Bắc Đường Liên Vân dùng thời gian một ly trà đối phó kẻ cơ bắp, Thần Tịch nhìn mấy người Lâm Tuấn Thần giúp đỡ một thiếu niên mười bốn mời lăm tuổi đi ra, sắc mặt tái nhợt thì biệt mọi việc đã tốt, lạnh lùng hướng kẻ cơ bắp bắn một cái, oành một tiếng, kẻ cơ bắp không rõ cho nên ngã xuống, bộ dáng chết không nhắm mắt.
Bắc Đường Liên Vân cũng bị làm cho hoảng sợ, nhìn thấy bộ dáng Thần Tịch không có gì gọi là giao động thì bước nhanh đến bên cạnh: “Công chúa, người?”
“Đi thôi! Những người ở trên rất nhanh sẽ phát hiện!”
A? Có ý gì?
Thần Tịch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng vào tầng hầm của Cung Phi Yến dễ dàng như vậy sao?”
Bắc Đường Liên Vân gãi gãi đầu: “Là rất dễ dàng, ta còn đang cảm thấy rất kì quái!”
Thần Tịch bĩu môi: “Đi thôi, những người gần với chỗ cất dấu người này đã bị ta hạ độc làm cho hôn mê, chạy nhanh!”
Cái gì!
Mắt Bắc Đường Liên Vân trừng lớn nhìn nàng, rat ay khi nào? Căn bản là hắn không có nhìn thấy!
Hứa Phi Sương cùng Lâm Tuấn Thần giúp đỡ vị thiếu niên kia, “Công chúa, đi thôi!”
Sáu người theo thứ tự rời đi đi tới cửa dưới cây hòe, Cơ Tĩnh Viễn nhìn một loạt phòng ở nhỏ bên phải, “Công chúa, những người bị giam giữ bên kia đều là mấy khất nhi (trẻ em mồ côi, ăn mày) vô tội, Đại công chúa muốn đem bọn họ bồi dưỡng thành sát thủ!”
“Nhị ca, lần này chúng ta không có khả năng cứu được nhiều người!” Lâm Tuấn Thần không đồng ý mở miệng khuyên nhủ: “Trước hết vẫn nên mang Cửu hoàng tử rời đi, sau đó lại triệu tập nhân thủ rồi hãy tới lần nữa!”
Thần Tịch nhìn Cơ Tĩnh Viễn liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Đi thôi, đêm nay lại đến cứu người!”
Sáu người theo thứ tự đi lên, trong hoa viên vẫn không có một bóng người, Bắc Đường Liên Vân ngưng thần nghe xung quanh một chút, “Công chúa, có một đội binh lính đến đây, chúng ta nhiều thêm hai người không dễ đi ra.”
Thần Tịch đánh giá Cơ Tĩnh Viễn liếc mắt một cái: “Võ công của ngươi không có bị phế chứ?”
“Không có. Bất quá bây giờ lại không có khí lực, bọn họ cho ta ăn nhuyễn cân tán.”
Ai!
Thần Tịch thở dài, nhìn về phía Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương. “Hai người các ngươi, một người đưa một người đi ra từ tường viện, ta sẽ nói có người tập kích ta. Các ngươi đuổi theo thích khách!”
“Vâng.”
Lâm Tuấn Thần giúp đỡ Cơ Tĩnh Viễn, Hứa Phi Sương giúp đỡ Cửu hoàng tử Tần quốc bay nhanh để tránh người.
Vừa bay vọt lên tường viện chợt nghe thấy một tiếng kêu: “Người nào?”
Sau đó phù phù một tiếng hẳn là người bên ngoài viện ngã xuống. Bắc Đường Liên Vân rất phối hợp hô một tiếng: “Có thích khách, bảo hộ công chúa! Người tới a --”
Nói xong còn lôi kéo Thần Tịch ra hướng bên ngoài, vừa chạy đến bên ngoài hoa viên liền gặp một đội binh lính tuần tra, Bắc Đường Liên Vân lập tức nói: “Các ngươi đến vừa đúng lúc, có người muốn gây bất lợi cho Xích Dương công chúa, đã muốn chạy ra khỏi tường viện, các ngươi chạy nhanh đuổi theo!”
“Thích khách?” Trưởng thị vệ kinh nghi nhìn bọn họ.
Thần Tịch trợn mắt trầm xuống, “Như thế nào, tính mạng của bản công chúa ở trong mắt các ngươi không đáng giá tiền có phải hay không?”
“Không, không, Xích Dương công chúa thứ tội, thuộc hạ sẽ lập tức đuổi theo!” Trưởng thị vệ vẫy vẫy tay mang theo binh lính chạy nhanh ra ngoài đi bắt thích khách.
Thần Tịch cùng Bắc Đường Liên Vân cũng theo ở phía sau rời đi, đến vội vàng đi vội vàng.
Chờ thời điểm quan gia phủ Đại công chúa đến, bóng người mấy người Thần Tịch đã không còn, hỏi rõ ràng sự tình xảy ra quản gia liền mơ hồ một trận, bỗng nhiên vỗ đùi.“Không tốt, mau đi xem tình trạng ở hoa viên cho ta.”
Khi quản gia nhìn thấy cây hòe ở nơi đó, bị người hủy đi cơ quan hắn liền biết không ổn, mang theo thân tín đi xuống liền nhìn thấy kẻ cơ bắp đang nằm ngay đơ. Mà chỗ nhốt Cơ Tĩnh Viễn cũng không có thanh âm, tra xét một chút không bao lâu sau phát hiện ngay cả Cửu hoàng tử Tần quốc cũng không thấy, cái này hắn hoảng, vội vã mang theo hộ vệ hảo tốc đi tới phủ Xích Dương công chúa.
Chỉ tiếc, thời điểm quản gia phủ Đại công chúa Lưu Dương mang theo người tới phủ Xích Dương công chúa, thủ vệ đã muốn đóng cửa lại, hắn cũng không gặp được Xích Dương công chúa,
Nhân gia nói công chúa bị sợ hãi, đóng cửa từ chối tiếp khách để tĩnh dưỡng!
Lưu Dương khuyên can mãi, thủ vệ chịu không nổi đi vào trong thông báo, khi quay lại cũng là một câu: “Phiền toái ngươi vài ngày nữa lại đến, công chúa cần tĩnh dưỡng.”
Mặt Lưu Dương trầm xuống ly khai, hắn đã muốn có tám phần khẳng định Xích Dương công chúa có liên quan tới việc Cơ Tĩnh Viễn bị cứu đi, bất quá không có chứng cớ, cho dù có hắn cũng không thể nói, Cơ Tĩnh Viễn chính là phu thị Xích Dương công chúa, Đại công chúa nhà hắn có lý do gì nhốt người!
Ngay tại thời điểm Lưu Dương muốn dời đi bên trong lại đi ra một người, hộ vệ vừa thấy người tới liền cung kính hô một tiếng: “Tam công tử hảo!”
“Ừ, làm sao vậy?”
“Là quản gia phủ Đại công chúa muốn cầu kiến công chúa chúng ta.” Hộ vệ thành thật trả lời.
Bắc Đường Liên Vân nhìn Lưu Dương liếc mắt một cái, ý tứ hàm xúc không rõ nở một nụ cười, “Là quản gia phủ Đại công chúa sao? Đến vừa vặn, công chúa chúng ta vừa vặn tỉnh táo lại, nói muốn trông thấy Lưu quản gia, hỏi một chút sự tình đây!”
Trong lòng Lưu Dương lộp bộp một chút, nguy rồi!
Hắn đáng rắn động cỏ!
Đáy mắt Bắc Đường Liên Vân hiện lên một chút châm biếm, dám đuổi tới nơi này, có đảm lượng a! Cười tủm tỉm tay làm một cái tư thế thỉnh: “Lưu quản gia, mời vào bên trong!”
“Ha ha, cái kia, nếu công chúa chấn kinh cần tĩnh dưỡng, ngày khác nô tài lại đến!”
“Ngày khác? Lưu quản gia nói đùa, ngươi đã thành tâm đến đây như vậy, làm sao có thể chậm trễ ngươi, mời ngươi vào, có le công chúa đã tỉnh rồi, sẽ không quấy rầy.”
Lưu Dương nhìn xem vài cái hộ vệ phía sau, da đầu run lên, như thế nào mà hắn lại xúc động mang theo sáu bảy cái hộ vệ đến đây chứ?
Bắc Đường Liên Vân giống như bây giờ mới phát hiện hộ vệ phía sau hắn, hơi hơi ghé mắt một chút: “Ai, này, người phủ Đại công chúa chính là bất đồng, ngay cả quản gia ra ngoài cũng có vài cái hộ vệ đi bên cạnh, thật sự là ân sủng vô hạn mà!”
“Không phải, Tam công tử hiểu lầm, bọn họ đi ra ngoài làm việc, chúng ta thuận đường mà thôi.” Lưu Dương càng ngày đổ mồ hôi lạnh càng nhiều.
Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, căn bản bọn họ chính là trúng bẫy Xích Dương công chúa, rõ ràng cứu người đi, nàng cố ý làm ra một bộ dáng chột dạ, để cho trong lúc nhất thời bọn họ không kịp suy nghĩ liền đuổi theo!
Ôi uy, thật đúng là hồ đồ mà!
Vẻ mặt Lưu Dương chua sót, tâm tình Bắc Đường Liên Vân lại thật tốt đi trước dẫn đường, “Lưu quản gia, mời bên này, có lẽ công chúa đang ở chính sảnh chờ ngươi!”
Lưu Dương kiên trì theo sau, đi vào chính sảnh liền thấy được Xích Dương công chúa tinh thần sáng láng ngồi ở ghế chính giữa nhàn nhã phẩm trà, “Nhỏ (tiểu nhân) Lưu Dương bái kiến công chúa!”
“Miễn lễ, Lưu quản gia, vốn dĩ ta cùng Bắc Đường vội vã đuổi theo thích khách liền xem nhẹ một việc, bây giờ mới nghĩ đến, muốn mời ngươi giải thích nghi hoặc!”
“Mời công chúa nói, nhỏ (tiểu nhân) tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy nói hết không giữ lại, cũng có thể hiểu là biết gì đều nói hết)!”
Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn về phía Cơ Tĩnh Viễn đang mềm nhũn một bên ngồi, “Ngươi xem xem hắn là ai?”
Lưu Dương từ khi đi vào phòng liền thấy được Cơ Tĩnh Viễn đang nữa nằm nữa ngồi một bên, một lòng đã sớm rõ ràng, “Công chúa, hắn, hắn là Nhị công tử.”
“Đúng nga, ngươi có biết sao?”
“Biết, biết......” Cái trán Lưu Dương rơi thật nhiều mô hôi lạnh.
Thần Tịch thở dài, “Nhưng là, ta lại phát hiện hắn ở phủ Đại công chúa đâu, hay là có thích khách đem hắn theo đường tầng hầm bắt đi ra ngoài, nếu không phải gặp được hai vị phu thị của ta võ công tốt, thật may bắt gặp, chỉ sợ vị Nhị công tử này của ta không biết muốn biến mất bao lâu đâu! Thích khách là loại người nào ta sẽ không quản, tạm thời chỉ hỏi ngươi, phu thị của bản công chúa vì sao ở tầng hầm phủ Đại công chúa ngầm chịu tra tấn?”
“Xích Dương công chúa người hiểu lầm, Đại công chúa đối với người luôn luôn yêu thương có thêm, yêu ai yêu cả đường đi, làm sao có thể xuống tay đối với phu thị của công chúa? Nhất định là thích khách kia --”
“Ta nói, thích khách trước miễn bàn, ngươi hãy giải thích rõ ràng với ta vì sao phu thị của ta lại ở dưới tầng hầm phủ các ngươi?”
“Này --”
Lưu Dương lau mồ hô, rất là xấu hổ, “Công chúa, kỳ thật Nhị công tử đi vào phủ Đại công chúa làm khách, Đại công chúa vẫn luôn chiêu đãi đàng hoàng, cũng không có nghĩ tói bị thích khách bắt đưa tới tầng hầm......”
Ha ha, Thần Tịch cười khẽ, giọng điệu ôn nhu nói: “Thì ra là thế a! Hoàng tỷ thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả phu thị của bản công chúa đều muốn chiếu cố vài phần!”
“Vâng, là chiếu cố!” Lưu Dương cảm thấy hôm nay hắn thực không hiểu rõ chính mình bị cái gì, thực không hiểu, vì sao hôm nay hắn lại mất bình tĩnh ngày thường, còn xúc động đến phủ Xích Dương công chúa.
Thần Tịch nhẹ uống một ngụm trà, sâu kín thở dài, “Lưu quản gia, vì sao ta lại nghe nói tầng hầm nhà các ngươi lại chứa một ít khất nhi vô tội hả?”
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, công chúa người hãy nghĩ làm sao chúng nô tài có thể không kính trọng đối với phu thị người!”
“Nga, như thế nào lại là một cái hiểu lầm?”
Lưu Dương bị ánh mắt lạnh nhạt của Thần Tịch nhìn làm cho lòng không yên, cũng không biết Cung Thần Tịch sẽ đối phó hắn như thế nào, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, rốt cục hắn tìm được một cái cớ thật gượng ép, “Công chúa, nô tài đoán, nhất định là thích khách này vụng trộm ở phủ Đại công chúa đào một cái mật đạo dưới đất, đáng giận bọn họ dám thừa dịp Đại công chúa không ở đây liền khi dễ đến trên đầu chúng nô tài, thật sự rất đáng giận!”
Nhân tài a!
Thần Tịch tiếc hận nhìn Lưu Dương liếc mắt một cái, người này thật sự có chút cơ trí, ngay cả khi bị như thế này vẫn không để lộ ra chút sơ hở gì của Đại công chúa, còn đang suy nghĩ biện pháp giải vây.
Mệt nàng trước khi rời đi đã hạ cho hắn một loại độc tố có thể làm cho cảm xúc kích động, không thể nghĩ tới nhanh như vậy hắn liền tỉnh táo lại, thật sự là nhân tài!
Nên đối phó hắn như thế nào đây?
Người đã muốn cứu, cũng không thể quá mức cường ngạnh, chứng cớ? Cho tới bây giờ chứng cớ vẫn luôn không đáng tin cậy, nhất là đối với cái Nữ hoàng cũng không có hảo cảm gì với nàng. Khe khẽ thở dài, Thần Tịch mở miệng nói: “Nếu là bị người lợi dụng sơ hở, như vậy, đem mấy khất nhi đáng thương đó đến nơi này của ta đi, ta nghĩ làm chút việc thiện.”
“Này --” Sắc mặt Lưu Dương đều thay đổi,
Ánh mắt Thần Tịch hơi hơi nhíu lại, nguy hiểm theo dõi hắn: “Như thế nào? Không vui ý để cho bản công chúa tạo một tên tuổi tốt sao?”
“Không, không, nhỏ (tiểu nhân) không dám, nhỏ (tiểu nhân) chính là nhất thời cảm động, Xích Dương công chúa thiện lương như thế, đám khất nhi này thật là có phúc khí.”
“Ân, gặp nhau chính là hữu duyên, ta thật thương cho những đứa tre này, vậy để cho Tam công tử cùng Lục công tử đi theo ngươi một chuyến, đem mấy khất nhi mang về đi!”
“Nhỏ (tiểu nhân) -- tuân mệnh!”
Phía sau lưng Lưu Dương mồ hôi lạnh ứa ra, làm y phục đều ướt đẫm, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, Xích Dương công chúa nổi tiếng điêu ngoa, nếu hắn còn cố phân cao thấp với nàng đó chính là một việc ngu ngốc.
Để có thể không cho việc này trở nên lớn hơn, hắn đã muốn lau mồ hôi lạnh một phen.
Không được, hắn phải bình tĩnh một chút, kế tiếp phải làm sao mới là đại sự!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...