Cánh cửa duy nhất đóng kín, cửa sổ trên cao kín mít không một ngọn gió lọt vào. Ani nhắm mắt lại. Không một chút gió gợn trên tay hay lượn lờ qua cổ cô. Mọi thứ đều tĩnh lặng. Cô cảm nhận từng nhịp đập của trái tim qua những đầu ngón tay đang tì vào cửa - tim đập từng nhịp thật mạnh, như thể tiếng trống thình thình của những tên phù thủy khi đến phần đặc biệt của trò phép thuật. Cuối cùng, cô quay lại.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn cô, những con quạ xấu xa đậu trên một hàng rào, cùng với Selia là con mèo hoang trong bộ cánh màu vàng. Selia đưa một ngón tay ra hiệu cho Ani tiến tới.
“Tránh xa khỏi cửa nào!”, cô ta nhẹ nhàng, “Bây giờ tôi không muốn ai nghe chúng ta nói chuyện”.
Ani quay lại, tựa lưng vào bức tường thật vững chãi sau mình, để phần nào đắm trong cảm giác an toàn lần cuối. Selia ra lệnh, Redmon và Uril lập tức chộp lấy khuỷu tay cô và lôi cô đến cuối căn phòng. Ani cố hét to, dù biết rằng chẳng có ai ở hành lang bên ngoài nghe thấy hay quan tâm. Chúng thả cô ngồi phịch trên những bậc bệ đài.
Selia đứng sát cạnh Ani. Nàng công chúa giờ đây đang nhìn chằm chằm vào đường viền chiếc váy lộng lẫy của Selia. Cùng lúc ấy, từ cửa sổ trên cao, ánh sáng đổ xuống khiến bộ váy áo trở nên rực rỡ đến lóa mắt. Ani nhíu mắt, cố nhìn thứ ánh sáng chói lóa kia qua rèm mi của mình. Cô tự hỏi liệu Selia sẽ nói gì để lại khiến đầu óc cô rối rắm với những lời của ả. Cô nghe thấy tiếng xì xầm rồi ngước lên nhìn. Ungolad đang đứng rất sát Selia, tay hắn vòng qua eo của ả, chúng đắm đuối chạm môi nhau.
“Chúng ta đã chiến thắng”, Selia nói, hôn hắn ta lần nữa. Ungolad bắt gặp ánh mắt Ani và ngả người xuống nhìn cô. Một cái bím tóc của hắn phớt nhẹ vào má cô.
“Này chú chim nhỏ...”, Ungolad cười, “Có vẻ đức vua tin bọn ta quá nhỉ? Hừm... Mi không thấy tự hào thay cho Selia sao, cô ấy đã nghĩ ra được một hình phạt thật thú vị cho mi chỉ trong phút chốc thôi đấy!”.
“Có vẻ như ngươi cần cả quân đội của đức vua để giết ta bởi ngươi đã bị hai con ngỗng áp đảo một cách dễ dàng!”.
Ungolad kéo tay Ani bắt cô đứng lên. Cái gì đó nhọn nhọn cứa vào vết thương chưa kịp lành hẳn của cô. Cô không ngước lên nhìn vào mắt hắn. Cô có thể cảm thấy được hơi nóng hắn thở phà ra và sự tức giận của hắn trên đôi má mình.
“Sao mi không bỏ đi, công chúa bé nhỏ? Tại sao mi không van xin ta đi?”.
“Ta nghe nói mi đã phải lẩn trốn, giả danh thành một con bé chăn ngỗng mấy tháng nay mà!”, Selia nhếch môi, “Đúng là một sự nhục nhã ra trò đấy nhỉ! Giờ đây, ta cũng muốn mi phải quỳ thật thấp để đợi ta ban cho cái chết!”.
“Không thấp như thế đâu!”, Ani cứng cỏi.
“Yulan đâu?”.
Ani cảm thấy thật cay đắng, tựa như một con gió nóng xước lên da mặt mình. Cô muốn làm tổn thương Selia bằng cách nào đó, để cho ả mất bình tĩnh.
“Yulan đang ở đâu?”, Selia nhắc lại với giọng chế giễu, “Ngươi nghĩ ngươi sẽ làm cho ta bất ngờ à? Chúng ta đã nghe về cái trò nguy hiểm của mi từ Ishta rồi!”.
“Ishta”, Ani nói, “Lần cuối cùng ta thấy Ishta là khi hắn nằm trên tấm thảm giường ngủ của mi, đầy máu, mặc dù có lẽ giờ thì người ta cũng phát hiện xác hắn rồi!”.
Selia trợn mắt, có vẻ như mới lần đầu trông thấy chiếc váy Ani đang mặc và nhận ra đó là chiếc váy trong tủ đồ của mình. Cô ả bịt miệng lại để ngăn tiếng hét bực bội. Mặt ả như lóe sáng và hình ảnh đó nhắc cho Ani nhớ lại những con giận mà ả trút lên mọi người khi còn bé.
Ả vẫn chưa trưởng thành, Ani nghĩ, dù là sau mọi chuyện này. Nhưng ả tự trấn an mình nhanh chóng lạ kỳ. Ả bỏ tay xuống và nâng cằm Ani lên, nhìn vào mắt cô và nói nhẹ nhàng. “Những ngày tháng vừa qua đã rất tuyệt vời đối với ta, công chúa ạ. Thật sự là như vậy, ta muốn mi phải biết điều này. Từ hồi bé, ta đã biết được đâu là cái ta cần và mi đã giúp ta đạt được điều này!”.
Ả hôn vào trán Ani, lấy ngón tay cái vuốt ve má cô.
“Cảm ơn. Cảm ơn sự trở lại của mi. Thậm chí khi mà ta nghĩ rằng mi đã chết ở trong rừng, thì ước nguyện cuối cùng của ta là để mi thấy ta đóng vai mi và thấy ta làm tốt hơn mi nhiều thế nào”.
Ungolad theo dõi Selia và từng lời ả nói ra đều làm hắn thích thú. Hắn vuốt ve cánh tay ả, xầm xì cái gì đó rất nhỏ. Selia vẫn không thôi chú ý đến Ani.
“Đức vua chẳng mảy may nghĩ gì, nhưng hôn phu của ta, có vẻ như chàng có chút hoài nghi bởi có quen biết mi từ trước. Có vẻ như chàng muốn giải quyết vụ này cơ đấy. Nhưng ta đảm bảo... Ta đã tốn rất nhiều tháng cố gắng sở hữu trái tim chàng, và ta không muốn phải quay trở lại lúc bắt đầu. Vì vậy, cô gái đáng yêu, đây là kế hoạch của ta. Khi họ quay trở lại, mi hãy thú nhận với đức vua rằng mi tự bịa đặt tất cả chuyện này và sự thật mi là thị nữ của ta. Nếu thế, ta sẽ nói giảm tội phản quốc của mi cho đức vua. Mi sẽ sống. Và nếu mi thích thì ta sẽ cho mi quay trở lại với đàn ngỗng của mi. Chịu không?”.
Ani mím môi thật chặt. Lời dụ dỗ đầu hàng như bóp chặt cạnh sườn vào phổi cô. Cô nghiến răng: “Ngươi có biết tại sao ngươi gặp phải khó khăn như vậy khi thuyết phục Geric yêu ngươi không? Vì anh ấy đã yêu ta ngay cả khi ta là cô gái chăn ngỗng trên đồng cỏ nhiều tháng trước!”.
Ít ra thì mình cũng đã hi vọng anh sẽ yêu mình, Ani nghĩ, bướng bỉnh nhìn Selia chằm chằm như thể đây là điều hiển nhiên.
Selia tát Ani một cái. Cô ngã về sau và Ungolad chộp lấy cô. Hắn giữ hai tay cô sau lưng, đưa con dao găm kề sát cổ họng cô.
“Nghe ta này, con chim nhỏ!”, hắn nói, “Khi họ trở lại, mi phải nói những gì mà công chúa của ta bảo mi phải nói!”.
Cạnh con dao găm của hắn kề sát cổ họng cô. Cô không dám nuốt xuống một hơi. Con dao sắc làm cô sợ hãi. “Đức vua không đời nào giết tôi ở đây!”, Ani nói.
“Không à?”, Ungolad phá lên cười, “Nếu ta nói với họ rằng mi lên con điên và tấn công ta thì thế nào? Cũng điên như con ngựa trắng tội nghiệp của mi chăng?”.
“Ta và mọi người đã phải chăm sóc luôn cả con ngựa của mi đấy!”, Selia nói, “Nếu như mi xuất hiện và cả thế giới chứng kiến những điều kỳ diệu giữa mi với con ngựa của ta thì sao? Thế là ta phải giúp nó thôi. Nó đã nửa điên, nửa tỉnh từ hồi ở rừng rồi, và Ungolad biết cách làm cho nó điên hơn!”.
Ani vùng vẫy. Ungolad thúc gối vào vết thương còn mới trên lưng cô. Cô la to, hắn thôi giữ chặt cổ tay cô và bịt miệng cô trở lại.
“Ta đã nói đúng, đúng không? Đây là chỗ mà ta đã cù ngươi à?”, hắn thúc gối vào chỗ đau thêm một lần nữa. Tay hắn bịt miệng cô, ngăn tiếng hét của cô lại. Giọt nước mắt cô rơi trên ngón tay hắn. Cô nắm lấy cánh tay hắn, nghĩ rằng cô có thể kéo như kéo những song sắt.
“Ta lặp lại lần nữa”, Ungolad nói, “Nếu mi chịu đồng ý với những gì Selia nói thì mi sẽ không phải chết!”.
“Đủ rồi, đủ rồi, tình yêu của em...!”, Selia lấy ngón tay vuốt ve cằm hắn, đôi mắt ả hiện lên một cái nhìn nhẹ nhàng và xa xăm tựa như một con mèo, “Nó không chịu nói đâu. Anh không thấy rằng nó đã yêu hoàng tử rồi sao?”.
“Nhưng, Talone...”, Ungolad nói.
“Hắn chẳng liên quan gì tới em. Em không biết làm thế nào hắn có thể vượt ra khỏi sự chú ý của chúng ta, nhưng hắn chẳng có bằng chứng nào ngoài những vết sẹo và đó chỉ là một bằng chứng không đáng tin. Điều làm em lo lắng chính là sự hoài nghi của hoàng tử, em muốn anh hãy đâm em đi!”.
Ani có thể cảm thấy được Ungolad lắc đầu không đồng ý.
“Thả cô ta ra và đâm em đi. Em sẽ la to lên và chúng ta sẽ nói rằng cô ta tấn công em. Mọi chuyện tệ hại nhất sẽ được giải quyết!”.
“Selia, tình yêu của anh...”, Ungolad nói. Đấy là lần đầu tiên Ani thấy được sự sợ hãi trong giọng nói của hắn. “Anh không thể đâm em, anh không thể làm da em đau được!”.
“Tôi sẽ làm cho!”, Teme nói.
“Câm mồm đi, đồ bị thịt!”, Ungolad quát, “Mi nghĩ ta sẽ để mi đụng đến công chúa của ta ư?”.
Selia đến sát gần bên Ungolad, nói nhỏ vào tai hắn. Tay hắn bắt đầu run rẩy. Ani có thể nghe thấy Selia thì thầm: “Em không sợ đâu, dũng cảm lên tình yêu của em, những tháng ngày nô lệ của chúng ta sẽ kết thúc!”. Cô ả hôn vào cổ hắn.
Ungolad sợ hãi hít thở hai lần.
“Được rồi!”, hắn gầm gừ, “Anh sẽ làm, chúng ta có thể giết cô ta trước, sau đó chúng ta sẽ nói rằng cô ta tấn công em và anh đã bảo vệ em!”.
“Dừng lại! Không được đụng vào cô ấy!”.
Tất cả đều quay lại để tìm xem giọng nói xuất phát từ đâu. Những bục đài và ngai vàng, tất cả đều trống trơn. Ungolad bịt miệng Ani chặt hơn. Selia bước một bước về phía trước. Giọng nói đã phát ra từ đằng sau lưng họ. Nhưng không có ai ở đó cả.
Một tấm thảm khổng lồ đằng sau ngai vàng che cả bức tường đằng xa của căn phòng. Nó đã cũ, màu sắc tươi sáng rực rỡ giờ đã bị mờ đi dưới khói đèn cầy và ánh sáng mặt trời. Những hoa văn thêu trên đó cũng không lạ - chỉ là cảnh tượng truyền thống của những cuộc đi săn, hình ảnh đức vua trên những con chiến mã, phía trước là những con hươu mảnh mai, những con chó săn to khỏe, vòng cổ chắc chắn như móng chân chúng vậy. Tất cả đều bình thường, chỉ có điều, tấm thảm phập phồng như ngực một chú chim sắp đập cánh.
Tấm thảm từ từ được kéo ra và Geric bước tới. Đức vua theo sau. Tiếp đó là toán lính ngự lâm quân. Ani nghe thấy tiếng Ungolad nguyền rủa, tiếng Selia thở gấp. Ngay cả Ani cũng muốn thở gấp.
Geric đưa mắt nhìn khắp phòng cho đến khi anh nhìn thấy Ani. Tay Ungolad bịt miệng cô chặt hơn, con dao kề sát hơn.
Geric hét lớn giận dữ, rút gươm ra tiến tới.
“Lùi lại!”, Ungolad ôm chặt Ani để mũi dao găm ở vị trí thật nguy hiểm.
Geric dừng lại, bước lùi xuống để tỏ ý rằng anh sẽ không chọc giận Ungolad, nhưng anh không tra gươm vào vỏ. Toán hộ vệ của đức vua đứng quanh anh, gươm giáo sẵn sàng. Những gã lính hộ vệ xứ Kildenree cũng rút sẵn gươm.
“Đừng ngu ngốc thế!”, Geric nói, “Ngươi đã làm cô ta bị thương và mi rất đáng chết!”.
Cánh cửa đầu phòng mở ra. Những người lính với quân hiệu trên khiên bước vào phòng, vào vị trí. Ani biết rằng còn có rất nhiều quân lính đang ở ngoài hành lang, mặc dù cô không nhìn thấy. Cô cứ mải nghĩ...
“Thả cô ta ra”, Geric thoáng nao núng, “Isi, em ổn chứ?”.
Cô nhìn anh van nài, cảm thấy Ungolad siết chặt mình hơn như thể hắn sắp bóp vỡ xương hàm cô vậy. Miệng cô phát ra một tiếng kêu đau.
“Bình tĩnh, Ungolad!”, Geric nói, đưa cánh tay có mang tấm khiên lên như một cử chỉ thương lượng. “Thả công chúa đi! Nói cho ta biết ngươi muốn gì?”.
“Chàng lầm rồi!”, Selia run rẩy, “Cô ta là thị nữ của em và đây là một trò đùa, em mới chính là công chúa!”.
Đức vua lắc đầu buồn bã, bước xuống những bậc thang để đến gần Selia.
“Chúng ta đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của ngươi rồi. Thế nên đừng thêm lời biện hộ nào cho sự vô tội của mình nữa. Thay vào đó, hãy thương lượng đi, được chứ?”.
Cô ả nhìn đức vua với cặp mắt đầy lo sợ. Đức vua mỉm cười, chỉ vào tấm thảm đằng sau lưng.
“Chiếc màn kia là cách thật thông minh, đúng không cô bé? Cách đây nhiều năm, trước khi nơi này bất đắc dĩ trở thành biệt điện nghỉ ngơi, đức vua thuở ấy là một kẻ vô tài kém đức. Ông ta luôn bắt tể tướng đứng sau ngai vàng của mình để nhắc thầm cho ông những điều hay ho cần nói. Ta đã quên chuyện đó, giờ mới nhớ ra. Còn Geric, Geric đã từng chơi ở đó khi còn nhỏ, và con trai ta đã gợi cho ta nhớ lại chuyện đó...”.
Đức vua liếc mắt nhìn Geric. Lúc này hoàng tử vẫn nhìn Ungolad chằm chằm, tay giữ chặt gươm.
“Geric rất giỏi, và luôn có con mắt biết nhìn người hơn ta. Việc để cho các ngươi một mình và ta cùng mọi người nghe lén là ý của Geric. Nếu không có việc con ta sắp xếp cho ta nghe chính bản thân các ngươi tự thú nhận tất cả, có lẽ ta cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi các ngươi dám làm những điều như thế!”.
Đức vua cười với Selia và đưa tay ra. Cô ả bước lùi xuống một bước.
“Nghe ta này, ngươi còn rất trẻ. Tay ngươi cũng chưa từng trực tiếp nhuốm máu bao giờ, ta nghĩ vậy. Tại sao ngươi không nói gã tình nhân của ngươi thả công chúa ra và ta sẽ phân xử các ngươi thật công bằng?”.
Không ai nói tiếng nào. Sự căng thẳng đáng sợ như những viên gạch trên tường, ngột ngạt vây kín căn phòng. Tay của Ungolad đã đổ mồ hôi vì giữ Ani nãy giờ. Thanh gươm của hắn ở bên hông. Cô biết giờ đây, hắn chỉ khao khát được rút gươm ra, đâm cô, làm cô ngừng thở và sẽ không phải cảm thấy tim cô đập từng nhịp nữa. Nhưng hắn không dám làm thế, chỉ vì cô là tất cả quân bài hắn còn lại trong tay.
Geric liếc nhìn đức vua, những người lính quanh mình, những gã hộ vệ xứ Kildenree. Không ai nhúc nhích. Anh đưa tay ra cho Ani. Ungolad bước lùi xuống nửa bước.
“Hãy bình tĩnh”, Geric nói như thể đang nói chuyện với một con ngựa hoang vậy, “Hãy bỏ dao xuống và thả cô ấy ra!”.
“Ungolad”, Selia lên tiếng. Giọng cô ả đầy sợ hãi. Ungolad như mạnh mẽ hơn trước lời yêu cầu của ả.
“Lại đây”, hắn nói, “Tất cả mọi người!”.
Tiếng ủng sầm sập bước làm Ani run rẩy. Selia và toán lính người Kildenree vào vị trí sau lưng Ungolad. Geric và một số người hộ vệ tiến lên vài bước.
“Ta sẽ giết cô ta”, Ungolad nói, “Tin đi, ta nói là ta làm!”. Tay hắn cầm dao, run rẩy vung lên trước cổ họng Ani.
Geric ngừng lại.
“Ungolad”, Geric nói, “Giờ là lúc để thương lương, không phải để đánh nhau. Nếu các người chọn đánh nhau, tất cả các người sẽ phải chết đó. Nếu ngươi giết cô ta rồi thì tất cả các ngươi cũng sẽ chết. Thả cô ta ra và ta đảm bảo rằng không ai trong số các ngươi sẽ phải lãnh chịu hình phạt!”.
“Chúng tôi sẽ mang cô ta theo”, Selia nói, “Đó là sự đảm bảo cho chúng tôi!”.
“Có thể thương lượng mà!”, đức vua lên tiếng.
Ani mở to mắt sợ hãi. Cô chắc chắn rằng nếu toán người Kildenree này lợi dụng mạng sống của cô để trốn thoát thì chúng sẽ giết cô ngay khi đã trốn khỏi nơi này. Geric trông thấy phản ứng của Ani và có vẻ như hiểu được ý cô muốn gì.
“Không”, Geric nói, “Không được như thế. Hãy dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa ngay bây giờ, ngay tại phòng này!”.
“Nếu chúng tôi không thể mang theo cô ta để an toàn rời khỏi đây, thì chẳng có gì để dàn xếp ổn thỏa cả!”, Selia nói.
Quân lính có mặt ở trong phòng và ngay cả ngoài hành lang. Ani nháy mắt một cách khó khăn, nuốt xuống một hơi khi nhìn thấy con dao. Những người lính ở ngoài hành lang. Cô biết được vì có một điều gì đó đã mách bảo cô, cái gì đó đã chạm vào cô và cho cô thấy hình ảnh của toán quân đang đứng thành hàng rất ngay ngắn, tay cầm giáo đợi trước cửa, cơ bắp họ rắn chắc. Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa mở.
“Bảo chúng rút đi ngay! Bảo chúng để chúng tôi đi qua! Một khi chúng tôi đã trên đường đi rồi thì chúng tôi sẽ thả cô công chúa này về!”. Giọng Selia run lên với nhiều cung bậc cảm xúc, cô ả cũng bối rối không biết mình đang cảm thấy thế nào nữa - một kẻ đang ra lệnh, một người đóng vai quyền quý, một thị nữ thấp hèn, một kẻ đang ép buộc người khác? Nhưng trên hết tất cả là sự ganh ghét, ghen tỵ làm cô ả tức đến thấu xương khi phải gọi đúng tước vị của Ani.
Ani tập trung vào cái giọng nói đang thay đổi đó, những lời nói ra lệnh của Selia trước đây luôn như những cây lao giáng xuống, hay đâm vào tâm trí cô, giờ đây nghe nhẹ tựa lông hồng, trôi bồng bềnh. Cô nhắm mắt lại. Cô lắng nghe tiếng gió nhẹ, và cảm nhận gió khẽ chạm vào da cô. Làm ơn, cô cầu nguyện, làm ơn đến đây.
“Nói với chúng vậy đi!”, Selia hét toáng với cô.
Một chút gió gợn nhẹ, một làn gió mát từ hành lang thổi vào, vuốt ve chân mày Ani. Selia vỗ nhẹ vào người Ungolad. Hắn nới lỏng tay ra khỏi miệng Ani để cô có thể yêu cầu quân lính rút đi.
“Không”, Ani nói.
Cơn gió nhẹ kéo thêm nhiều cơn gió nhẹ khác nữa, tất cả chúng quấn quanh mắt cá chân cô. Ani cảm nhận được làn gió mát từ những bức tường trên cao. Cô đưa tay vẫy ra hiệu cho chúng đến gần. Một con gió nhẹ khác từ cánh cửa kéo theo đuôi nó những cơn gió khác ngoài cửa. Tất cả chúng quyện lại dưới chân, xào xạc dưới chân váy.
Căn phòng lặng như tờ và tất cả đều trọn mắt đứng nhìn cô gọi gió. Geric nhìn Ani, miệng anh mở to kinh ngạc.
Ngọn gió nhanh chóng leo lên cao hơn, quấn quanh hông và eo cô, chèn vào giữa người cô và cánh tay của Ungolad, cố gắng đẩy con dao của hắn ra khỏi cổ cô. Hắn ta giữ cô chặt hơn, con dao trượt đi làm xước một chút lên da Ani.
“Ngừng lại đi! Ngừng lại đi!”, giọng hắn vang lên với nỗi sợ hãi.
Luồng gió mới chạm vào gáy cô. Ani vẫy tay ra hiệu cho nó tới gần, từ phổi và miệng của Ungolad, một làn gió mới thoát ra, hệt như chú ốc sên chui khỏi vỏ của mình. Không thở được, hắn như bị ai bóp ngẹt và ngã xuống, tay hắn không còn siết chặt Ani nữa. Con gió quấn quanh ngày càng mạnh hơn, nó vươn cao, chen giữa tay hắn với miệng Ani. Hắn thở hổn hển lấy hơi, Ani thúc khuỷu tay vào bụng và thoát ra khỏi tay hắn.
Cô quay ra nhìn những người đồng hương của mình. Cơn gió nâng tay cô lên và thổi vào tóc cô, nâng mái tóc cô tung bay như những ngọn lửa vàng rực sáng chói. Những gã hộ vệ xứ Kildenree nhìn cô chằm chằm. Một số quay mặt vào tường. Cô không muốn thả cho ngọn gió đi, cô muốn cảm nhận được cái mát dịu vờn trên da, cái chạm nhẹ nhàng và sự an toàn mà cơn gió cho cô, cảm giác an toàn cuối cùng, như thể đây là lần cuối chúng có thể chạm vào cô.
“Cuộc chiến của mi coi như đã kết thúc”, Ani nói.
Tóc cô bay bồng bềnh. Váy cô xào xạc quanh chân như tiếng ai đó đang vỗ tay. Không ai nhúc nhích cả. Tất cả đều đang nhìn cô chằm chằm.
“Chưa xong đâu”, Selia nói, giọng rên lên như một bài ca não nề.
Tất cả đều xảy ra trong chốc lát. Ungolad gầm gừ, giọng của hắn chạm đến mọi ngóc ngách trong phòng. Hắn vung gươm chạy đến chỗ Ani, định chém vào cổ cô. Thanh gươm bị ngăn lại bởi cơn gió vô hình đang quấn quanh người cô như tấm giáp bảo vệ. Cô chỉ có một tích tắc để né cú đòn giáng xuống từ Ungolad. Thanh gươm của hắn chạm xuống nền nhà bằng đá. Ani quay lại nhìn hắn. Cô giữ cho ngọn gió quấn quanh người mình và tìm thêm gió ở trong phòng, nhưng cú đòn giáng xuống của Ungolad đã làm chúng tan biến đi. Những người lính Bayern đứng nhìn say mê, quan sát ngọn gió lạ và thả cho mũi gươm của họ tì xuống đất. Cô thấy cặp mắt Ungolad. Hắn ta sẽ giáng thêm đòn nữa.
“Geric”, cô gọi to, quay sang thì đã thấy anh tiến lên, lao như một người lính xung trận. Nhưng anh cách xa cô quá. Ungolad làm lơ và vẫn vung gươm lên lần nữa.
“Ungolad!”.
Nghe giọng nói quen thuộc, Ungolad ngừng lại. Hắn quay lại nhìn. Talone đứng ngay cửa, những thanh gươm của toán lính ngự lâm chĩa vào ngực ông. Mọi người hướng mắt nhìn đức vua, đợi lệnh từ ngài.
Talone, mặt đỏ phừng phừng và toát mồ hôi, hét lên như thể muốn át cả những tiếng ồn ào nhất, mặc dù căn phòng đang tĩnh lặng. Những người lính ngự lâm cảm thấy lúng túng. Talone đập kiếm vào tấm khiên, hét lên, cố gắng thu sự chú ý của Ungolad.
“Lại đây, tên tham lam, đồ nhát gan, kẻ sát nhân! Chiến đấu với ta này! Chiến đấu với ta này!”.
Mặt Ungolad đang cau có bỗng nở một nụ cười. Cặp mắt của hắn để lộ ra sự thua cuộc và cả sự điên dại mà Ani chưa bao giờ thấy trước kia. Hắn phóng nhanh tới viên đội trưởng ngày trước của mình. Toán lính ngự lâm nhận được hiệu lệnh của đức vua, dịch ra xa để cho Talone vào. Đằng sau đấy, những người làm công đang từ hành lang chen qua đám đông, giơ cao gậy gộc và hô to: “Chiến đấu vì Ani, vì tiểu thư tóc vàng, vì công chúa tóc vàng!”.
Tiếng hô to phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ngự lâm quân giương cao vũ khí của mình và toán lính hộ vệ Kildenree của Ungolad vung gươm, sẵn sàng chém bất cứ ai đứng gần, quyết giết được đối thủ trước khi những người đó chém được chúng. Trong chốc lát, trận chiến đã bắt đầu.
Một tên trong toán lính phản bội người Kildenree bắt gặp ánh mắt của Ani. Hắn tiến đến, con giận dữ và thất vọng thôi thúc hắn như một làn hơi nóng. Hắn quật ngã những người hộ vệ, chĩa gươm vào Ani. Chiếc váy của Ani giờ không còn bay phấp phới nữa. Con gió của cô đã tan biến đi. Cô lui lại, vấp vào bậc bệ đài và trượt ngã. Cô nhìn quanh để tìm vũ khí nhưng không thấy gì. Ngay lúc đó thì Geric đến bên.
“Ta sẽ có được mi, công chúa nhỏ ạ!”, gã lính hộ vệ Kildenree gào thét điên loạn.
Geric vung thanh gươm của mình để đỡ lấy cú tấn công. Gã lính nghiêng về phía trước, sau đó dừng lại. Đôi mắt hắn như đôi mắt của những con cá, mờ mờ ảo ảo. Hắn ngã xuống vì bị ai đó vừa đâm xuyên một mũi giáo vào lưng. Ani nháy mắt. Razo đứng cách đó một tí, tay cậu ta vẫn chưa kịp thu lại sau cú đâm, gương mặt lộ rõ cảm xúc vừa bất ngờ vừa sợ.
Geric kéo Ani ngồi xuống, vòng tay ôm cô bảo vệ. Họ đang ở giữa một trận chiến. Khắp bốn bên vọng lên âm thanh của những lưỡi kiếm chạm vào nhau loảng xoảng. Những tiếng giáo đâm vào da thịt, tiếng kêu rên thảm thiết. Một tên Kildenree chạy về phía họ với thanh gươm sáng lóa trong tay. Geric né cú đánh và đá hắn văng ra xa, rồi anh kéo Ani về phía tường.
“Em ổn chứ?”, anh hỏi.
“Ổn ạ!”.
Anh ôm chặt cô hơn và tì má mình vào đầu cô. Cô khép mắt lại, để cảm nhận được sự dễ chịu khi anh chạm vào cô, và cả sự ấm áp của trái tim khi từng hơi thở của anh phả trên chân mày cô.
Phải miễn cưỡng lắm, Ani mới mở mắt để đối diện với mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. Khắp nơi, những kẻ Kildenree phản bội nằm ngổn ngang bất động dưới đất. Hul nằm trong đống người đó, tư thế cúi đầu với vết thương trí mạng. Redmon và Uril giờ chỉ là hai cái xác không hồn dưới chân những người lính ngự lâm của đức vua. Nhưng trận đấu vẫn diễn ra rất ác liệt, nhất là ở giữa phòng, nơi Talone và Ungolad vẫn đang quyết chiến với nhau.
Talone hiếm khi nào dính phải sự công kích của Ungolad. Ông đang quỳ xuống, vung khiên lên kháng cự. Cả hai vật nhau ngã nhào dưới đất. Talone nắm chặt Ungolad, giữ hắn thật gần. Gươm họ ghì chặt nhau. Thanh gươm của Talone trượt một chút và lưỡi gươm Ungolad đâm vào vai ông. Ungolad rút gươm ra, thanh gươm rướm máu Talone và hắn cười hả hê.
“Đây này!”, Geric hét. Hoàng tử chạy đến chỗ Ungolad, hi vọng sẽ làm hắn bị phân tâm bởi có thêm một người trợ lực cùng với Talone. “Đây, ta sẽ chiến đấu với mi!”.
Ungolad gật đầu. “Ừ, ngươi nữa. Ngươi chắc cũng đã chạm vào Selia của ta. Ngươi chắc cũng đã ngủ với cô ấy luôn rồi”. Mặt Ungolad rất đáng sợ. Nhanh như chớp, hắn vung gươm vào Geric. Geric đỡ lại bằng thanh gươm của mình, hai món vũ khí chém vào nhau nghe loảng xoảng, tựa như tiếng chuông báo hiệu một trận huyết chiến. Hoàng tử cao hơn Ungolad, nhưng Ani nghĩ rằng những đường gươm của Geric chỉ là những đường gươm trong buổi tập luyện dành cho hoàng tử, còn Ungolad mới thật sự là một tên sát nhân lành nghề.
Ani nhìn để chắc chắn rằng Talone đã qua khỏi nguy hiểm. Hai người lính gần đó đã nâng vai và chân ông để khiêng Talone ra khỏi phòng. Không ai bước lên để trợ lực cho hoàng tử đánh nhau với Ungolad, thế nên Ani chộp lấy một mũi giáo từ tay một tên lính đã ngã xuống đất, chuẩn bị lao vào cuộc chiến. Bất ngờ từ đằng sau, đôi tay nào đó túm lấy vai cô và ngăn cô lại. Cô kháng cự cho đến khi nhận ra đó chính là hai hộ vệ của đức vua. Họ kéo cô lại về phía tường.
“Công chúa Anidori”, một người hộ vệ nói, “Cô sẽ ở đây với chúng tôi. Đức vua muốn cô được an toàn!”.
“Nhưng Geric... Tại sao tất cả mọi người chỉ biết đứng im và để hoàng tử một mình chiến đấu với tên phản quốc đó?”.
Người hộ vệ lớn hơn lắc đầu.
“Đó là cuộc chiến của hoàng tử và đây cũng là lần đầu tiên hoàng tử tham chiến. Ở vương quốc chúng tôi, điều đó được xem là niềm vinh dự, chúng tôi sẽ không can thiệp!”.
Tiếng đánh nhau hỗn loạn không còn lớn nữa, chỉ còn lại trận đánh của Geric và Ungolad. Xác người Kildenree ngổn ngang rải rác khắp sàn. Những người lính của Bayern bước lùi xuống về phía những bức tường, tạo thành một vòng tròn như một đấu trường trong phòng. Ungolad không thèm nhìn xung quanh để thấy người của hắn đang nằm chết la liệt ở kia. Mắt hắn không rời Geric, hắn mạnh mẽ và tự tin vung gươm, làm hoàng tử phải lùi xuống hay cúi người né. Hắn áp sát Geric, liên tục cố gắng bổ kiếm vào người anh. Hai bên ghì kiếm vào nhau. Ungolad bĩu môi trông như một con thú đang cười nhếch mép và phun nước bọt vào mặt hoàng tử.
“Ta đang đánh nhau với một thằng nhóc”, Ungolad nói, “Selia của ta sẽ chẳng bao giờ yêu một thằng nhóc”. Nước bọt nhễu ra từ miệng hắn.
Người lính đang bảo vệ Ani xầm xì. Mọi người trong phòng hồi hộp như muốn ngừng thở. Nhà vua với hàng chân mày ướt mồ hôi và thanh gươm tươm máu bước lên một bước lưỡng lự. Ungolad lấn tới, mặt hai người ướt đẫm mồ hôi vì mệt mỏi và vì đau. Ungolad giơ cánh tay đeo tấm khiên lên, giáng một đòn xuống đầu Geric. Anh ngã xuống.
Hắn rút gươm ra như để kết thúc tính mạng anh.
“Thật kinh khủng!”, Ani nói thầm.
Những con gió nhẹ mát đã theo Ani từ lúc Geric không còn bên cạnh cô, giờ quấn lấy bàn tay và cổ tay cô. Cô nài xin con gió để có một cách xử trí nhanh gọn nhất. Một luồng gió như những mũi tên mờ đâm vào ngực Ungolad. Hắn ngã xuống đằng sau và liếc nhìn Ani, môi nhếch lên. Geric có thêm thời gian để đứng lên, đầu anh lắc lắc cố tìm lại phương hướng trước khi Ungolad nhào vào tiếp tục tấn công. Anh ngăn Ungolad lại bằng thanh gươm của mình và đẩy hắn ra. Nhát kiếm của hắn lại vung xuống, nhưng lần này động tác chậm nên Geric đã đỡ được bằng tấm khiên của mình. Ungolad chợt rút ra một con dao găm và đâm vào mạn sườn Geric. Anh hét lên, đá hắn ra xa. Con dao găm bị rút ra, rơi xuống sàn thành một tiếng kêu khô lạnh. Hoàng tử nhăn nhó nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.
Như có sức mạnh gì đó từ phía sau lưng của Geric, cứ như thể vết thương tiếp thêm sức mạnh cho anh, trận đấu diễn ra mạnh mẽ hơn. Anh đang ở thế tấn công, xô Ungolad xuống bậc bệ đài. Ungolad tự vệ bằng tấm khiên, và khi tấm khiên của hắn bị lõm một lỗ, Geric vung gươm hất nó xuống bàn tay đang đẫm máu của hắn. Họ lại ghì chặt gươm nhau một lần nữa. Hoàng tử lấy đầu gối thúc vào bụng Ungolad. Hắn ta mất thăng bằng, ngã về sau trên những bậc bệ đài, tựa vào ngai vàng. Họ lại ghì chặt gươm. Với lực mạnh, Geric làm cho lưỡi gươm của Ungolad trượt xuống lưỡi gươm của mình. Âm thanh kim loại bén vào nhau nghe lạnh người. Geric hất Ungolad ra trong một tích tắc, rồi tìm thấy một chỗ hở, anh đâm xuyên gươm vào chiếc áo giáp bằng da của Ungolad.
Ungolad ngã phịch xuống ngai vàng. Thanh gươm rớt xuống sàn và hắn gào thét, tiếng vọng khắp mọi góc phòng bằng đá. Hắn nhìn xung quanh điên dại.
“Selia”, Ungolad nói.
Bày tay hắn cảm nhận được vết thương trên bụng mình. Hắn lấy tay giữ vết thương nhưng máu vẫn còn len lỏi qua những kẽ hở của ngón tay. Hắn ngước lên nhìn như thể thấy Selia đứng gần và giơ bàn tay rướm máu lên, muốn chỉ cho ả người tình thấy vết thương trí mạng, thấy màu của trái tim. Cố gắng tới phút cuối, hắn sụp xuống và chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...