Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Edit: Phạm Mai

Nhìn nhóm người nhân gia rời đi, Cung Phi Linh không hiểu sao có chút nhụt chí, vì sao Nhị hoàng tỷ một chút cũng không giống như trước kia? Những lời mà lúc trước Đại hoàng tỷ nói cũng không giống chút nào, căn bản không phải như người mà tỷ ấy nói.

“Công chúa?” Lan Khê thở dài nói: “Công chúa, Xích Dương công chúa đã khác xưa, người đừng trở mặt cùng nàng có lẽ sẽ tốt hơn.”

Cung Phi Linh phiền chán nhìn Lan Khê liếc mắt một cái, “Ta biết!”

Mà sau khi Thần Tịch rời đi trà lâu cũng không có đi ăn cơm cùng Sở Mục Hàm, nàng không thích ăn cơm cùng người xa lạ, mất mặt, cho nên tùy ý tìm một cái cớ trở về phủ công chúa.

Trở lại phủ công chúa, một bên Thần Tịch chơi đùa mấy món đồ mình vừa mua khi nãy một bên nói chuyện với mấy vị mỹ nam: “Tiêu Băng, ngươi hãy đi điều tra Tán Kim lâu, điều tra xem có phải Đại công chúa công đạo truyện gì hay không, nhất là cái chưởng quầy kia, ta không tiếp tin hắn thực sự không biết ta.”

“Hảo.”

“Nếu tra được cái gì cũng không cần đả thảo kinh xà, tiếp tục kêu người giám thị, tùy thời báo cáo cho ta! Quân Liên, ngươi tiếp tục lẻn vào chỗ tối nhìn chằm chằm các gia tộc khác, làm cho Bắc Đường đi ra đi theo bên người ta là được rồi.”

Bắc Đường Quân Liên gật gật đầu, không có nói gì thêm.

Vân Thanh Ngân nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, “Công chúa, vậy ta làm cái gì?”

“Ngươi quản gia, phủ công chúa khuyết thiếu một quản gia, ngươi tới quản gia đi!”

Ngạch!

Vân Thanh Ngân thở dài, nhận mệnh nói: “Được rồi, ta quản gia.”

Bắc Đường Quân Liên suy nghĩ một hồi nhắc nhở nói: “Công chúa, ngươi muốn trông thấy Ngũ công tử cùng Lục công tử hay không? Mấy tháng này bọn họ đi theo ta giúp không ít việc, chỉ là cảm giác bọn họ có tâm sự gì đó...... Còn ta, tất nhiên bọn họ sẽ không tin tưởng.”

Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương? Thần Tịch khẽ nhíu mày, hai người kia ôn thanh ôn khí, tới nay vẫn thủy chung không có lộ ra ác ý với nàng, nhưng cũng không có tỏ vẻ thiện ý, nàng có chút đoán không ra.“Hai người bọn họ có chủ ý gì. Cơ Tĩnh Viễn hắn thế nào......”

“Không biết, hắn giống như tiêu thất, bất quá ta xác định hắn biến mất ở phủ Đại công chúa. Bởi vì người của chúng ta nhìn hắn vào phủ đệ Đại công chúa, nhưng lại không nhìn thấy hắn đi ra.” Đối với chuyện Cơ Tĩnh Viễn biến mất Bắc Đường Quân Liên vẫn có chút để ý, vốn Cơ Tĩnh Viễn nói muốn đi phủ Đại công chúa một chuyến. Cũng không có nói không trở lại.


Ở bên trong hiểu biết của hắn, Cơ Tĩnh Viễn nếu chọn rời khỏi Xích Dương công chúa tất nhiên sẽ nói một tiếng rồi mới rời đi. Sẽ không lén lút.

Thần Tịch khe khẽ thở dài, hiển nhiên Cơ Tĩnh Viễn cùng Đại công chúa có một loại giao tình không giống như bọn họ, nhưng rốt cuộc đó là mối quan hệ thế nào cũng chỉ có mình bọn họ biết.

Tiêu Băng nhìn Thần Tịch bỗng nhiên nói: “Công chúa, ở kinh thành Cơ gia cũng thuộc danh môn thế gia, ta nghĩ qua mấy ngày nếu nhà bọn họ không thấy Cơ Tĩnh Viễn thì sẽ có nghi vấn.”

Thần Tịch ngạc nhiên: “Có ý tứ gì?”

“Ý trên mặt chữ, người Cơ gia không biết Cơ Tĩnh Viễn tự chính mình ly khai khỏi công chúa đi tìm Đại công chúa, ở bọn họ trong mắt. Cơ Tĩnh Viễn chính là đi theo bên người công chúa, nếu không thấy người tất nhiên phải tìm công chúa hỏi!”

“Ta --” Thiếu chút nữa Thần Tịch đã nghĩ mắng chửi người, bất quá nhìn đến ba vị nam sĩ trước mặt thì vẫn dừng miệng đúng lúc, “Vấn đề này cũng do ta phụ trách?”

“Đương nhiên, nếu một ngày mạc danh kỳ diệu không thấy ta người của Tiêu gia tự nhiên cũng tìm công chúa để hỏi!”

Dựa vào, đây là cái đạo lý gì? Nàng còn thành bà quản gia? Phải phụ trách báo cáo hành tung các vị phu thị cho các vị nhạc phụ nhạc mẫu biết?

Rất đáng giận! Nam nhân còn cần nữ nhân coi chừng?

Bắc Đường Quân Liên thở dài, hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, “Công chúa, chuyện này không thể không phòng, nếu không. Phái người đi phủ Đại công chúa tìm xem?”

Một cái nam nhân rõ ràng phản bội nàng còn muốn nàng đi tìm?

Ai!

Thở dài một tiếng, Thần Tịch tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, “Được rồi, các ngươi đi làm việc trước đi! Việc này cũng phái người đi tìm hiểu. Bất quá nếu tìm không thấy, cũng không cần lãng phí nhiều khí lực.”

Ba người lĩnh mệnh rời đi, lưu lại một mình ngồi Thần Tịch ở trong phòng khách, cùng cách bài trí đơn giản, làm cho người ta có loại cảm giác hít thở không thông.

Nàng miễn cưỡng nhắm mắt nằm trên trường kỉ, cần nghỉ ngơi một chút.


Bên trong giấc ngủ, bỗng nhiên Thần Tịch thấy được bóng dáng Cơ Tĩnh Viễn, do tức giận nàng muốn đi tới trước mặt hắn chất vấn một phen, nhưng nàng càng đuổi, cước bộ Cơ Tĩnh Viễn càng nhanh......

“Đứng lại --”

Nàng mở miệng kêu hắn, nhưng giống như Cơ Tĩnh Viễn nghe không thấy thanh âm nàng cho nên tiếp tục bước đi, Thần Tịch không phục đi theo hắn, cuối cùng đi tới một chỗ phủ đệ, bảng trước cửa viết “Phủ Ánh Dương công chúa”, Thần Tịch ở trong mộng có chút nghi hoặc, Ánh Dương công chúa là ai?

Mắt thấy Cơ Tĩnh Viễn đi vào, nàng cũng không sũy nghĩ nữa chạy đuổi theo, liền nhìn thấy Cơ Tĩnh Viễn bỏ qua một cái hoa viên, đi vào một địa phương có chút tĩnh lặng, sau đó thấy hắn quay đầu có chút ưu thương nhìn nàng một cái.

Thời điểm Thần Tịch muốn mở miệng kêu hắn lại thì thấy hắn nhảy xuống một cái hố, Thần Tịch sợ tới mức trực tiếp ngồi dậy. Một đầu mồ hôi lạnh ứa ra, lấy tay lau đi, “Di, là nằm mơ?”

Hô!

Nhẹ thở ra, tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nàng cảm thấy tinh thần có chút không yên. Nghĩ nghĩ nàng vẫn kêu một tiếng, “Người tới!”

Linh Nhi ở ngoài cửa chạy nhanh vào, “Công chúa, người có phân phó gì?”

“Ta muốn hỏi một chút, phủ Ánh Dương công chúa là phủ của ai?”

Linh Nhi trừng lớn mắt, “Công chúa, Ánh Dương công chúa chính là Đại công chúa a, Ánh Dương là danh hào Đại công chúa.”

Đại công chúa?

Thần Tịch nhíu mày, tại sao vừa rồi lại mơ thấy điều kì quái như vậy, nàng luôn luôn rất ít mơ thấy người mà mình không thèm để ý, tự hỏi Cơ Tĩnh Viễn không phải người mà nàng quan tâm, tại sao có thể mơ thấy hắn?

Chẳng lẽ ngày suy nghĩ nên đêm mộng? Không đúng, nàng căn bản không nghĩ hắn.“Linh Nhi, đi gọi Tứ công tử tới!”

“Vâng, “

“Đợi chút, Tiêu Băng đi ra ngoài làm việc, ngươi đi kêu Ngũ công tử cùng Lục công tử tiến đến!”


“Vâng.”

Sau một lát, Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương xuất hiện, bọn họ vẫn giống như trước kia không khác gì cả, một cái thần sắc ôn nhã, một cái mặt mang u buồn.

Hai người hành một cái lễ xong, Lâm Tuấn Thần dẫn đầu mở miệng, “Công chúa, người triệu kiến chúng ta là có việc?”

“Có.” Thần Tịch nhìn Linh Nhi liếc mắt một cái, ý bảo nàng lui ra.

Linh Nhi thức thời rời đi, đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.

Thần Tịch nhìn Lâm Tuấn Thần, gằn từng chữ: “Ta mơ thấy Cơ Tĩnh Viễn!”

Lâm Tuấn Thần đầu tiên là sửng sốt, lập tức chống lại ánh mắt thản nhiên kia của Thần Tịch liền hiểu được, “Công chúa có phải quên bản lĩnh Nhị ca hay không?”

“Cái bản lĩnh gì?”

“Tiên tri, đi vào giấc mộng.”

Ha? Thần Tịch kinh ngạc nhìn hắn, Cơ Tĩnh Viễn có bản sự tiên tri, đi vào giấc mộng?

Lâm Tuấn Thần nhìn biểu tình của nàng liền hiểu được nàng cũng đem việc này quên đi, “Công chúa, từ nhỏ Nhị ca đã có bản sự tiên tri, đi vào giấc mộng, cho nên mới bị tuyển định làm phu thị công chúa, này kỳ thật do tiên hoàng quyết định, không phải do Đại công chúa muốn đưa cho người! Tiên hoàng lưu lại di mệnh, Nhị ca phải trở thành phu thị của người, bằng không Cơ gia sẽ không gặp tai ương. Nhị ca vốn cùng Đại công chúa giao hảo, cho nên vì Tiên hoàng hạ lệnh mới có phản cảm với ngươi......”

Hôn mê!

Thần Tịch đối với bản lĩnh Cơ Tĩnh Viễn có hứng thú, “Ngươi nói rõ cho ta nghe một chút, bản lĩnh Cơ Tĩnh Viễn như thế nào.”

“Đơn giản nói chính là Nhị ca có thể biết trước, đồng thời ở trước thời điểm mình gặp nguy hiểm, cũng có thể thông qua phương thức đi vào giấc mộng hướng người có liên hệ với mình cầu cứu.”

Phốc --

Thần Tịch phun ra một miệng trà, Cơ Tĩnh Viễn hướng nàng cầu cứu? Lâm Tuấn Thần xấu hổ nhìn Thần Tịch, một miệng trà của nàng bất hạnh làm ẩm ướt góc áo của hắn, “Ngượng ngùng, không phải ta cố ý, ta chỉ rất kinh ngạc. Cái người tự ý rời đi lại muốn hướng tới ta cầu cứu? Nhân phẩm xác thực không phải người bình thường có thể so sánh!”

Lâm Tuấn Thần nghe ra giọng nói châm chọc của nàng nhíu mày giải thích nói: “Công chúa, Nhị ca hẳn là không phải vì chính mình, sinh tử của hắn quan hệ tới hung vong Cơ gia, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không thể chết được!”

“Ai không đến thời điểm cuối cùng thì muốn chết a?” Thần Tịch phiên mắt trợn trắng, tỏ vẻ đối sự giải thích này không hài lòng.


“Công chúa, dù sao nên cứu Nhị ca, hắn nhất định có nguy hiểm mới đi vào giấc mộng của người, người hãy nhanh nói trong giấc mộng người thấy cái gì?”

Thần Tịch liếc mắt nhìn hắn, Lâm Tuấn Thần luôn luôn ôn hòa thế nhưng sốt ruột?“Đáng tiếc, ta không nghĩ cứu hắn!”

“Công chúa!” Lâm Tuấn Thần không thể tin được nhìn nàng, “Công chúa, người vẫn hy vọng Nhị ca có thể trở thành sự giúp đỡ của người, nay Nhị ca đã hướng người cúi đầu liền đại biểu về sau hắn nhất định sẽ phụ tá người, vì sao người......”

Thần Tịch kỳ quái nhìn hắn một cái, vì sao người khác tưởng luôn mắt lạnh đối với nàng, sau đó lại nghĩ quay đầu thì nàng sẽ nhận? Nàng là thánh mẫu Maria?

“Công chúa, người hãy giúp Nhị ca một lần đi, tuy rằng hắn cùng Đại công chúa từ nhỏ giao hảo, nhưng từ lúc đó cho tới bây giờ hai người đó đều không có hành vi quá đáng gì.” Luôn luôn trầm mặc Hứa Phi Sương lần này cũng ngoài ý muốn mở miệng.

Thần Tịch giương mắt đánh giá hai người bọn họ, huynh đệ đồng lòng a!

Lâm Tuấn Thần thấy nàng vẫn là bộ dáng thờ ơ sốt ruột nói: “Công chúa, Nhị ca tiên tri, đi vào giấc mộng chỉ có thể sử dụng với chủ tử có ký kết huyết thệ với chính mình, nếu sử dụng vì người khác nhất định sẽ bị trời phạt, cho nên, Nhị ca chưa bao giờ sử dụng điều này với những người khác, thỉnh công chúa xem ở phân thượng Nhị ca còn có thể trọng dụng cứu hắn đi!”

“Cứu cùng không cứu đều do hắn tự lựa chọn, hắn đã có tiên tri, tất nhiên ngay từ đầu đã hiểu được đi tìm Đại công chúa sẽ có kết quả gì, dù là như vậy, hắn vẫn đi, không phải tự tìm đường chết sao? Nếu hắn đã có ý muốn chết, người bên ngoài làm sao có thể ngăn trở hắn? Phật viết, không đủ tháo vác nhân sở nan a!”

“Công chúa!”

“Công chúa, ta tán thành đi cứu Nhị công tử một lần!” Bắc Đường Liên Vân đi vào, kiên định nói.

Thần Tịch nhìn hắn một cái, nhận ra hắn là Bắc Đường Liên Vân liền bĩu môi, “Lý do?”

“Rất đơn giản, hắn đối với công chúa còn có giá trị, nếu trước mặt công chúa có hai con đường, có điều là biết rõ đường gần, vì sao không chọn? Nhị công tử chính là cái đường gần kia, mượn dùng tài hoa của hắn, công chúa có thể bỏ qua rất nhiều đường dư thừa, như vậy có thể giảm số mạng người xuống không chỉ là một!”

Đường gần?

Thần Tịch gãi gãi đầu, nàng phải đi đường gần sao?

Cơ Tĩnh Viễn --

“Công chúa!”

Ba người đều nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt chờ mong. Thần Tịch thở dài, “Được rồi, nếu đều nói hắn có giá trị, liền cứu một lần, để cho ta xem rốt cuộc có giá trị gì!” Có lẽ sau khi cứu xong một giá trị cũng không có, nhân gia lại thẳng đến ôm ấp của Đại công chúa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui