Những ngày mùa đông thường ngắn. Cả ngày, Ani chỉ có mỗi một việc là vệ sinh những cái máng thức ăn trong chuồng ngỗng, đổ đầy ngũ cốc, thay nước và làm sạch tuyết trên đường vào những ngày tuyết đổ dày, trước khi chúng kịp đóng thành băng. Buổi tối, cô rang quả hạch trên ngọn lửa lò sưởi ở phòng ăn tập thể, hoặc có khi học chơi đánh gậy, chơi trò kể tên người hàng xóm. Không khí này thật giống một gia đình, cô nghĩ.
Ở bên ngoài lạnh nhưng trong phòng thì ấm áp. Thức ăn như thường lệ được bày trên bàn, những lời chọc ghẹo được lặp đi lặp lại và những cuộc thảo luận đã trở nên quen thuộc như lòng bàn tay. Khi Ani đánh bại Razo trong cuộc thi đánh gậy lần đầu tiên, tất cả những người xem đều hoan hô, Ani cũng đưa tay ra và hoan hô, cười một cách thoải mái. Sự cô đơn của cô đã bị phá vỡ và biến mất như thể cô chưa bao giờ cảm thấy nó. Ani kể những câu chuyện thần thoại hàng đêm cho mọi người nghe, những câu chuyện về máu của người mẹ truyền sang cho đứa con khi nó trở thành chiến binh, tình yêu của người mẹ giữ chặt đứa trẻ trong cái lồng treo trên cổ. Khi kể câu chuyện, Ani thường hình dung ra mẹ mình, nhưng vẫn mường tượng đến bà Gilsa, đến những bà mẹ của người làm công. Có lẽ nhờ đó mà những câu chuyện luôn ẩn chứa sự chân thật và một sức mạnh tiềm tàng trong đó.
Rồi khi tâm trạng mọi người đều lắng xuống, họ nhìn ngọn lửa trong lò sưởi, bắt đầu hát những bài hát của vùng Forest. Giai điệu đôi lúc khiến mọi người đăm chiêu, im lặng trong nỗi nhớ nhà. Ani cúi gần hơn vào khung kính nơi cửa sổ. Cô nhìn thấy chính mình hiện lên trên tấm gương, nơi ánh sáng từ những ngọn nến và ngọn lửa hắt vào. Cô đến gần hơn và nhìn sâu đằng sau cửa sổ. Khi cô che ánh sáng trong phòng bằng hai tay, ép trán vào mặt kính đóng băng, thế giới bên ngoài tan chảy từ nhũng bóng đen sang hòn đá màu xanh. Những viên cuội màu xanh, những tòa nhà bằng đá và những bức tường cao cũng bằng đá. Bầu trời ban đêm cũng trong trẻo như một hòn đá dưới sông. Có thứ gì đó đang chuyển động ở đây.
Cô đã bắt đầu cảm thấy nó rõ ràng hơn từ khi mùa đông đến. Cái lạnh làm mờ đi những hòn đá, những con đường vắng vẻ, bãi tha ma trên đồng cỏ, và dòng suối đã đóng băng. Những cái cây trơ trọi phủ đầy tuyết trắng giống như dấu mực chấm lên mảnh giấy màu xám, mờ mờ xa là bầu trời. Trong sự yên tĩnh bao trùm vẫn có những khoảng không tạo cảm giác như có thứ gì đó đang chuyển động, thứ gì đó đã lẩn tránh cô trong những lúc bận rộn của mùa hè và mùa thu. Nó đã ra khỏi đó, qua bên kia suối, hoặc sâu dưới chân cô, hoặc nằm trong lồng ngực cô. Cô không thể gọi tên nó ra.
Một buổi tối, cảm giác đó ám ảnh Ani. Cô ngồi bên cửa sổ trong phòng ăn tập thể, lắng nghe, chắc chắn rằng nếu cô tập trung hơn, cô có thể hiểu được. Nó giống cái cảm giác đã đeo theo cô khi cô bỏ chạy khỏi Ungolad trong lâu đài, và nó xuất hiện lần nữa khi con dao của Yulan đẩy sau lưng cô trên đường đi. Cô quấn chặt cổ với một chiếc khăn choàng và rời khỏi phòng ăn.
Ani đi nhanh. Có một làn gió lạnh cóng. Nó làm cô tê buốt một chút da ở cổ tay và mặt khi cô gắng kéo khăn choàng. Hơi lạnh đột ngột làm cho cô tối sầm mắt. Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy điều gì đó xô đẩy, nhưng Ani biết mình đang đi đâu. Cái đầu của Falada như cái bóng sáng dựa vào bức tường tối đen. Mặt trăng đang ở phía dưới thấp, nhưng ánh sáng của nó hiếm khi chiếu sáng mọi ngóc ngách của thành phố. Ani nhìn lên.
Falada, cô nói. Cô nghĩ về lần đầu tiên cô nghe cái tên đó, được bật ra từ miệng một con ngựa nhỏ xinh đẹp. Nó được sinh ra với cái tên trên đầu lưỡi của mình. Falada, cô gọi khẽ. Cô vẫn nhớ dì cô đã bảo rằng cái tên Ani có sẵn trên đầu lưỡi cô từ lúc sinh ra, và cô đã không mở mắt trong ba ngày, để thưởng thức tên gọi ấy. Dì đã hát cho cô nghe một bài hát trong lúc chờ đợi cô mở mắt và kiên nhẫn cho đến ngày cô có thể học được ngôn ngữ mới. Cô nhớ lời hứa đã đánh thức khao khát muốn khám phá nó tới cùng.
Falada, cô thì thầm, nhớ những lời cuối cùng Falada nói chuyện với cô trong rừng, khi cô đánh mất chiếc khăn tay. Công chúa, nó nói. Nó luôn luôn gọi cô là công chúa. Cô nhớ nó da diết. Thần kinh cô căng lên khi nghe văng vẳng đâu đây trong tiềm thức tiếng nó gọi cô như thế. Không phải nghe bằng đôi tai, mà nghe bằng một phần sâu thẳm bên trong cô, nơi giọng nói của nó luôn vọng đến, nơi cô và nó có thể giao cảm với nhau.
Falada, cô gọi.
Có thể bởi vì cô căng thẳng, nên cô nghe âm cuối cùng cứ ngân lên, lướt qua lần nữa. Công chúa. Âm thanh cộng hưởng từ giọng Falada đến một cách nhẹ nhàng, giống như sóng vỗ trong những vỏ sò. Họ đối mặt nhau như vậy mặc dù chỉ là những cuộc chuyện trò trong im lặng, chỉ có sự run rẩy của công chúa cùng với cái đầu của con tuấn mã, giống như người chết nói chuyện với vật chết.
Một làn gió lướt lên vết thương bên dưới áo cô, chạm vào má cô, vỗ về hai má cô - nơi nước mắt đã ướt đầm bên trái. Ani chùi má và lần thứ hai chạm vào tâm hồn mình để chính tên cô được phát ra một cách thoải mái từ giọng của Falada.
Falada, cô nói.
Công chúa, nó đáp lại.
Ani bắt đầu. Cô đã chờ đợi để được nghe từ đó, nhưng lần này những giai điệu không mang tiếng vang xa của Falada. Một giọng nói mới. Cô cố gắng để được nghe một lần nữa. Gió mùa đông lạnh cóng vẫn còn táp vào má cô. Một lần nữa cô nghe tên cô - công chúa - và những gì đã đặt trên lưỡi cô kể từ buổi sáng ngày cô chào đời bây giờ được nới lỏng ra. Ani kéo chặt hơn nữa chiếc khăn choàng và khẽ rùng mình. Điều đó là thật sau tất cả những chuyện này. Ngay cả con gió cũng có ngôn ngữ. Tiếng gào thét của con gió đi thẳng vào cùng một nơi bên trong cô, nơi cô nghe được tiếng của Falada, mặc dù âm điệu của nó không giống, nó giống như là một ngón tay băng giá, một cao điểm của những từ thốt ra nhưng không hi vọng được đáp lại. Nó thật là đẹp. Trong cái bóng lạnh lẽo, xanh xám của buổi tối mùa đông, Ani đã khóc cho Falada, và cho ngôn ngữ tuyệt đẹp của cơn gió, cho những lời nhắc nhở rằng cô là ai.
Công chúa, Ani cảm nhận được con gió và nghe nó gọi mình một lần nữa. Ani cảm nhận được gió luồn qua da cô, trượt qua cánh cổng và đi vào vùng đồng cỏ.
***
Ani trở lại nơi ấy hàng ngày. Conrad nghĩ rằng cô đến đó để kiểm tra xem tuyết trên đồng cỏ bao giờ tan để chăn thả đàn ngỗng. Nhưng cô chỉ đứng trước cái cổng vòm đó và chưa bao giờ chú ý về thế giới mùa đông nằm ở phía kia, cô chỉ đến để gọi tên con ngựa và căng thẳng nghe tiếng đáp trả lại.
Falada.
Công chúa.
Khi một làn gió chạm vào da cô, thay cho từ cuối cùng trong ký ức của Falada, cô nghe tiếng gió gọi cô bằng công chúa. Cô mong muốn được nói chuyện với Falada thật sự, nói với nó rằng cô đã bị lạc ở trong vùng và không có nghĩa là cô sẽ rời khỏi nó. Cô đã cố gắng, cô muốn nói rằng những tên lính hộ vệ đã nhìn thấy cô, đuổi theo cô qua các vùng đất của lâu đài và một lần ở lễ hội, nhưng cô đã cầu xin sự giúp đỡ từ những người lạ, từ bầy chim, từ một người bạn và được cứu thoát. Ani mỉm cười với chính mình, nhớ rằng Falada nếu còn sống sẽ chẳng để tâm nhiều đến bất kỳ việc gì người ta làm. Nhưng nó có thể lắng nghe. Nó sẽ đập nhẹ cái đuôi vào cô và gặm gặm mái tóc để cổ vũ cho cô.
Cô muốn nói với nó, từ cuối cùng nó nói ra đã gây được tiếng vang từ cõi chết như thế nào, khi tất cả những sinh vật sống bị lu mờ đi bởi mùa đông. Cô muốn hỏi nó liệu loài ngựa có thể nghe được tiếng gió không. Đôi mắt thủy tinh của nó nhìn vào hư không. Cái bờm cứng lại. Cô biết nó đã đi rồi, và những thứ mà cô nghe được chỉ là tiếng vang. Nhưng tiếng vang đó đã nhắc cô cách làm thế nào để từ sâu thẳm, lắng nghe những gì người khác không nghe được. Và ngày qua ngày, cô học cách lắng nghe, khi làn gió chạm vào da cô, cô bắt đầu nghe được nhiều thứ hơn tên của mình.
***
Vài tuần sau lễ hội Mặt trăng mùa đông, ngày mới bắt đầu trườn mình ra như một con mèo ngái ngủ. Mặt trời đốt cháy những lỗ băng và làm tan đi những tảng băng còn đọng lại. Vài ngày sau, đám cỏ mùa đông xám xịt không sự sống đã chuyển sang màu xanh. Conrad và Ani tận dụng không khí ấm áp bên ngoài cửa sổ, lùa đàn ngỗng ra ngoài cánh đồng vào buổi trưa. Những con ngỗng lắc bộ lông của chúng dưới mặt trời và chạy từ mái vòm đến đồng cỏ, lạch bà lạch bạch hấp tấp kêu lên inh ỏi mặc dù mùa đông vẫn chưa qua. Cuối cùng, ở đó đã có những thứ màu biếc xanh để ăn một lần nữa.
Ani quay sang Conrad mỉm cười, nhưng vẻ mặt của cậu ta làm cô im hẳn. Conrad có tâm trạng không được tốt những ngày sau đó. Một đêm mùa đông, cậu ta đã nói với những người làm công, bằng một giọng châm chọc, là Ani tin rằng cô có thể nói chuyện với bầy ngỗng. Nhưng thay vì cười nhạo cô, Enna và những người nuôi gà bắt đầu hỏi xin cô lời khuyên. Ngay cả Razo cũng xin cô giúp đỡ để trò chuyện với một con sáo nghịch ngợm luôn quấy rầy con cừu đực của cậu ta.
Ani nhận thấy rằng kể từ đó, bất cứ khi nào có ai đến bên cô với một câu hỏi, Conrad đều ngồi lại và nhìn cô tức tối.
“Đừng để ý đến Conrad!”, Enna nói, “Trong nhà, cậu ta vốn là đứa con út trong bầy con đến bảy đứa! Tôi ngờ rằng bầy ngỗng là tất cả những gì mà cậu ta có và cậu ta ghen tỵ với cô đấy. Cậu ta chỉ là một cậu bé khoảng 15 tuổi cần phải lớn lên. Hãy cho cậu ta thời gian”.
Sau khi bầy ngỗng vượt qua mái vòm, Ani dừng lại và nhìn lên. Cô gọi tên Falada và đón nhận lại tên mình. Cơn gió thổi từ dòng suối chạm vào cô. Dòng suối, nó nói, Lạnh, băng giá, đàn ngỗng đang di chuyển về hướng dòng suối. Những tảng đá. Công chúa.
Cô được lấp đầy bởi ngôn ngữ bí ẩn tuyệt vời của con gió và cô đứng say mê cảm nhận thế giới mà nó nói ra.
“Con gió. Tôi có thể nghe thấy nó. Nhưng tôi không thể đáp trả lại!”.
“Gì?”, Conrad nhìn cô, môi cậu mím lại để không nở ra nụ cười nhạo.
Ani tự động quay đi: “Tôi không nói với cậu”.
“Vậy cô nói với ai? Cái đầu ngựa chăng?”.
Cô nhún vai vượt qua cánh cổng. Conrad theo sau nhưng không nói một lời nào. Thật là không bĩnh thường cho Conrad khi trải qua một ngày trong im lặng, nhưng hôm đó cậu không đến thăm người bạn của mình ở bên kia cánh đồng, cũng không lang thang vào rừng. Cậu vẫn luôn ở gần và nhìn cô. Khi buổi chiều bao phủ, cậu đứng đó và bắt đầu lùa đàn ngỗng.
“Tại sao tôi lại thấy buồn bực chứ? Chúng trả lời cô và kêu gọi rối rít như thể cô là mẹ của chúng vậy. Cô có thể có những con ngỗng của riêng mình!”. Cậu cầm lấy cây gậy, sải bước.
Conrad tiếp tục ủ rũ. Vào những ngày khi mặt trời xuyên qua bầu trời mùa đông bên ngoài cánh cửa, Conrad luôn ngồi đủ gần để nhìn thấy cây sồi nơi Ani hay ngồi. Mặc dù cô mong muốn được nghe tiếng gió và cố gắng đáp trả lại, nhưng cái nhìn của cậu vẫn khiến cô băn khoăn.
“Cô ấy không bình thường”. Ani nghe Conrad nói với Razo khi cô đi qua cánh cửa mở để vào phòng ăn tập thể. “Cô ấy đứng dưới cái đầu ngựa giống như nó đang nhìn cô vậy, và cô ấy nghĩ rằng đang nói chuyện với lũ ngỗng. Một người như vậy không được phép giữ đàn ngỗng của đức vua”.
“Bình tĩnh nào, Conrad!”, Razo nói. “Mọi người đều nghĩ rằng cậu ghen tỵ vì cô ấy chăn ngỗng tốt hơn cậu”.
“Tôi không có”, giọng cậu giống như một cậu bé đang chuẩn bị cáu giận.
Buổi sáng hôm sau, băng đã tan ra. Ani đã tắm vào buổi tối hôm trước, nên cô thức dậy một cách run rẩy, mái tóc vẫn còn ướt trên gối. Cô ở lại trong phòng, cố gắng lấy lược chải đi cơn lạnh giá. Khi mặt trời rọi đủ ánh sáng ấm áp để đưa lũ ngỗng ra ngoài, Ani nhét mái tóc ẩm ướt của mình vào mũ và đi gặp Conrad. Cô đứng gần cây sồi hầu như cả ngày, đi một vòng để làm nóng người, lắng nghe cơn gió như thể nó nói qua những cành cây. Cái lạnh vẫn còn hiện diện trước khi cả thế giới sáng bừng lên trong mùa xuân.
Ani ngạc nhiên trước những từ mà bây giờ cô bắt đầu nghe thấy rất rõ ràng. Nó không giống như học cách nói của loài chim, lắng nghe những âm thanh, nhìn những chuyển động, và thực hành hết lần này đến lần khác cho đến khi nào đúng thì thôi. Không giống như học cách nói của ngựa, nó đến thật từ từ và dễ dàng như những con ngựa non đang lớn vậy. Những từ đó giống như một giọng nói trong tâm trí cô, rõ ràng như chính suy nghĩ của cô. Cơn gió mang lại sự hiểu biết. Nó nói chuyện bằng hình ảnh, lặp lại nơi mà nó vừa tiếp xúc. Nó đòi hỏi sự tập trung để nghe và gỡ rối các hình ảnh để hình thành ý nghĩa. Một làn gió hướng về cây sồi từ khu rừng rồi vượt qua con suối, mang theo mùi vị của những bãi cỏ xanh, những con cú, con hươu, cả mùi con người ở cách không quá xa nơi mặt trời rọi qua những tán cây. Ani rùng mình, ném một cái nhìn sang Conrad, người đang ngồi trên một tảng đá rầu rĩ nhìn những đám mây, và bảo lũ ngỗng ở lại dưới ao. Cô hi vọng rằng chúng sẽ tuân theo.
Ani hi vọng khi băng qua đoạn rãnh hẹp của dòng suối, cô sẽ tìm thấy một không gian nhỏ, một nơi ấm áp bên trong lùm cây bạch dương. Cô ngồi trên một hòn đá, tháo mũ để cho tóc xổ ra. Cô luồn tay vào tóc, gãi gãi đầu, nhắm mắt lại để cho mặt trời xua tan đi sự ẩm ướt và giá lạnh, sẵn sàng để mùa đông bị cuốn đi khỏi xương thịt. Một cơn gió lang thang lẻn qua những bụi cây và chạm vào cái cổ trần của cô, thì thầm những gì mà nó nhìn thấy - một con cáo, một cây thông, một mùa xuân bí mật. Ani nghe cơn gió bằng tai mình, sau đó suy nghĩ về mái tóc dài ẩm ướt ở lưng, thì thầm với một tình cảm riêng đề nghị cơn gió thổi vào nó.
Ani mở mắt ra, cả người cứng lại vì ngạc nhiên và thắc mắc. Con gió chuyển động giữa cổ và tóc cô, lướt vào trong tóc giống dây thường xuân quấn trên cây sồi và luồn giữa những sợi tóc một cách nhẹ nhàng, nâng từng sợi một, thổi vào từng sợi giống như người hầu cẩn thận lau từng hạt bụi. Ani cảm thấy sự ẩm ướt mất dần và bốc hơi vào không khí. Cô vẫn ngồi yên, sợ phải suy nghĩ, sợ cử động sẽ đánh mất điều tuyệt diệu ấy. Bằng cách nào đó, cô đã nói chuyện được với cơn gió.
“Cô gái tóc vàng!”. Cô đứng dậy và nhìn xung quanh. Conrad đang đứng giữa những hàng cây. Mắt cậu ta dán trên mái tóc cô. Giật nẩy người, cô đưa bàn tay lên đầu và cảm thấy những sợi tóc vẫn tung lên trước gió. “Cô là ai?”, Conrad lắp bắp.
Ani nhanh chóng quấn tóc khô xung quanh đầu và trùm nó lại dưới chiếc mũ của mình. Cô nói thì thầm với cơn gió. Nó vẫn quấn lấy dải ruy báng nơi mũ cô, đề nghị một lần nữa thổi cho mái tóc tung lên. Rồi con gió quấn xuống tay cô và lẩn vào bụi rậm.
“Là cô gái chăn ngỗng”, cô đáp.
Conrad cười to: “Cô không phải đến từ đây. Cô không giống như mọi người!”.
“Conrad, đừng nói với bất kỳ ai về mái tóc của tôi. Nếu như cậu hiểu...”.
“Như thế là không công bằng. Họ nghĩ cô là nữ hoàng của bầy ngỗng hoặc thứ gì tương tự như thế, còn tôi chỉ là một cậu bé ngớ ngẩn không thể chăn ngỗng cho ra hồn. Nhưng thật ra cô không phải là một người làm công như trong số chúng tôi”.
Cậu chạy ngược trở lại đồng cỏ. Đêm đó, tuyết lại rơi. Không khí trong phòng ăn tập thể thật ảm đạm khi những người làm công trầm ngâm nhìn những củ khoai tây giống như hòn đá ấm áp, sữa đã được tách kem, và những quả táo nhăn nheo khô như nút chai ở trên bàn.
Không có pho mát, không đường cho những chiếc bánh ngọt, không có lễ hội Mặt trăng mùa đông để trông chờ. Gió đập vào các cánh cửa sổ. Mùa xuân dường như còn ở rất xa. Những nguôi làm công bắt đầu nói chuyện nhà, bàn luận về việc không giành lại được sức sống cho đồng cỏ xanh, cho những cây dương xỉ. Họ chia sẻ tin tức về những người thân bị ốm, về những bà mẹ góa chồng, những ông bố góa vợ, về con lừa đã quá già để tiếp tục kéo xe đi chợ.
“Chỉ còn biết trông chờ vào những đồng tiền công ít ỏi”, Razo nói, đầu cúi xuống khi cậu trầm ngâm nhìn các vết bọ chét cắn trên cánh tay.
Một số người gật đầu.
“Tôi đã đuổi theo lũ cừu nhiều hơn cha tôi đã làm trong tất cả những năm qua”, một cậu bé nói.
“Tôi biết điều đó”. Bettin kéo những những sợi lông gà ra khỏi tóc của Enna. “Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn tất cả những mùa đông khác. Có khi ở quê, mọi người sẽ phải bỏ nhà mà đi lên thành phố”.
Tất cả trở nên im lặng. Hình ảnh của kinh thành hiện lên trong tâm trí mọi người, những ngôi nhà nhỏ bị xô đẩy trong bất kỳ góc phố nào, những câu chuyện xếp chồng lên nhau, toàn bộ nơi này ngột ngạt và bức bối, trẻ con chơi đùa trên đường, làm bắn tung tóe lên nhau những giọt nước bẩn. Ani rùng mình. Kinh thành đẹp như một chiếc bánh sinh nhật nhưng chỉ để ngắm từ xa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về căn phòng nhỏ của mình. Nó chưa bao giờ tạo cho cô cảm giác giống như ở nhà, nhưng nó an toàn hơn bất cứ nơi đâu cô biết.
Có lẽ sau khi mình trở về Kildenree và tất cả đều trở về đúng chỗ của nó, cô nghĩ, mình sẽ quay lại đây, trở thành hoàng hậu. Cô không tha thiết muốn kết hôn với cậu bé hoàng tử cô đã thấy tại lễ hội Mặt trăng mùa đông, nhưng nếu là hoàng hậu, cô có thể làm điều gì đó tốt đẹp thay cho những điều xấu xí mà cô đã nhìn thấy nơi kinh thành này.
Có lẽ, cô nghĩ, vào thời gian cô trở lại, hoàng tử bé xíu ấy đã lớn hơn một chút.
“Isi, gia đình của cô bán cái gì?”, cô gái bên cạnh Ani hỏi. Quần áo của cô tỏa mùi cỏ và mùi gia súc.
“Tôi không biết bây giờ họ đang làm gì”, Ani trả lời.
Conrad nghiêng người trở lại, đặt đôi bốt lên bàn và cười một cách thô lỗ. “Cô không biết bây giờ họ đang làm gì ư? Rất tốt!”.
Sự chú ý tập trung xung quanh cậu. Ani cố nén hơi thở.
“Cậu biết đấy, Conrad...”, Razo gõ vào bàn chân Conrad đang ngạo nghễ đặt trên bàn, “Thời gian gần đây, cậu đã biến thành một thằng khờ chính hiệu rồi đấy!”.
“Gì? Có phải cô ta đã lừa tất cả mọi người? Cô gái chăn ngỗng đáng yêu của cậu không phải là người ở vùng Forest. Cô ta không đến từ đấy!”.
Giọng Conrad trở nên cao hơn, chế giễu. “Ồ, da cậu đã trắng bạch ra rồi đấy. Mắt cậu cũng xanh như lá cây. Có chuyện gì với những con ngỗng của tôi vậy, cô gái chăn ngỗng? Có chuyện gì xảy ra với những con heo này vậy? Hãy đi hỏi cái đầu ngựa xem khi nào trời mưa...”.
“Conrad”, Ani đáp, “Thôi đi nào!”.
Cậu thiếu niên nhìn xung quanh như thể ước gì ai đó đứng về phía cậu. “Tôi không thể tin được là không ai nhận ra chuyện này. Cô ấy không phải là một trong số chúng ta. Cô ấy đang trêu đùa tất cả mọi người. Tôi đã nhìn thấy mái tóc của cô chảy dài xuống gối giống như một nữ hoàng quyền quý. Cô ấy là người mà những tên lính canh đang tìm kiếm!”.
Cậu ta đứng dậy và Ani ném một cái nhìn trở lại.
“Cô ấy là một cô gái có mái tóc vàng!”, cậu nói.
Những người làm công im lặng, nhìn cô chằm chằm. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Isi”, một người nói.
Ani nghĩ: Tốt nhất mình nên làm điều gì đó hoặc họ sẽ treo mình lên tường giống như Falada. Cô đứng dậy.
“Những gì cậu nói không đúng. Tôi xin lỗi vì tôi đã đến đây và làm cho cậu nghĩ rằng tôi đang chiếm lấy những gì là của cậu, nhưng cậu không được làm cho người khác ghét tôi giống như cậu”.
“Đúng thế, hãy dừng lại ở đây thôi, Conrad!”, Enna nói.
Ani cau mày.
“Ý của Enna là hãy để cho mọi chuyện qua đi, đúng thế không? Không ai trong số chúng ta muốn chia phe phái trong phòng ăn này!”.
Conrad tảng lờ cô. “Cô không biết, Enna. Tôi đã nhìn thấy cô ấy...”.
“Tôi cũng vậy”, Enna cứng giọng, “Vì thế hãy vứt cái sự ghen tỵ của cậu đi và ăn những củ khoai tây lạnh này trước khi tôi nhét nó vô dạ dày cậu”.
Mặt Conrad chuyển sang màu đỏ. Cậu đấm nắm tay lên bàn. Razo và Bieber bước đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng giữ cánh tay cậu. Conrad nao núng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Ani.
“Vậy hãy nói cho tôi biết, Enna, tại sao cô ta luôn lẩn tránh? Luôn đội một cái mũ hoặc cái khăn trùm đầu. Tại sao cô ta không lấy cái khăn trùm đầu xuống bây giờ và chứng minh nó?”.
“Đúng, Enna, cô biết mà. Hãy nói cho họ!”. Ani nhìn Enna và chờ đợi cô lên tiếng.
Nhưng khi Enna nhìn lên, mắt cô ấy lộ vẻ đau đớn, miệng co rúm lại.
Ồ không, Ani nghĩ. Sự hoảng loạn xoắn lấy dạ dày cô. Mình đã sai lầm khi tin tưởng cô ấy. Cô ấy sẽ phản bội mình.
“Đến đây nào, Enna!”, Razo nói, “Cô định nói gì nào? Tại sao không cho Isi cởi chiếc khăn ra và chứng minh điều đó để chúng ta có thể đuổi Conrad đi ngủ”.
“Cô bạn tội nghiệp của tôi”, Enna thở dài đau đớn, cái nhìn của cô hầu như tránh cái nhìn của Ani, như thể cô cảm thấy xấu hổ. “Tôi xin lỗi, Isi. Tôi nghĩ họ nên biết!”. Cô ấy thở dài một lần nữa. “Tóc của Isi đã bị đốt cháy hết trong lửa ngay trước khi cô ấy đến đây. Cô ấy xấu hổ, cô gái chăn ngỗng đáng thương. Và tôi không thể để cho cô ấy bỏ mũ ra chỉ để chứng minh lời của Conrad”.
Ani mở to mắt và cúi gằm mặt xuống, cố che một nụ cười bất ngờ. Enna đặt một bàn tay che chở lên vai cô, và những người làm công lập tức tập trung trở lại vào những củ khoai tây, như muốn né cho Ani một điều làm cô đau đớn.
Conrad đứng sững: “Tôi sẽ chứng minh điều đó”.
Không ai đáp trả lại. Cậu giẫm chân lên sảnh. Ani chạm tay vào bàn tay Enna đang đặt trên vai mình. “Không biết bao nhiêu lần cô đã cứu tôi?”, Ani thì thầm.
“Nếu cô là một kẻ nói dối tốt hơn thì tôi đã không phải bịa chuyện này”, Enna đáp.
“Tôi biết, tôi biết, lẽ ra tôi phải làm thế. Nhưng tôi biết cô làm đủ tốt cho cả hai rồi!”, Ani mỉm cười, “Cậu ấy đã nhìn thấy mái tóc tôi, Enna!”.
“Sẽ không có ai tin cậu ta đâu. Cậu ta còn nói được với ai nào? Chúng ta hãy giữ cho cô an toàn đến khi chúng ta có thể tìm được cách giúp cô khi mùa xuân tới. Đến lúc đó, tôi rất vui nếu được làm người bảo vệ cho một cô gái chăn ngỗng”.
***
Ngày tiếp theo là một ngày nắng, và cứ tiếp tục như vậy. Ani lùa đàn ngỗng ra đồng. Conrad đi theo phía sau cô và la lớn những câu khuyến khích giả tạo: “Làm tốt lắm, cô gái chăn ngỗng!”, “Giữ chúng với nhau đi!”, “Trông chừng con ngỗng đực đó, cô gái chăn ngỗng, nó không cắn vào mông cô đâu!”.
Ani đi lang thang trên đồng cỏ, kiểm tra những quả trứng mà lũ ngỗng đã đẻ trên ao hoặc giấu trong đám rễ cây bạch dương. Conrad đột ngột đứng trước cô. Ani giơ cây gậy lên.
“Hãy để tôi yên”, cô nói, “Tôi xin lỗi vì không thể kể sự thật với những người khác, tôi không thể, tôi ước gì mình có thể!”.
“Hãy cho tôi một sợi tóc của cô”, cậu bước về phía cô, tay dang ra.
“Đừng chạm vào tôi”, Ani nói. Một chút gió trượt khỏi sợi dây ruy báng trên mũ cô và lướt qua cằm Conrad. Cô nhìn thấy những con ngỗng đâm sầm vào cổ cậu.
“Hãy cho tôi đi, tôi hứa chẳng bao lâu nữa cô sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa đâu”, cậu ta lắc đầu rồi quay đi.
Buổi chiều tiếp theo, Ani ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách của Geric và nhận ra mình chỉ còn lại một mình. Conrad không ở trong tầm nhìn.
Cuối cùng, cô nghĩ, cậu ta đã mệt mỏi vì phải trông chừng cô và bỏ đi.
Những con ngỗng vui vẻ đi từng đôi, tìm kiếm thức ăn trong đám cỏ tươi, mặc kệ sự hiện diện của cô. Mặt trời ở trên đỉnh tỏa bóng xuống mặt đất xung quanh, rải ánh nắng dọc theo những con đường.
Ani bỏ mũ ra, chà xát nhẹ da đầu. Cô hiếm khi không bọc mái tóc, nhưng giờ, cô cảm thấy an toàn, cũng cảm thấy mệt mỏi với những ràng buộc và sẵn sàng để cho mọi việc xảy ra. Một cơn gió gõ nhẹ vào trán cô. Cô khuyến khích nó cuốn tóc cô, đùa giỡn chúng trong không khí. Ani đã không giao tiếp với làn gió trong nhiều ngày nay, vì cái nhìn chằm chằm của Conrad. Bây giờ, sự hội ngộ này làm cô thích thú. Gió ở trên tay cô giống như sợi khói của những cây nến vẫn còn vương trong không khí. Gió tìm đến tận chân tóc và chạm vào chúng. Cô thực hành gọi cơn gió theo cách này cách khác, không phải lúc nào nó cũng đáp trả. Thỉnh thoảng nó đến theo một kiểu giống nhau và không thay đổi. Thỉnh thoảng nó quá mỏng và nhẹ nên nhanh chóng biến mất vào trong không khí, hoặc đôi khi lại quá mạnh để chạm vào da cô. Không giống như chim muông hoặc ngựa, gió không có cảm xúc, không biết nghịch ngợm vui đùa nhưng nó có thể tin tưởng được.
Các bóng cây tối dần. Ani đã nhìn thấy bóng dáng của một bàn tay tiến đến nâng tóc cô lên. Cô nhóm những con gió lại để có thể chạm vào những suy nghĩ thẳm sâu trong lòng cô. Cô xin nó bay đi, đến đằng kia... Thế rồi, cô cảm thấy cơn gió rời khỏi làn da mình. Cô quay sang nhìn thấy Conrad đang đuổi theo chiếc mũ lưỡi trai màu da cam. Gió tung cái mũ lên, cho nó bay phía trước, nhanh và xa hơn tầm với của cậu một chút.
Ani cũng nhìn thấy cơn gió chạy đến tết tóc cô, chải kỹ thành một vòng thắt chặt trên đỉnh đầu giống như chiếc vương miện bằng vàng. Cùng lúc đó, Conrad bắt được chiếc mũ của mình trên hàng rào ở phía xa đồng cỏ và quay trở lại. Ani mỉm cười. Cô đã thay thế mái tóc được cơn gió tết thật khéo bằng chiếc mũ với dải ruy băng buộc chặt, giả vờ như đang mải đọc sách một lần nữa.
“Cô là... là phù thủy!”, cậu nói.
“Tôi là cô gái chăn ngỗng chứ!”, Ani đáp.
Ngày sau đó, Conrad không đứng quá gần để cô có thể giơ tay ra và chạm vào cậu. Khi những người làm công ở phòng ăn tập thể nói rõ rằng họ không quan tâm lắng nghe những phàn nàn của cậu, cậu ngồi một mình, huơ cây gậy trong lửa cho đến khi nó bốc khói và chuyển sang màu đen. Ani đặt bánh nhân nho khô của cô bên cạnh cậu. Conrad cầm lấy nó, coi như đó là một kiểu thừa nhận sự thất bại, nhưng khi cậu ngước lên, cô nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của cậu vẫn còn hằn lên sự giận dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...