Ngay cả Phương Nhĩ Kiệt trong ba không năm chưa đi làm việc nặng,nếu
không thì giúp lái xe, theo Trấn Trường nói, hắn làm tài xế , tuyệt đối
có thể chở về một đống nữ du khách.
Lời này cũng là thật, chỉ cần hắn vừa đi ra ngoài, không bao lâu nữa, bên cạnh tuyệt đối có một đống phụ nữ vây quanh hắn.
“Phát ngốc gì nha?” Thấy Uông Ngữ Mạt lại đang sững sờ, Phương Nhĩ
Kiệt đưa tay nắm được mũi thon, sau đó chờ phản ứng khả ái của cô.
Cô nhất định sẽ che lỗ mũi, cau chặt chân mày,dáng vẻ vừa tức giận
vừa hờn dỗi trừng hắn,vẻ mặt thật này làm cho người ta nhìn hoài không chán nha!
Phương Nhĩ Kiệt rất biến thái nghĩ tới, ai ngờ bàn tay nhỏ bé lại đột nhiên đẩy tay của hắn ra, cặp mắt to xinh đẹp kia tức giận trừng hắn
một cái, sau đó hừ một tiếng, rồi bỏ đi.
Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi, nhìn cánh tay mình bị đẩy ra, lại thấy gò
má cô phồng to, nói rõ cô đang tức giận.”Nha đầu, ai chọc giận em rồi?” Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?
“Anh.” Uông Ngữ Mạt rất thành thực, không vui nhìn chằm chằm hắn.
“Anh!!! tại sao?” Hắn nơi nào chọc tới cô?
“Anh. . . . . .” Đúng nha, hắn tại sao?
Uông Ngữ Mạt đột nhiên nói không ra lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn
hắn, cũng không biết tại sao, nghĩ đến hình ảnh Phương Nhĩ Kiệt bị phụ
nữ vây quanh,cô sẽ không vui vẻ.
Hơn nữa thấy hắn bị vây quanh còn cười vui như vậy, tuyệt không bài
xích, thậm chí cùng những phụ nữ liếc mắt đưa tình,cô, cô liền. . . . . .
“Nha đầu!” Tại sao lại ngây người?
“A!” Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, lại bị khuôn mặt đột nhiên gần sát hù
dọa, trực giác của cô nghĩ đến , phía sau cũng là vách tường, làm cho cô lui về sau không được, chỉ có thể dính chặt vách tường.Thân hình cao
lớn của hắn dường như nhanh chóng dán lên cô,cô cảm giác được hơi nóng
của da thịt hắn.
“Nha đầu.” Tiếng nói dễ nghe gần sát bên tai, bàn tay to cầm tay cô,khẽ vuốt chung quanh tay.
Uông Ngữ Mạt cảm giác tim cô đập nhanh, bị hắn cầm cánh tay không khỏi run rẩy.
“Nha đầu.” Một bàn tay khác nâng cằm trắng nõn lên, hắn nhìn cô cười, cả người tản ra lực hấp dẫn, gương mặt tuấn tú gần sát nữa, Uông Ngữ
Mạt khẩn trương dừng lại hô hấp.
“Tiền.” Ai ngờ cánh môi ở gần sát cô , rồi lại dừng lại, sau đó mở miệng nói ra một chữ.
“A?” Nàng còn không có hoàn hồn, ngây ngốc theo dõi môi hắn.
Nhưng hắn lui thân thể lại, đem tay phải của cô giơ cao.”Nha đầu, tiền bị em bóp nát, có thể phiền em đưa tiền cho anh không?”
Uông Ngữ Mạt rũ con ngươi xuống, nhìn tiền bị mình nắm đến có nhiều nếp nhăn,cô chậm rãi buông tay ra.
“Ngoan.” Phương Nhĩ Kiệt kéo tiền giấy, cưng chìu vỗ vỗ đầu củacô,
gương mặt tuấn tú khôi phục nụ cười anh trai, thật giống như mị lực vừa
rồi chỉ là ảo giác.”Bữa trưa em muốn ăn cái gì? “
“Ừm.” em biết điều một chút chờ ăn.” Bàn tay to vỗ nhẹ mặt của cô,
thân thể mệt mỏi, Phương Nhĩ Kiệt không có việc gì làm nên đi ra khám
và chữa bệnh, chuẩn bị trở về.
Đóng cửa lại, hắn nhìn cánh tay bị đẩy ra, giơ tay lên đem cánh môi
nhẹ nhàng dán lên, sau đó nghĩ đến trước khi rời đi tiểu nha đầu kia vẫn còn chưa hoàn hồn vẻ mặt có chút mất mát.
Thật đáng yêu! Đáng yêu làm cho hắn không nhịn được muốn trêu chọc tiếp. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...