Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Thân hình thon dài của Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng có chút muốn lung lay trong gió, nàng tự nhiên dám đứng trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, thật làm cho người khác thấy có chút ngoài ý muốn.

Sau khi Tiêu Băng rời khỏi thì tát nhiên Thần Tịch sẽ không để cho mình phải ngồi trên chiếc xe ngựa để hưởng nắng được, nàng liền cho người thay đổi cho mình một chiếc xe ngựa khác.

Bắc Đường Quân Liên than nhẹ một tiếng: “Công chúa, ngươi tội gì chọc giận hắn?”

Thần Tịch nhẹ lắc tay hết sức vô tội: “Ta có sao? Ngươi không có nghe được là hồi nãy khi Tĩnh Trạch hỏi ta còn thay hắn nói tốt sao?”

Được, hắn không nghĩ tranh luận. Bắc Đường Quân Liên tự mình động thủ rót một ly trà giúp chính mình giải khát, không nghĩ tới hắn vừa mới rót ra thì đã có một cái bàn tay cầm đi.

Giương mắt liền thấy mỗ nữ vừa uống xong ly trà đangc ảm thấy thật là mĩ mãn, cuối cùng còn cố ý liếm liếm môi đỏ mọng: “Hô, cũng là ngươi hiểu chắm sóc người khác nhất, Quân Liên, ngươi chính là như vậy lấy được tâm của Thủy Yên sao?”

Bắc Đường Quân Liên trắng mắt liếc nàng một cái, Thủy Yên bất quá là một cái phong trần nữ tử, hắn cần phải dung tư thái hạ thấp mình này để lấy lòng sao?

Không đúng, hắn vừa mới đổ nước cũng không phải là vì săn sóc nàng, là nàng không có hỏi mà tự lấy nha.

“Quân Liên, ngươi nói Thủy Yên vì sao muốn đi theo ta làm nha hoàn đây?”

Nhắc tới việc này Bắc Đường Quân Liên có chút phiền chán, tức giận nói: “Ta làm sao mà biết, có lẽ nàng thích đi theo người.”

Thần Tịch cười cười: “Làm sao có thể, ta đoán a, nàng là muốn lấy lùi để tiến, ân, đi theo ta về sau mới có cơ hội thấy ngươi a.”

“Này --” Bắc Đường Quân Liên không phải ngốc tử, cũng không phải là một tiểu tử ngốc không rành thế sự, tự nhiên cũng biết sự tranh đấu của một số nữ nhân, từ nhỏ ở hậu viện Bắc Đường gia hắn nhìn không ít.


Lại nghe Thần Tịch nói: “Có lẽ nàng chính là thuần túy muốn nhìn thấy người của ngươi, không có tâm tư khác, chỉ cần nhìn thấy ngươi nàng liền thỏa mãn.”

Bắc Đường Quân Liên nhìn nàng trong mắt tràn ngập nghi hoặc, hắn cũng không cho rằng Xích Dương công chúa sẽ đơn thuần như thế tin tưởng Thủy Yên, nói lời này cũng là vì dò hỏi hắn đi?“Công chúa yên tâm, ở thời cơ không đạt được mục đích kia, Quân Liên mặc kệ đối ai cũng không làm tổn hại danh dự công chúa, đây là ta đối với Hoàng Thượng của chúng ta cam đoan.”

“Ân, ta tin tưởng ngươi, hạ -- Hạ quốc quốc chủ của các ngươi rất tốt, ta tin tưởng hắn cũng tin tưởng ngươi.” Thần Tịch biết sự tình nặng nhẹ, không đến cuối cùng nàng cũng sẽ không đem chuyện quan hệ chính mình cùng Hạ Thượng Vũ nói ra ngoài, nếu như bị người khác biết, liền sẽ giống như lời nói của Hạ Thượng Vũ, sẽ khiến cho rất nhiều người ở Nhai Nữ quốc càng thêm đỏ mắt.

Bắc Đường Quân Liên nhìn nàng một cái bỗng nhiên phóng thấp giọng âm khuyên nhủ: “Công chúa, Hoàng Thượng đối với người mặc dù tốt, nhưng là có chút chuyện ta không thể không nhắc nhở người một chút.”

“Nga, có cái gì cứ nói thẳng.”

“Người là Xích Dương công chúa Nhai Nữ quốc, nếu là công chúa bình thường cùng lắm thì gả cho Hoàng Thượng cũng không có gì, có thể làm hai quốc gia giao hảo, nhưng là, người bất đồng. Người danh nghĩa có mười vạn tinh binh Nhai Nữ quốc, không người không đỏ mắt, Nữ hoàng sẽ không cho người gả cho người quốc gia khác. Liền giống như ta cũng chỉ có thể là trở thành một phu thị công chúa, mà không có khả năng thú công chúa người tiến vào cửa Bắc Đường gia.”

Ân, này có đạo lý a, sau đó đâu? Thần Tịch thật chờ mong nhìn hắn, tỏ vẻ nguyện ý lắng nghe câu dưới.

Bắc Đường Quân Liên có chút ngốc, chẳng lẽ nói như vậy nàng còn không biết? Trong lòng thở dài: “Công chúa, ý tứ của ta là Nữ hoàng không có khả năng cho người cùng Hoàng Thượng Hạ quốc chúng ta ở cùng nhau.”

A.

Thần Tịch che miệng cười nhẹ, “Ngươi -- ngươi là lo lắng ta thích thượng Hạ Thượng Vũ? Ha ha ha...... Thú vị, thú vị......”

“Công chúa, ta nói là thật lòng.”

Thần Tịch cười đủ mới đứng đắn ngồi xong nhìn hắn nói giọng nhgieem trang: “Bắc Đường công tử, thiếu gia Bắc Đường gia, ngươi cứ việc yên tâm, bản công chúa đối Hạ Thượng Vũ là một chút tình yêu nam nữ đều không có. Ta cùng hắn thực thuần khiết, như ngươi biết, chúng ta là quan hệ hợp tác.”


“Khả --”

“Được rồi, việc này để lại sau đi, ta cùng hắn thực không có gì, cũng không khả năng có cái gì.”

Bắc Đường Quân Liên xem nàng như thế trong lòng lại rối rắm, chẳng lẽ chính là Hoàng Thượng coi trọng nàng, nàng đối Hoàng Thượng là không có một chút tâm tư? Thôi, thôi, nếu nàng như thế tự tin, hắn cần gì phải tốn tâm tư.

......

Dọc theo đường đi Thần Tịch cùng một số công tử thay nhau nói chuyện phím, mở miệng vui đùa, lại nghe mỹ nử Thủy Yên cầm nghệ một chút, cứ thế mà trôi qua, vào lúc ban đêm, các nàng đặt chân tới một cái khách điếm ở trên đường đi, sáng sớm hôm sau tiếp tục đi tiếp, bôn ba hai ngày cuối cùng cũng đến Phong thành.

Tiến vào Phong thành Thần Tịch luôn có cảm giác có một hơi thở hết sức quỉ dị vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, trực giác của nàng luôn luôn thực chuẩn.

“Công chúa, làm sao vậy?” Thủy Yên thấy nàng đột nhiên mặt có chút trầm xuống liền lên tiếng hỏi.

Thần Tịch đi xuống xe ngựa nói muốn đi bộ tới phủ Uất Trì tướng quân, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Bắc Đường Quân Liên bị phân phó đi trước, dẫn người tiến đến thông tri Uất Trì tướng quân.

Thần Tịch đi ở trên đường cái, đi theo phía sau là bốn người Gia Cát Tĩnh Trạch, Cơ Tĩnh Viễn cùng Lâm Tuấn Thần, Hứa Phi Sương, Tiêu Băng sau khi đi đường bị Thần Tịch làm cho sinh khí thì một ngày một đêm này không có lộ diện.

Gia Cát Tĩnh Trạch đi theo Thần Tịch bên người khó hiểu hỏi: “Công chúa, vì sao phải đi bộ? chúng ta mới tiến với cửa thành Phong thành không bao lâu, đi đường chỉ sợ còn cần tới nửa canh giờ mới có thể đến phủ Uất Trì tướng quân.”

“Không có gì, bất quá là cảm thấy thú vị thôi.”


Ngạch, này đi bộ có cái gì –

Gia Cát Tĩnh Trạch sắc mặt đột nhiên trầm xuống, bất động thanh sắc nhìn phía sau ba người liếc mắt một cái: Có địch nhân.

Cơ Tĩnh Viễn cùng Lâm Tuấn Thần hai người võ công cũng tốt lắm, thu được Gia Cát Tĩnh Trạch ánh mắt lập tức cũng phát hiện có người nhìn chằm chằm bọn hắn, không biết là nhằm về phía Xích Dương công chúa hay chỉ là bọn đạo trích bình thường.

Bốn người một phải một trái một trước một sau che chở Thần Tịch đang đi ở giữa, Thần Tịch xem bộ dáng bọn hắn cũng biết bọn họ phát hiện không ổn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, xem ra, bốn người này vẫn là có thể tin tưởng một chút, ít nhất bọn họ sẽ không muốn tánh mạng của nàng.

Tiêu Băng thì không giống như thế, lần nàng xuyên đến kia, rõ ràng hắn chính là muốn ở trong nước ép cho nàng chết, nếu không phải hắn làm cho bản tôn ngạt chết, cũng không tới phiên nàng đến nơi này.

“Công chúa, chúng ta mau chóng đi phủ tướng quân cùng Hoàng Phủ công tử hội hợp đi.” Lâm Tuấn Thần mở miệng đề nghị nói.

Hứa Phi Sương cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bọn họ vài cái võ công là không kém, nhưng là chỉ sợ có cái gì vạn nhất, bọn họ bồi không được a.

Thùng thùng thùng --

Ngã tư đường phía trước phát ra một trận thanh âm tiếng trống đang được vây quay bởi nhiều người, Thần Tịch nhìn thoáng qua ánh mắt sáng ngời: “Đoàn xiếc thú.”

“Công chúa --”

“Đi, đi xem, ta trước kia đều không có gặp qua đâu.” Thần Tịch cao hứng chạy về phía trước, Gia Cát Tĩnh Trạch bốn người gắt gao đi theo nàng.

Lâm Tuấn Thần thân thủ giữ chặt tay nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Công chúa, đoàn xiếc này nếu người muốn xem diễn thì có thể gọi vào trong phủ để xem, bây giờ ở Phong thành chúng ta không quen thuộc vẫn là đừng đi tới đó.”

“Không được, xem trên đường mới có hương vị a, cùng dân chúng cùng nhau xem.”

Thần Tịch nói xong ngược lại lôi kéo Lâm Tuấn Thần chạy càng nhanh hơn, Gia Cát Tĩnh Trạch bất đắc dĩ cùng Cơ Tĩnh Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, theo sau theo sau.


Thời điểm Hứa Phi Sương tới gần đoàn tạp diễn liền nhíu mày, không biết vì sao hắn cảm giác có một hơi thở kì quái, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng nói không nên lời là vị gì, chính là cảm giác không thoải mái.

Chính là nhìn Xích Dương công chúa lôi kéo Lâm Tuấn Thần xem diễn rất là thích ý, tuyệt không nguyện ý rời đi.

Ba người bọn họ không dấu vết đem nàng hộ ở trung tâm lại vẫn là cảm giác được một loại bất an, chính là loại bất an nói không nên lời.

Thần Tịch nhìn người đứng trên sào trúc chổng ngược, một người còn lại ở phía dưới khởi động sào trúc, nhìn xem hết sức đầu nhập, người đoàn diễn này nếu không có võ công thì chính là đã luyện tập thật lâu.

Rất bưu hãn, muốn nàng đứng trên một cây sào trúc nàng thật làm không được, cao như vậy a.

Lâm Tuấn Thần trong lòng bàn tay truyền đến từng đợt nhiệt lưu, làm cho hắn nhịn không được đổ mồ hôi, hắn vẫn là lần đầu tiên cùng một cái nữ tử thân mật như thế xuất hiện ở trước công chúng, trong lòng bàn tay mềm mại không sương những chỉ tay nhỏ bé, cảm giác khác thường liền như vậy xuyên thấu qua trong lòng bàn tay truyền lại đến trái tim.

Lúc này, hắn đã muốn xem nhẹ cái hơi thở quỷ dị kia, cũng xem nhẹ đoàn tạp diễn trước mắt, chỉ cảm giác bàn tay kia truyền vào độ ấm tới tận tâm.

Thời điểm đang nhìn xem thật phấn khích, không biết ai hô một câu “Giết người.”

Vây xem dân chúng liền ầm ầm kinh sợ thối lui, tay Thần Tịch lôi kéo Lâm Tuấn Thần còn không có buông ra, thời điểm hoàn hồn liền còn lại có năm người bọn họ đứng tại đó không hề có động tĩnh nào.

Thần Tịch nhìn chung quanh liếc mắt một cái, không có thấy cảnh tượng giết người a, đây là có chuyện gì?

Đột nhiên, xuy xuy vài tiếng một cái vòng lửa nổi lên, cũng là đem năm người Thần Tịch vây quanh ở vòng lửa.

Gia Cát Tĩnh Trạch sắc mặt trầm xuống, quả nhiên đến đây.

“Tuấn Thần, chiếu cố thật tốt công chúa.”

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui