Chu Thiên Hoàn chân trái vừa mới bước ra khỏi cổng tinh giới, đã nghe phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Thái tử, xin dừng bước!”
Y xoay người, nhấc chân trái về, chuồn lẹ.
Nhưng người nọ đã kích động nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay của y mà la gào: “Thái tử, lão thần tìm ngài đến vất vả.
Từ sau trận chiến với ma thần ngoại vực liền không thấy bóng dáng ngài đâu, lão thần chờ quá lâu, cho rằng ngài đã gặp phải bất trắc gì!”
“May mà trời xanh có mắt, Thái tử ngài bình an không có việc gì, nếu không lão thần cũng không biết phải nên công đạo thế nào với Đại đế!”
Chu Thiên Hoàn chán ngấy nhìn lão nhân râu bạc trước mắt, ông ta có dùng sức dụi mắt cũng không ép ra nổi một giọt nước mắt: “Lão Đường, ngươi cũng đừng khó xử chính mình, nếu như ta thành tâm muốn tránh ngươi, ngươi nào có thể tìm thấy ta như vậy.
Có một số việc, ngươi mở một mắt nhắm một mắt, không phải đã êm xuôi rồi sao.”
Đường Tụng ôm chặt không bỏ, ghé tai nói nhỏ: “Nhưng mà, Đại đế bên kia đã nghe được tiếng gió rồi.”
Chu Thiên Hoàn liếc mắt: “Lão nhân đúng là tai mắt đông đảo.”
Thấy ánh mắt y hoài nghi nhìn mình, Đường Tụng vội vàng biện bạch: “Lão thần cũng không dám tiết lộ bí mật của Thái tử.”
Chu Thiên Hoàn không kiên nhẫn nói: “Ông ấy rốt cuộc muốn thế nào?”
Đường Tụng: “Đại đế chỉ là gọi ngài trở về một chuyến, ta thấy sắc mặt không tốt lắm.”
Chu Thiên Hoàn cân nhắc một chút lợi và hại, quyết định thôi thì cứ làm nhi tử hiếu thuận một chốc vậy.
Nếu để phụ thân leo cây, y cũng sợ sẽ thật sự chọc giận ổng, tự mình đến đây bắt y về.
Nếu như vậy, dây đằng đại khái cũng sẽ không có được kết cục tốt.
Hiện giờ phụ thân vẫn chưa tự mình ra tay, đại khái hẳn là không muốn nháo lớn chuyện này.
Không giống với Ân Ly Trần, người trong nhà dù sao cũng là người trong nhà, một con châu chấu trên dây thừng, nếu như bí mật này bị lan truyền ra ngoài, tinh vực phía Tây cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Thôi được, ta cùng ngươi trở về một chuyến.”
Đường Tụng nhanh tay mở cổng tinh giới, kéo Chu Thiên Hoàn đi vào: “Thái tử ngài cũng thật là tùy hứng, ta chờ ngài cùng đi bao vây tiễu trừ ma thần, kết quả ngài lại bỏ rơi chúng ta, một mình động thủ như vậy.
Lão thần thật đúng là vì ngài mà rỉ một phen mồ hôi lạnh, nếu ngài xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ!”
Chu Thiên Hoàn cười nhạt: “Mười mấy Tiên tôn các ngươi, hợp nhau lại cũng không phải đối thủ của một mình ta.
Cho dù đi theo thì cũng chỉ có thể nổi trống hô cố lên.”
Đường Tụng ngượng ngùng cười cười, trong lòng cũng biết Chu Thiên Hoàn không hề nói quá.
Thần và tiên, phàm nhân luôn gộp chung với nhau mà đọc, nhưng kỳ thật chính là cách xa vạn dặm.
Chỉ cách một thứ nguyên, đã là một sự tồn tại bất đồng cấp bậc.
Hoàn Vũ Cung, nói là cung, kỳ thật quy mô còn to lớn hơn rất nhiều, gần như là một viên tinh cầu nhân tạo, xoay xung quanh một hằng tinh gần nhất.
Nhiều năm như vậy, trên viên tinh cầu to lớn này lại chỉ có hai vị thần, còn lại chính là vô số khí linh không thể đếm được ở thứ nguyên thứ bảy.
Có điều, từ sau khi có được giang sơn của bản thân, Chu Thiên Hoàn liền bao lớn bao nhỏ, trực tiếp dọn ra ở riêng trên tinh vực của mình, bỏ lại một mình lão nhân không sào Câu Trần đại đế.
Đúng thế, cái danh bất hiếu tử này y tẩy không sạch.
Câu Trần đại đế không sào quá lâu cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, liền thường xuyên triệu hoán nhi tử tới trò chuyện một phen.
Nhưng thực lực của Chu Thiên Hoàn càng ngày càng gia tăng, hiện giờ giữa hai người đã diễn biến thành phụ tử tương tàn.
Gần mấy trăm năm, Câu Trần đại đế cuối cùng cũng (bị bắt) học được cách tôn trọng ý kiến của nhi tử.
Nếu không như vậy thì ông đã sớm tự mình ra tay tiêu diệt ma thần ngoại vực kia rồi.
Tuy Huyền Diệu chân nhân đã có tiên đoán, ngoại trừ bảy vị chân thần thiên mệnh, không ai có thể hàng phục được ma thần, nhưng thử một lần cũng không thiệt, lỡ đâu thành công thì sao.
Ở cảnh giới này của bọn họ, kỳ thật đã không còn có thể đơn thuần dùng sức chiến đấu để phân chia mạnh yếu nữa.
Chỉ có thể nói rằng, mỗi một vị thần đều có sở trường riêng.
Tựa như Huyền Diệu chân thần, bàn về lực chiến đấu thì chỉ có thể lót đế cho những người khác, nhưng không một ai có thể tiên đoán được tương lai vũ trụ như bà, cũng chẳng có ai có thể thay thế được địa vị của bà ở Thần giới.
Sở dĩ Chu Thiên Hoàn dọn ra khỏi tinh vực phía Tây, cũng là vì muốn tìm ra khả năng độc nhất vô nhị của bản thân.
Thần đạo của y và phụ thân là bất đồng.
Bề ngoài của Câu Trần đại đế có năm sáu phần tương tự với Chu Thiên Hoàn, nhưng lại có thêm mấy phần tục tằng cường tráng, khí thế như sóng triều.
Mỗi khi đứng trực diện với ông, sẽ liền cảm nhận được một cổ áp lực dời non lấp biển.
Nhưng Chu Thiên Hoàn đã sớm thành thói quen, lười biếng chào hỏi, liền tự mình tìm chỗ nằm liệt: “Ngài lại có chuyện gì, lại ngứa tay?”
Câu Trần đại đế ngưng trọng nhìn chằm chằm nhi tử: “Vì sao không diệt trừ ma thần ngoại vực kia?”
Chu Thiên Hoàn: “Ma thần giết không chết.”
Câu Trần đại đế: “Đừng dùng bài này để lừa gạt ta, người khác không thể, nhưng chỉ có ngươi…… là có được phần thần lực này.”
Nhi tử của ông, thuận theo Thiên Đạo mà ra đời, Thiên Đạo cũng giao cho y đồ thần chi lực.
Bí mật này trước mắt chỉ có ông và Huyền Diệu chân thần biết được.
Kỳ thật cho dù có công khai cũng không sao, nhưng ở địa vị này, dù thế nào cũng nên giấu cho mình một đòn sát thủ cuối cùng.
Chu Thiên Hoàn: “Không phải rất đáng yêu sao, giết đi thì rất đáng tiếc.”
Câu Trần đại đế nổi giận, một chưởng hất văng cái lọ ở bên cạnh: “Tùy hứng, đây là chuyện liên quan đến tồn vong của vũ trụ!”
Chu Thiên Hoàn đạm nhiên cười: “Phụ thân, ngài cũng đừng dùng bài này để lừa gạt ta.
Không phải chỉ là tăng thêm một cái thần vị, cho nó thì đã thế nào.”
“Ngươi ngươi ngươi…… cái tên bại gia chi tử không biết trời cao đất dày!” Cả người Câu Trần đại đế phát run, “Thần vị là thứ dễ dàng có được như vậy sao, dựa vào đâu mà phải nhường cho ma thần ngoại vực!”
Nếu như ma thần được Thiên Đạo tán thành, trở thành chân thần của vũ trụ này, tất nhiên sẽ có được tư cách hưởng thụ tài nguyên.
Nói trắng ra chính là, tương đương với việc lấy tài sản nhà mình tặng không cho người ngoài, dựa vào cái gì!
Chu Thiên Hoàn nhướng mày: “Ồ, cho nên cứ biến nó thành người trong nhà là được, đúng không?”
Câu Trần đại đế còn muốn tiếp tục giáo huấn, nhưng thằng con bất hiếu đã không muốn nghe nữa, đứng dậy xua xua tay.
“Được, ta đã lĩnh hội được ý tứ của ngài, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Câu Trần đại đế: “???”
Ý tứ của ta là như vậy sao!
Nghiệt tử!
Chu Thiên Hoàn vừa trì hoãn một chốc như vậy, thời gian ở vũ trụ này đã trôi đi mấy năm.
Y gấp không chờ nổi mà trở về tinh cầu năng lượng cao nuôi thả dây đằng, nhưng lại bắt gặp được mấy tán tiên đang ở đó hưng phấn đào quặng.
Chu Thiên Hoàn híp mắt, ngón tay giật giật, liền một lưới bắt hết nhóm tiểu tặc tự tiện xông vào nhà người khác chôm đồ này.
“Mấy người các ngươi, thừa cơ chủ nhân không có ở nhà liền vào trộm đồ, cũng không khỏi quá mức đi?”
Mấy tán tiên kia tự biết đã gặp phải cường địch, vội vàng xin tha: “Chúng ta không biết nơi này là địa phận của ngài, xin thứ cho chúng ta không biết tội.”
Bọn họ đi du ngoạn tìm kiếm cơ duyên, bất ngờ tao ngộ gió lốc thời không mà bị lạc đường, trong lúc vô ý liền phát hiện ra tinh cầu năng lượng cao này, cho nên mới cho rằng đây là cơ duyên mà Thiên Đạo đưa tới.
Ai ngờ, cư nhiên lại là vật đã có chủ!
Đối phương vậy mà chỉ cần động một ngón tay là có thể khống chế bọn họ, là một người cực kỳ đáng sợ!
Đám người không dám nghĩ tiếp, run bần bật như chim cút.
“Thôi, không có lần sau.”
Chu Thiên Hoàn mở cổng tinh giới, vung tay ném toàn bộ nhóm tán tiên này vào.
Y nhìn trái phải xung quanh một hồi, lọt vào trong tầm mắt đều là hư không đen nhánh, dậm dậm chân: “Có ở đây không?”
Một sợi dây đằng thon dài vươn tới từ dưới nền đất, không muốn xa rời mà quấn lên eo y.
Chu Thiên Hoàn giống như vuốt lông mà sờ sờ: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ăn luôn đám người kia rồi chứ.”
Dây đằng dừng một chút, ủy khuất vặn vẹo thân mình, bắt đầu cáo trạng.
【Cướp đồ ăn của ta…… Người xấu……】
Nếu như nó không nhớ tới ước định với Chu Thiên Hoàn, đáp ứng về sau sẽ không bao giờ ăn bậy đồ vật, thì mấy tán tiên kia đã sớm vào bụng nó rồi.
Chu Thiên Hoàn ý vị thâm trường mà cười cười: “May mà ngươi nhịn xuống, sau này ta sẽ khen thưởng cho ngươi.”
Một đám tán tiên linh lực thấp sao có thể đột phá được tầng cấm chế của y, y làm thần chỉ là nói chơi thôi sao.
Nếu dây đằng thực sự động khẩu, vậy phụ thân liền có lý do để nhúng tay.
Cáo già, cố ý kéo dài thời gian, chính là vì muốn làm chuyện này đây.
Nếu mọi chuyện đã bại lộ, đơn giản liền không cần giấu giếm nữa.
“Ngươi hiện tại có thể cùng ta về nhà.”
Chu Thiên Hoàn như nhổ củ cải mà kéo dây đằng lên, kết quả rút mãi vẫn không thấy điểm cuối.
Rốt cuộc, vẫn là dây đằng ngượng ngùng e thẹn mà chủ động hiện thân.
Một đoàn dây đằng khổng lồ giống như đồi núi, tựa như một đống dây thừng chất chồng lên nhau, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, căn bản không thể phân rõ đầu đuôi.
Cũng có khả năng, nó căn bản là không hề có đầu hay đuôi.
Chu Thiên Hoàn huýt sáo một tiếng: “Ngươi lớn lên thật nhanh.”
Tuy rằng đã gầy hơn một vòng so với lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng là một cự vật làm người khác vừa thấy đã run sợ.
“Lại nói, những cành lá mà ta chém đứt trước kia, kỳ thật vẫn chưa chết đúng không? Ngươi gia hỏa này, cũng thật biết cách chuẩn bị đường lui.”
Vô số đoạn dây đằng lá cây không đếm xuể kia, mỗi một mảnh đều là phân thân của nó, chỉ cần trong vũ trụ này còn tồn tại một mảnh lá cây, thì nó chính là vĩnh sinh bất diệt.
Dây đằng không biết vì sao lại có chút kinh hoảng, tựa như đột nhiên bị ăn phê bình, vội vàng đền bù sai lầm.
【Có thể…… kêu trở về……】
Chu Thiên Hoàn vỗ vỗ nó: “Không sao, đi thôi, cứ dùng đôi mắt của ngươi mà nhìn ngắm vũ trụ bao la này.”
Chỉ khi hiểu biết càng nhiều, thì nó mới có thể hoàn toàn đồng hóa.
【Đôi mắt……】
Dây đằng run run, giống như đang nghẹn một cổ khí lực, lại giống như muốn phóng ra đại chiêu gì.
Chu Thiên Hoàn tò mò: “Ngươi làm sao vậy, không phải là muốn ngay tại chỗ biến ra đôi mắt cho ta xem đấy chứ?”
Y nói là đôi mắt, kỳ thật đó chỉ là cách nói mà thôi, nhưng dây đằng tựa hồ như đã lý giải sai ý tứ trong đó rồi.
【Đôi mắt……】
Trên thân thể thon dài của nó, bỗng nhiên mọc ra một đám viên cầu, bên trong có thứ gì đó tròn xoe chuyển động.
Kế đó, chính giữa từng viên cầu nứt ra một cái khe, lộ ra những đôi mắt trong vắt mê người…… chết liền!
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần, những con mắt này bất kể là màu sắc của đồng tử hay hình dáng đều thật xinh đẹp, nhưng ngẫm lại, một sợi dây đằng lại rậm rạp mọc đầy mắt người, quả thật không dễ nhìn!
Người bình thường thật khó mà thừa nhận được mỹ cảm hung ác này.
Nhưng Thái tử Thiên Hoàn, trực tiếp chứng kiến biến hóa của dây đằng, cư nhiên còn rất vui mừng.
“Không tồi, không tồi, ngươi đã tiến một bước gần đến lúc hoàn toàn biến thành người rồi.”
Dây đằng được khen ngợi, vui vẻ quắn quéo thành nơ bướm.
Tuy nó không biết vì sao phải biến thành người, nhưng lời nói của người này khẳng định là không sai.
“Được rồi, đã đến lúc khởi hành, chúng ta về nhà thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...