Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Ở trên lầu , hắn đã nghe thấy tiếng động cô bối rối ra cửa,hắn từ cửa sổ đi xuống nhìn, nhìn dáng vẻ cô ra cửa.

Dĩ nhiên, cũng đã thấy cô quay đầu lại nhìn cửa đóng lại, thở dài
nặng nề, sau đó cúi đầu rời đi, trên mặt luống cuống và phiền não hắn
đều thấy được nhất thanh nhị sở.

A, rõ ràng nói muốn làm cái gì cũng không có xảy ra, nhưng biểu hiện của cô và lời nói hoàn toàn không phù hợp nha!

Sờ lên cánh môi, Phương Nhĩ Kiệt cắn lên miếng bánh,lông mày đọng lại suy nghĩ.

Hắn vốn muốn rời đi trấn nhỏ một thời gian, nhưng lời của Uông Ngữ
Mạt loại bỏ ý nghĩ của hắn.Nếu cô nói như vậy,hắn cần gì phải rời đi?
Hắn muốn cô làm sao với câu nói của mình!

Hắn thừa nhận là lòng tự ái nam nhân bị quấy phá, lời của cô làm cho

hắn nghe không phải là rất thoải mái, hơn nữa tiểu nha đầu đối với hắn
rõ ràng là thích, hơn nữa cô là lần đầu tiên. . . . . . Hắn cho là cô
tỉnh lại sẽ khóc lóc, buồn rầu, hoặc là yêu cầu hắn chịu trách nhiệm.

Hoàn toàn không có, cô chẳng qua là đỏ mặt, nói quanh co chối bỏ tất cả.

Phản ứng của cô làm cho hắn thấy lạ, nói như vậy thật là hơi dễ dàng, cái gì đều không cần chịu trách nhiệm, thật tốt, hắn giảm đi một phiền
toái.

Nhưng mà. . . . . . Nghĩ đến Uông Ngữ Mạt vội vả vứt bỏ dáng vẻ cùng
hắn lên giường, cánh môi không khỏi khẽ mím, mà mấy ngày này thấy dáng
vẻ cô trốn tránh làm cho hắn cũng khó chịu.

Không phải nói muốn quên mất? Không phải nói làm như không có xảy ra chuyện gì? Phản ứng của cô căn bản là lừa gạt quỷ!

Trốn hắn rõ ràng như vậy, ngay cả khi gặp ở trấn nhỏ, hắn còn chưa
chào hỏi, cô liền cúi đầu bước nhanh rời đi, nếu không thì là đi đường
vòng, mà cặp kia mắt tuyệt đối sẽ không nhìn thẳng hắn.

Cô kỳ lạ đến mọi người cả trấn đều nhìn ra, cô quả thực là chiêu cáo thiên hạ, nói cô đang trốn hắn Phương Nhĩ Kiệt.

Cái này làm sao có thể gạt người nói không xảy ra chuyện gì? Mấy ngày qua ánh mắt mọi người trong trấn cũng rất khiển trách, giống như hắn
khi dễ cô bé. . . . . . Không sai, hắn thật đã bắt nạt cô.

Liếm mảnh nhỏ trên bánh bao, Phương Nhĩ Kiệt nghĩ tới hắn đã từng
liếm qua da thịt trơn mềm, giống như sửa tươi trắng mịn, hắn nhẹ nhàng
khẽ cắn,cô liền run rẩy ngâm khẽ, màu da nhẵn nhụi lập tức in hạ dấu

vết, mà hắn mơn trớn vết cắn kia, giống như diệt hoa phong, trong lòng
thỏa mãn hư vinh đàn ông.

Con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt gom lại ,mỗi lần hồi tưởng thân thể
liền nổi lên một tia nóng rực, ngón tay rục rịch ngóc lên , muốn đem đóa hoa kia nắm ở trong tay, đem kia cánh hoa từng mảnh từng mảnh hái
xuống.

“Họ Phương kia , nét mặt của cậu thật dâm đãng.” Tiếng giễu cợt từ cửa truyền đến.

Phương Nhĩ Kiệt quay lại, chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp có thai đứng ở cửa, cũng không đợi chủ nhân chào hỏi,liền tự mình đi vào trong nhà,
ngồi xuống sofa.

“Trà, không nên quá nóng.” Vuốt rất tròn cái bụng, rất tự nhiên mở miệng.

“Họ Đồ kia,Cô tưởng đây là nhà mình sao?” Đối mặt với phụ nữ liều
lĩnh, Phương Nhĩ Kiệt mặt không đổi sắc, miễn cưỡng đáp lời, nhưng vẫn
đưa tay vì cô rót ly trà nóng.


Không có cách nào, bà bầu có đặc quyền, nhìn ở viên tròn trên bụng, hắn miễn cưỡng phục vụ phụ nữ.

Hắn bưng ly trà, đưa cho người phụ nữ kia.

“Cám ơn.” Nhận lấy trà, Trấn Trường cười thật ngọt ngào, uống một
hớp, một đôi mắt đẹp liếc phòng ốc một cái.”Tiểu hồng mao không có ở đây sao?”

Phương Nhĩ Kiệt ngồi vào đối diện ghế sa lon, đối mặt lời hỏi thăm
của cô, nhàn nhạt liếc cô một cái, hoàn toàn không muốn đáp lời, hắn
cũng không tin người phụ nữ này lại không biết Uông Ngữ Mạt đi đến tiệm
bán hoa !

Trấn Trường khẽ mỉm cười, hắn không nói lời nào, chính cô cũng có cách khác.”Vừa rồi đang suy nghĩ gì? Vẻ mặt thật dâm nha.”

Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi, nói rõ —— liên quan đến cô sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận