Minh Khải lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Lí Hạo Hiên, tay không tự chủ được ôm sát tiểu Anh Nhi trong ngực.
“Anh Nhi, tôi đến bế em được không?” Lí Hạo Hiên vươn bàn tay thon dài về phía Anh Nhi, chờ tiểu mĩ mữ đồng ý.
“Ách… học trưởng Hạo Hiên, tui rất nặng đó…” Tiểu Anh Nhi đang bối rối vì sao lại bị Minh Khải ôm chặt như vậy, nghe thấy Lí Hạo Hiên gọi tên mình, ngẩng đầu lên, nghe anh ta nói muốn bế mình, thật là ngượng ngùng.
Tuy rằng chính mình cũng khá nhỏ xinh, nhưng thật ra cũng không nhẹ lắm a, thấy Lí Hạo Hiên kia dáng người cao gầy, tuy rằng bế mình cũng có thể coi là khá nhỏ bé, nhưng mà…
Nhỡ đâu… nhỡ đâu… Lí Hạo Hiên phát hiện ra mình rất nặng… như vậy thật là dọa người a~
“Haha, không sao… Em có thể nặng đến thế nào, so với những nữ sinh khác không phải em vẫn nhẹ hơn sao…” Lí Hạo Hiên thấy Anh Nhi ngượng ngùng, dịu dàng cười nói.
“Hắc hắc, vậy được rồi.” Nhận thấy không từ chối được, Anh Nhi không hề do dự đặt bàn tay mình vào bàn tay Lí Hạo Hiên.
Minh Khải mặt trở nên đen sì, ôm chặt Anh Nhi không định buông tay, nhưng cũng không nói gì hết.
“Khải ca ca, anh buông ra đi, những người khác đều sắp xuất phát rồi.”
Thấy Minh Khải ôm mình còn không buông tay, Anh Nhi có chút sốt ruột. Đúng vậy, có thể không sốt ruột sao, có trai đẹp muốn bế mình, mà lại còn là học trưởng Lí Hạo Hiên ôn nhu, trong lòng Anh Nhi đã sớm lâng lâng, đay chính là cơ hội do mình chiến thắng mà có được, tại sao lại không được...
Càng nghĩ càng thấy bực mình, Anh Nhi dãy dụa thoát ra khỏi cánh tay Minh Khải.
Nhìn Anh Nhi một cái thật sâu, Minh Khải chậm rãi buông lỏng bàn tay đang ôm Anh Nhi bên hông.
Anh Nhi vui vẻ kéo tay Lí Hạo Hiên, chạy tới phía trước, không mảy may phát hiện sự bất thường của Minh Khải.
“Được rồi, vậy bắt đầu đi.” Thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt, Lí Hạo Hiên cũng bế Anh Nhi một cách gọn gàng.
Hình phạt bắt đầu rồi, những người còn lại đang nhìn những người kia đang chạy càng ngày càng xa, nữ sinh thấy Lí Hạo Hiên vững vàng mạnh mẽ lại dịu dàng, mến mộ trong ánh mắt lại có thật sâu ghen tị…
__________
“Học trưởng Hạo Hiên, anh có mệt hay không nha”
Anh Nhị mặt đỏ hồng được Lí Hạo Hiên bế trong ngực, nhìn thấy mồ hôi trên trán Lí Hạo Hiên, cảm thấy thực sự là xấu hổ…
Quả nhiên, mình quá là nặng a~
Tuy rằng thấy các nam sinh khác còn thảm hại hơn, cánh tay đã bắt đầu run lên, còn cắn răng kiên trì…
Cũng thật sự không thể trách bọn họ không bế nổi, đến lúc này một hồi cũng phải gần 800m, vẫn bế không cho nghỉ ngơi, mặc cho các nam sinh ai cũng mệt lắm rồi…
“Không sao, em một chút cũng không nặng, nhìn bộ dạng nhỏ như vậy, về sau nên ăn nhiều một chút, haha” Lí Hạo Hiên mặt không đỏ, thở không gấp, cười nói, dường như để chứng minh lời mình nói không phải là giả, còn hướng lên trời cười to.
Anh Nhi sợ đến mức ôm chặt cổ hắn, lại khiến cho Lí Hạo Hiên cúi đầu cười, hơi nóng thở ra thẳng tới cổ Anh Nhi, ngứa ngứa, tiểu Anh Nhi cọ cọ.
Anh Nhi thật sự không nặng, cô bình thường vẫn rèn luyện, cũng thường xuyên phải chạy 5km, bế thế này, thực sự không có cảm giác gì, có điều, hình như làm khổ các nam sinh khác rồi, Lí Hạo Hiên nhìn bộ dạng sắp không chịu nổi của bọn họ, sinh ra áy náy, là chính mình vì lợi ích cá nhân mà gây chuyện =))
Thấy tiểu Anh Nhi trong ngực không dám nhìn mình, tâm trạng Hạo Hiên rất tốt, nhìn thấy cái cổ trắng nõn của Anh Nhi trước mắt mình, hắn càng ôm Anh Nhi chặt hơn, khiến cho cô gần sát mình…
Cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực, Lí Hạo Hiên không kìm lòng được mà cúi đầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...