Công Chúa Chạm Khắc

Editor: ml1qx

Chu Cầm ngồi ở mép cầu thang, cúi người xuống, cẩn thận lau vết máu quanh đầu gối, sau đó từ trong cặp sách lấy ra một gói băng gạc chưa mở, một cuộn băng trắng và một tuýp thuốc mỡ.

Vừa định mở túi băng gạc ra thì có người cướp lấy cả túi.

Chu Cầm ngẩng đầu, thấy Hạ Tang mặt không biểu tình ngồi ở bên cạnh, thô bạo xé túi băng gạc ra, lấy ra một mảnh gạc.

Trên mặt anh hiện lên một tia kinh ngạc: "Sao cậu lại quay lại?"

"Lấy đàn."

Cô gái nhỏ cố ý trả lời không chút cảm xúc, rõ ràng là đang cáu kỉnh.

Trong lòng Chu Cầm biết rõ nguyên nhân là gì, nhưng cũng không nhiều lời.

Hạ Tang cầm tuýp thuốc lên, bôi một chút lên miếng gạc, sau đó cố ý nhìn anh với ánh mắt trách móc.

Chu Cầm không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, mí mắt mỏng cụp xuống, nhìn xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Cả hai đều không nói gì, bầu không khí rơi vào sự trầm mặc và bối rối kỳ lạ.

Hạ Tang nhẹ nhàng khịt mũi, đặt miếng gạc lên vết thương đẫm máu trên đầu gối anh.

Thuốc mỡ có phần khó chịu, thân thể của Chu Cầm run lên rõ rệt.

Hạ Tang đoán anh bị đau, vội vàng cúi xuống, nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

Hơi thở mát lạnh như liễu gai đùa giỡn trên mặt nước, vừa ngứa ngáy nhưng cũng vừa nhẹ nhàng.

Sau khi thổi xong, cô nhẹ nhàng dùng gạc che vết thương, dùng răng cắn đứt miếng băng rồi dán lên chân Chu Cầm.

Cô gái nhỏ dùng răng kéo miếng băng để thu hút sự chú ý của anh, anh nghiêng đầu chăm chú nhìn nó.

"Nhìn cái gì?"

"Nhìn cậu, dính cả nước bọt lên."

Hạ Tang nhẹ hừ một tiếng, lười để ý tới anh.

Chu Cầm cúi đầu mỉm cười, cầm lấy miếng băng bị cô cắn đứt, nghiêng người áp vào chân.

"Cậu ở mật thất bị ngã nặng như vậy, chị Minh Tiêu có cho cậu phí tai nạn lao động không?" Hạ Tang cố ý hỏi.

"Có cho."

"Cho bao nhiêu?"

"Rất nhiều."


"Vì kiếm tiền mà bị thương như này, đáng không?"

"Phí bồi thường chấn thương lao động xứng đáng."

Hạ Tang bất mãn nói: "Vậy cậu cùng tôi chơi bóng rổ, coi như là lao động thương tích hay là... thương tích cá nhân."

Chu Cầm nghe được cụm từ cô tạo ra, không khỏi mỉm cười: "Chưa từng thấy ai tự mình đa tình như cậu."

Hạ Tang trừng mắt nhìn hắn.

"Cho dù cậu không đến, tôi vẫn sẽ luyện tập." Chu Cầm nhàn nhạt nói: "Bởi vì cuối năm còn có nhiều trận đấu tương đối quan trọng."

"Vậy cậu còn không dưỡng thương cho tốt!"

"Cái này, nửa tháng nữa sẽ kết vảy, lại không phải tổn thương gân cốt."

"..."

Hạ Tang không biết tại sao mình lại tức giận, có lẽ là bởi vì cô chỉ có thể tức giận để biểu lộ cảm giác tội lỗi của mình.

Nếu không thì dùng nước mắt chắc?

Tuy nhiên, lời nói của Chu Cầm quả thực khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô nói: "Tôi dìu cậu ra ngoài bắt taxi."

"Cũng không đến nỗi đấy." Chu Cầm bỏ quần xuống: "Anh đây không có phế."

"Cậu có thể ngừng nói nhảm được không!"

Anh nhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ hiện lên sự tức giận thực sự, im lặng một lúc mới thỏa hiệp nói: "Không nói nhảm nữa."

Hạ Tang đeo cây đàn lên, đi tới, nắm lấy tay anh đặt lên vai cô, bảo anh tựa vào người cô: "Tôi dìu cậu đi ra ngoài."

"Không cần, tôi có thể đi."

"Dựa vào tôi." Cô bướng bỉnh kiên trì.

Chu Cầm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy tôi đi rửa tay."

Nói xong, anh chống chân lên, cố gắng giữ vững dáng người, khó khăn bước đến phòng vệ sinh đối diện sân chơi, rửa sạch cẳng tay và lòng bàn tay bằng nước lạnh.

Lúc đi ra, Hạ Tang đã đứng ở cửa phòng vệ sinh, dựa lưng vào một gốc cây khô đợi anh.

Gió lạnh thổi vài lọn tóc mái của cô bay tứ tung, để lộ vầng trán mịn màng và làn da trắng lạnh, giống như ánh trăng trong vắt đêm nay.

Cô trịnh trọng bước đến gần anh, nắm lấy tay áo anh, dùng tay còn lại ôm lấy vòng eo thon gọn của anh.

Chu Cầm cười khẽ, nói: "Tang Tang, cậu thật sự là người đầu tiên dám Bá vương ngạnh thượng cung đối với tôi đấy."

(Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian". Nguồn: forum.banlong.us)


"Hôm nay nếu không phải cậu chơi bóng với tôi thì ai thèm quản cậu thế nào." Hạ Tang hung hăng nói: "Dựa vào tôi!"

"Vậy đi thôi, hơi nặng đấy."

"Không sợ."

Chu Cầm cuối cùng cũng đặt tay lên bờ vai gầy gò của cô, cũng không đành lòng dùng quá nhiều sức, chỉ đặt nhẹ, làm động tác hỗ trợ để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Đi được vài bước, Hạ Tang liền nhận ra cái này căn bản vô dụng.

"Cậu có thể dùng nhiều sức hơn."

"Tôi đã rất dùng sức rồi."

"Cậu có thể dùng tất cả, không sợ."

Chu Cầm mỉm cười, tiếp thêm một chút sức lực.

"Lại thêm chút nữa."

"Cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy?" Anh cười khẩy, "Trước đây còn rất sợ hãi, nhưng bây giờ lại không sợ."

"Thật sự không có vấn đề gì."

"Được rồi."

Vốn dĩ giao mọi việc cho cô cũng không có gì to tát, nhưng Chu Cầm dù sao vẫn không nỡ, trong mắt đầy sự ôn nhu, trong lòng rõ là không đành lòng.

Anh quá nặng nề, mang theo những mệt mỏi và áp lực của cuộc sống, đến nỗi anh một chút cũng không nỡ chia sẻ điều đó với cô.

Hạ Tang nắm tay áo anh, nhích lại gần, giúp anh từ từ bước ra khỏi cổng công viên, gọi taxi rồi nhét Chu Cầm vào trong.

"Sư phụ, xin vui lòng đến đường Huệ Dân ở trạm ga xe lửa phía Bắc."

Nói xong, cô đóng cửa xe lại mà không đợi anh phản ứng.

Qua cửa sổ xe màu xám, Hạ Sản nhìn Chu Cầm, khẽ giơ tay lên vẫy vẫy.

Chu Cầm không có biểu tình gì, chỉ nhìn cô cho đến khi chiếc taxi từ từ lái ra ngoài, anh mới đầu quay lại nhìn bóng dáng mờ ảo của cô gái dưới ánh đèn đường qua cửa sổ phía sau.

Xe taxi đi được khoảng một cây số, lái ra khỏi đường vành đai thứ hai trên cao, Chu Cầm trầm giọng nói: "Sư phụ, dừng ở bến xe buýt phía trước."

"Không phải đến ga xe lửa phía Bắc sao?"

"Không đi."


Xe taxi dừng ở bến xe buýt cũ nát phía trước, Chu Cầm xuống xe, đợi năm phút đã có xe buýt đi qua.

......

Hạ Tang đi đến trước cửa nhà, kiểm tra số bước của cô là 9983.

Cô nhanh chóng giơ chân tại chỗ khoảng chục lần, cuối cùng lên được 10.000 bước, cô đẩy cửa bước vào với khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc thay giày, Hạ Tang nhìn thấy trong tủ giày có một đôi giày da nam màu đen, trong mắt Hạ Tang ánh lên vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp xỏ dép vào, chân trần chạy về phía cửa phòng ngủ đang hé mở.

Hạ Thư An quay lại, mặc áo len cao cổ, đứng thẳng trước gương.

"Ba ơi! Ba về rồi!" Hạ Tang như chim nhỏ bay vào phòng, vui vẻ chạy đến bên cạnh ông: "Công ty niêm yết ở Mỹ bận xong rồi ạ?"

"Sắp xong rồi." Hạ Thư An quay người lại, ôm con gái, cười nói: "Để ba xem có tăng cân không."

"Tăng cân mới không tốt đâu." Hạ Tang ngồi bên cạnh ông, vội vàng báo tin vui cho ông: "Nhưng kỳ thi tháng vừa rồi con lại tiến bộ thêm một bậc, hiện tại đã đứng thứ tư."

"Thứ tư là số không may mắn." Hạ Thư An bóp bóp mũi của cô, nói đùa: "Hoặc cố gắng hơn nữa để đến vị trí thứ ba, hoặc là tụt lại vị trí thứ năm."

"Có hại." Hạ Tang xua tay cười nói: "Ba còn không động viên con! Mẹ còn nói gần đây con tiến bộ rất nhiều."

"Thành tích không phải là điều quan trọng nhất." Hạ Thư An nói: "Đừng bị điểm số bắt cóc. Ba vẫn hy vọng con có thể sống hạnh phúc hơn, mỗi ngày đều vui vẻ."

"Dạ!"

"Nhân tiện, cần phải cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi. Đừng chỉ ngồi trong phòng đọc sách, cũng nên rèn luyện cơ thể."

"Mỗi ngày con đều kiên trì vận động."

"Đúng rồi, ba mang quà về cho con đây." Hạ Thư An lấy hộp Barbie trên bàn ra, nói với cô: "Mua ở Mỹ, chính hãng, nhìn xem có thích không?"

Hạ Tang nhìn búp bê Barbie trong hộp, không biết nên khóc hay cười, nói với Hạ Thư An: "Ba, sao ba lại mua cho con cái này?"

"Đây không phải là búp bê con thích nhất sao?"

"Lúc nhỏ con thích, nhưng con đã lớn rồi." Hạ Tang nói: "Đã không chơi búp bê nữa."

"Không sao cả! Lấy nó đặt trong phòng con để trang trí. Trong phòng con có nhiều búp bê hoạt hình như vậy, thêm một con của ba cũng không nhiều đâu."

"Được rồi." Hạ Tang nhận lấy quà.

Kỳ thật gấu bông trong phòng không phải do cô mua, Chu Cầm rất giỏi gắp gấu bông, lần đó đấu cùng Kỳ Tiêu, mang về một đống, không có chỗ đặt nên mới phải phải chất tất cả lên đầu giường.

Hạ Tang ôm búp bê ngồi cùng ba một lúc, đang định hỏi ông có ở nhà trong khoảng thời gian này không, nhưng quay đầu nhìn thấy chiếc vali đang mở dở của Hạ Thư An, với quần áo được gấp gọn gàng ở một nửa vali.

Cô ngập ngừng hỏi: "Ba, ba... lại đi công tác sao?"

Đàm Cận khoanh tay dựa vào cửa, vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Hạ Thư An do dự một lát, nhìn vẻ mặt mong đợi của con gái, chung quy vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng.

"Ừ, ba chuẩn bị đi công tác."

Giọng ông nghe có vẻ yếu ớt, nhưng đó là tất cả những gì ông có thể nói.

Hạ Tang cúi đầu, chạm vào đôi mắt to đáng yêu cùng hàng mi dài của búp bê Barbie, một lúc lâu sau mới nói: "Thật ra, ba muốn ly hôn với mẹ cũng không cần phải giấu con, nói thẳng với con là được, cũng đâu phải là không thể."


Hạ Thư An nuốt khan, khó khăn nói: "Tiểu Tang, đừng suy nghĩ lung tung như vậy, không có gì đâu."

"Vậy con về làm bài tập." Vẻ vui vẻ trên mặt Hạ Tang đã hoàn toàn biến mất, cô ngoan ngoãn ôm búp bê đi ra khỏi phòng.

Hạ Thư An liếc nhìn Đàm Cận, nén giận, Đàm Cận mỉa mai nói: "Một người ba bỏ rơi con gái ruột của mình, suốt ngày không về nhà. Hiện tại còn muốn dọn ra ngoài sống cùng hồ ly tinh, cũng biết không nói ra được cơ đấy."

Hạ Thư An hạ giọng nói: "Chúng ta đã ly hôn hai năm trước. Đừng dùng từ ngữ đó xúc phạm vị hôn thê của tôi."

"Nếu muốn đi thì hãy đi thật tốt. Đừng thỉnh thoảng xuất hiện và mua mấy con búp bê vớ vẩn."

"Con bé cũng là con gái của tôi, cô không thể tước đoạt quyền gặp con gái của tôi."

"Anh thực sự cho rằng con bé không biết gì sao?" Đàm Cận cười lạnh, "Tôi chỉ không muốn vạch trần bộ mặt của người ba ruột là anh mà thôi."

"Mặt mũi của tôi?" Hạ Thư An có chút bực mình: "Xin hỏi tôi có làm chuyện gì thương thiên hại lý sao? Trong lúc kết hôn, tôi không ở ngoài vụng trộm. Đàm Cận, chúng ta ly hôn phần lớn nguyên nhân đều vì cô, không những tôi không chịu được cô mà Tang Tang cũng không chịu được cô! Ai muốn về nhà ngày nào cũng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của cô!

Hai người lại muốn cãi nhau, Hạ Tang dùng sức vỗ cửa: "Con muốn làm bài tập! Có thể yên tĩnh được không?"

Hai người nhanh chóng im lặng, hồi lâu, Hạ Thư An kéo hành lý rời khỏi nhà.

Hạ Tang nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cô dùng gối bịt tai lại, mười phút sau, đột nhiên đứng dậy, đi đến bàn học, mở vở bài tập ra, cố gắng ngâm mình trong các đề toán học.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa bị gõ.

Hạ Tang che đôi mắt đỏ thẫm lại, nói: "Con đang làm bài tập! Đừng vào."

Đàm Cận phớt lờ lời từ chối của cô, mở cửa vào phòng.

Hạ Tang tức giận hét lên: "Con đã nói không được vào, mẹ có thể tôn trọng quyền riêng tư của con không? Con không còn là trẻ con nữa."

Đàm Cận đợi cô trút giận xong mới chậm rãi nói: "Hạ Tang, nhân sinh vĩnh viễn là cô độc, không ai có thể luôn đồng hành cùng con, không phải mẹ, không phải ba, ngoại trừ chính con."

"Vì thế, con phải trở nên mạnh mẽ lên."

......

Đàm Cận đi tới cửa rời đi, Hạ Tang nằm ở trên vở bài tập toán, dùng khăn giấy lau khóe mắt đỏ thẫm.

Trong tầm mắt, cô thấy cuốn tập của Chu Cầm.

Lần trước cô dùng cuốn tập này để bắt chước bút ký của anh, cô chưa nhớ đến việc trả lại cho anh.

Cô thuận tay mở cuốn tập ra, hình ảnh mẹ Chu Cầm trượt ra ngoài, cô nhìn đứa trẻ Chu Cầm đang được mẹ bế, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

"Cậu cũng là như vậy phải không?"

"Lớn lên một mình, cố gắng trở nên xuất sắc một mình."

Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười tỏa nắng của anh, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: "Muốn học tập cậu nha."

- ---------------------------

2pm, Wed 14/03/24

2413 từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui