tràn đầy trả lời.
Nếu Xích Dương công chúa thật sự ứng phó không được. Trong kinh thành sao lại xuất hiện hai đại gia tộc đều bị đả kích đây, chỉ là một người nam nhân cùng một nữ nhân khiến cho Thừa tướng cùng Lễ bộ Thượng Thư Nhai Nữ quốc ngóc đầu lên được, bực này quyết đoán, làm sao cần hắn đi lo lắng.
Cái mà hắn lo lắng duy nhất chính là khi trước hắn nói với nàng Đại công tử là thật tâm không biết nàng có động tâm không, ai, việc này là do hắn thất trách.
“Tam ca nói đúng, chúng ta đang ở kinh thành có cần thêm chút lửa hay không, làm cho Thừa tướng......”
“Không cần. Vẽ rắn thêm chân. Không có hiệu quả gì, lần này bất quá là trừng phạt nhỏ mà thôi, Gia Cát gia nhất định sẽ không vì việc này mà sụp đổ được. Các ngươi nhìn chằm chằm quý phủ Đại tiểu thư thì tốt rồi.”
“Kia chuyện tình Nhị ca thì sao? Không nói cho tiểu thư một tiếng sao?”
Bắc Đường Quân Liên cười lạnh. Chuyện Cơ Tĩnh Viễn sẽ đi tìm Đại công chúa Xích Dương công chúa đã sớm liệu đến, nàng còn cố ý dặn hắn không cần ngăn trở, để hắn đi đây!
Có lẽ, những ai phản bội Xích Dương công chúa đều không có kết quả tốt.
......
Hi thành, Thần Tịch thu được thư an ủi của Nữ hoàng chính thời điểm đó liền đóng của không ra ngoài, bất quá có phải ăn chay niệm phật hay không liền khó nói.
Tỷ như, giờ phút này, nàng chính là thụ ấm tiểu thừa lạnh, ăn điểm tâm Bắc Đường Liên Vân tìm đến.
Bắc Đường Liên Vân nhìn nữ tử đang nằm kia rất là bất đắc dĩ, “Công chúa, ngươi hảo hảo thêm chút thịt đi! Ngươi xem mới nửa tháng ngươi liền gầy một vòng, ngươi rất khó dưỡng a!”
“Câm miệng, những thứ ta ăn đều là từ bạc của ta, cũng không pahir do ngươi nuôi dưỡng!” Thần Tịch đối với Bắc Đường Liên Vân nhiều lần châm chọc dáng người của nàng không tốt tỏ vẻ rất là phẫn nộ.
Gầy một chút có cái gì không tốt, xem ánh mắt hắn, giống như dáng người không đầy đặn chính là một xấu nữ vậy, thật sự là thẩm mỹ có vấn đề.
“Công chúa, ngươi chẳng lẽ là lần đầu tiên giết người, thẹn trong lòng cho nên muốn ăn chay niệm Phật?” Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc nhìn nàng, hắn suy nghĩ nát đầu cũng không biết vì sao Thần Tịch thật sự nguyện ý ngồi không.
Thần Tịch liếc trắng mắt, “Giết người không phải lần đầu tiên, thời điểm lúc trước bị ám sát, người Hắc Long bang đã bị ta giết vài cái. Ta ăn chay là vì Nữ hoàng ý chỉ.”
“Thật sự?”
“Đúng vậy. Được rồi, đừng so đo những việc nhỏ này, ta hỏi ngươi, người Hắc Long bang toàn bộ thuận lợi tiến vào kinh thành sao?”
Bắc Đường Liên Vân nhún nhún vai, “Việc này chờ Liễu Văn Hoa trở lại mới có thể xác định, bất quá, công chúa có thể an bài như thế thật sự làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa đấy. Cho dù có nằm mơ thì mười vị thượng tướng cũng không thể nào biết được ngươi đã đi trước một bước nhìn chằm chằm vào người nhà của bọn họ rồi.”
“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nếu là hướng về Đại công chúa, như vậy, mười vị thượng tướng này ở trong quân đều là người đức cao vọng trọng, không cho bọn họ thượng vị không có khả năng, vì cân bằng, biện pháp tốt nhất chính là đem lực lượng địch nhân hóa thành chính mình.”
Muốn có những ngày tiêu dao thì trước tiên cũng phải có thực lực đã, Thần Tịch sâu kín thở dài, cuộc sống này thực sự mệt mỏi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi đã gần hai tháng rồi, nhưng đến nay không có dấu hiệu trở về, nàng không thể không phòng.
“Công chúa, ta cảm thấy Tứ công tử không sai, không bằng đêm nay chiêu hắn thị tẩm?”
“Khụ khụ --”
Thần Tịch đang ăn điểm tâm liền mắc ở cổ họng, ho đến,ặt đều trở nên đỏ lên. Bắc Đường Liên Vân chạy nhanh cấp nàng vỗ lưng vài cái, “Công chúa, đừng kích động, ta cảm thấy Tứ công tử hội nguyện ý.”
Thần Tịch một cước đá văng hắn ra, cố sức nuốt vào điểm tâm, uống một ly nước cho yết hầu thuận lại, “Chuyện của ta ngươi không cần quan tâm, làm tốt chuyện của ngươi là được rồi.”
“Công chúa --”
“Ta nói cho ngươi, cho dù như thế nào đi nữa, các ngươi cũng chỉ cần như cũ làm tốt việc của chính mình là tốt rồi, cái khác không cần nghĩ nhiều.”
Thần Tịch lần đầu tiên tức giận ly khai đình viện, lưu lại Bắc Đường Liên Vân một mình khó chịu.
Hắn thật sự cảm thấy Tiêu Băng không sai a, Xích Dương công chúa làm cái gì vậy?
Hắn nào đâu biết rằng Tiêu Băng ở bên trong cảm nhận Thần Tịch là một cái sát thủ, nàng vừa mới xuyên qua đây alf bị Tiêu Băng cường hôn ở trong nước, hôn nàng đến không còn không khí, trực tiếp làm cho bản tôn nghẹn mà chết, nói cái gì thật tình? Kia thật sự là chê cười!
Nếu không phải nàng xuyên qua đây, Xích Dương công chúa liền chân chính hương tiêu ngọc vẫn.
Nghĩ đến hôn người lạnh như bang kia nàng liền phát run, Tiêu Băng tuyệt đối không phải người đơn giản! Mấy ngày nay hắn an phận không có nghĩa là nàng liền quên nụ hôn độc ác ban đầu......
Nàng không thể tin tưởng nam nhân giống như Tiêu Băng vậy, rất lãnh khốc, đó là một loại lãnh khốc phát ra từ nội tâm.
Bước nhanh trở lại phòng mình, Thần Tịch lại thất hồn đi vào hồ nhỏ bên cạnh viện, nhìn mặt hồ kia, nàng thực thích cảnh tượng như vậy bình yên như vậy, thực thích, làm một người bình thường, nhưng là......
Bỗng nhiên, mặt hồ nhiều ra một bóng dáng, Thần Tịch thấy rõ ràng bóng dáng ngược kia đột nhiên cả kinh, lại lọt vào một cái ôm ấp, Tiêu Băng thân thủ nắm ở eo nàng: “Công chúa, ngươi sợ ta?”
“Không có!” Thần Tịch chết cũng không thừa nhận, tay muốn đẩy hắn ra.
Tiêu Băng một tay nắm toàn bộ eo của nàng, một tay chạm vào tóc dài của nàng, cảm giác mềm mại như trước, nhưng tính tình đã sai lệch quá nhiều.
Hắn không có nhìn lầm một chút kích động hiện lên trong mắt nàng, nhìn đến nước, hắn không khỏi nghĩ đến nụ hôn trong nước mấy tháng trước, hắn rất tức giận, kết quả ở trong nước hôn nàng, thiếu chút nữa làm cho nàng hít thở không thông mà chết, cũng gián tiếp làm cho tính tình nàng đại biến.
Nghĩ đến hậu quả lần đó, hắn không khỏi có chút buồn cười, từng, làm bao nhiêu chuyện đều không thấy có kết quả, nhưng là nụ hôn kia lại làm cho nàng dần dần biến thành một cái tính tình hắn ưa thích.
Đối với Xích Dương công chúa lúc trước hắn thật sự không có cảm giác tốt đẹp nào, bất quá, người như hắn có một khuyết điểm trí mạng, thì phải là một người trọng tín, chỉ cần chuyện tình chính miệng hắn đáp ứng liền nhất định làm được.
Năm đó vì đại ân của tiên hoàng nên hắn đã từng nói ra lời thề kiếp này chỉ trung thành với một mình Xích Dương công chúa, chính từ lúc đó trong lòng hắn liền trung với Cung Thần Tịch, mặc kệ nàng đối nhân thế nào, đối hắn thế nào, hắn đều không có thương tổn nàng, cũng không có làm cho người ta lấy tánh mạng nàng.
“Buông!” Thần Tịch bị hắn ôm như vậy rất là quẫn bách, sắc mặt liền đỏ lên.
Kiếp trước nàng cũng không có cơ hội yêu đương, cho nên đối với tình yêu nam nữ còn không có trải qua.
Tiêu Băng yên lặng nhìn nàng, con ngươi lãnh khốc kia tựa hồ muốn nhìn đến sâu trong tâm linh của nàng, “Công chúa, ngươi vẫn như vậy thì tốt rồi.”
A?
Thần Tịch mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, không hiểu lời này có ý tứ gì.
“Công chúa, chuyện tình lần đó thực sự xin lỗi, ta nhất thời xúc động.”
A?
Sao lại nói thế? Thần Tịch có chút lọt vào sương mù, Tiêu Băng mỉm cười, tươi cười kia như vầng thái dương, bắn thẳng vào lòng người, đem Thần Tịch làm cho ngây ngươi, cha mẹ nha, nam nhân này cười rộ lên như thế nào đẹp mắt như vậy?
Tiêu Băng cúi đầu, nhẹ nhàng ở môi nàng in lên một nụ hôn, “Chính là lần đó......”
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của Tiêu Băng nhẹ nhàng rời đi, lưu lại một cổ mùi thơm thoang thoảng của thảo dươc quấn quanh trong lòng Thần Tịch.
Hôn --
Hắn vì chuyện kia mà hôn xin lỗi nàng? Thần Tịch phẫn nộ rồi, một lần đó là hắn muốn giết nàng có được hay không, nay tránh nặng tìm nhẹ đến một cái thực xin lỗi là xong?
Quá mức phẫn nộ đến nỗi Thần Tịch ý nghĩ nóng lên hướng về phía bóng dáng Tiêu Băng liền rống lên một câu: “Thối Tiêu Băng, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi thì như thế nào!”
Đã muốn đi ra ngoài viện Tiêu Băng nghe nói như thế thiếu chút nữa không kìm được ngã xuống đất: Công chúa khi nào học xong sư tử hống?
Bắc Đường Liên Vân lén lút bên ngoài viện ánh mắt tỏa sáng: Hấp dẫn, hấp dẫn, tuyệt đối hấp dẫn!
Nhìn xem kĩ xảo hôn vừa rồi của Tứ công tử, rõ ràng không phải lần đầu tiên, không thể tưởng được Tứ công tử lạnh như băng còn có một mặt tà ác như vậy!
Hắc hắc, đường huynh a, không phải huynh đệ không giúp ngươi, đây là hứng thú, hắn thực hy vọng làm cho Tứ công tử cùng công chúa thân nhau, sau đó làm cho đường huynh hắn cái người luôn luôn tự cho là đúng kia trở về kinh ngạc!
Tiêu Băng quay đầu nhìn thoáng qua, thở dài, từng, hắn là thật sự muốn cho Xích Dương công chúa rời đi nhân thế để giải thoát thật tốt, bởi vì nàng thật sự là làm người khác quá chướng mắt, bất quá, nay thôi, hắn cảm thấy như vậy cũng rất không sai.
“Tứ công tử, kinh thành có tin tức truyền đến, Hoàng Phủ công tử ít ngày nữa sẽ trở lại Hi thành. Nghe nói lần này trở về Đại công chúa muốn làm cho Hoàng Phủ công tử làm chính phu của công chúa chúng ta!”
Cái gì, làm cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm chính phu? sắc mặt Tiêu Băng nháy mắt trầm xuống, mới đuổi đi một cái Đại công tử, lại muốn nghênh đón một cái chính phu?
Người ta thích nhất trong số phu thị của chị ấy là Băng Băng đấy ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...