Đối với màn biểu diễn kinh diễm tuyệt luân của Chu Chính Kình, Càn Nguyên thiếu đế lập tức hạ chỉ, thăng chức y thành Bắc Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ, một chức quan tứ phẩm.
Bắc Trấn phủ tư là nơi chuyên môn khâm định án kiện của hoàng đế, chưởng quản chiếu ngục, có thể tự quyền bắt giữ, tra tấn, xử quyết, không cần trải qua cơ cấu giống như tư pháp, trong phủ có gần năm ngàn giáo úy, gặp chuyện cũng có thể trực tiếp vào cung thỉnh tấu hoàng đế.
Chỉ một câu, quyền lợi cực lớn liền rơi vào tay, trừ phi là tâm phúc của hoàng đế, bằng không người khác hoàn toàn không có tư cách đảm nhiệm.
Sau khi Chu Chính Kình lãnh chỉ tạ ơn, Tào chỉ huy sứ ở bên cạnh sắc mặt đỏ vàng xanh lục tím, hỗn tạp giống như cái vỉ pha màu.
Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh rời cung, hai người cùng ngồi xe ngựa, sau một phen dò hỏi, y mới biết được tiền căn hậu quả chuyện này.
“Thiệu Trường Xuân lấy thân phận của ta viết thư tín, ám chỉ ta có liên quan tới phản tặc?”
Diệp Liên Sinh vừa rời khỏi chốn cung đình, cả người liền thả lỏng đi rất nhiều, hệt như rốt cuộc cũng trở về từ trên chiến trường, mềm nhũn mà dựa nghiêng lên người Chu Chính Kình: “Hắn vốn muốn xuống tay từ chỗ Từ An đạo nhân, kết quả vừa mở miệng đã bị Lưu gia gia nói cho mặt xám mày tro, sau đó mới nhắm tới ngươi.”
Chu Chính Kình hơi điều chỉnh tư thế, để hắn dựa vào thoải mái hơn: “Lưu chưởng ấn vì sao lại nói giúp cho sư phụ của ta?”
Diệp Liên Sinh híp mắt nói: “Ta cũng là vừa mới biết thôi, hóa ra năm đó Từ An đạo nhân tiến cung, trên danh nghĩa là vì luyện tiên đan cho tiên đế, nhưng kỳ thật chính là để trị ‘bệnh’, tiên đế và thái hậu chính là dùng món ‘canh bao sinh quý tử’ của ông ấy, mới sinh dục ra đương kim thánh thượng.”
Đây đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, thuộc về loại bí văn mà chỉ một số ít người trong cung mới biết được.
Tiên đế tuy cũng có thứ hoàng tử, nhưng kiêm điệp tình thâm với Hoàng hậu, một lòng chỉ muốn trưởng hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Từ An đạo nhân chính vì đã giúp tiên đế đạt thành tâm nguyện, cho nên mới được phong làm Quốc sư.
Càn Nguyên thiếu đế vừa sinh ra đã được trải sẵn thảm đỏ, ngôi vị hoàng đế không thể chạy đi đâu được.
Có lẽ là vì tuổi thơ quá mức trôi chảy, chưa bao giờ trải qua trắc trở, đã dưỡng ra loại tính tình kiêu căng ngạo mạn đó.
Cộng với việc tiên đế ra đi quá sớm, cũng không truyền thụ lại cho nhi tử bất cứ điều gì, mấy vị thái phó đều là hạng người bình thường, càng khiến cho thiếu đế, người vốn đã không có khả năng trị quốc, càng thêm vô năng ngu dốt.
Chu Chính Kình: “……” Canh what?
Diệp Liên Sinh nhìn vẻ mặt ngốc bức của y, nhịn không được mà cười khẽ: “Thứ dược kia cũng không có tên chính thức, nhưng dược hiệu chính là như thế.”
Trên đầu Chu Chính Kình mọc đầy hắc tuyến: “Sư phụ của ta cư nhiên còn có phép đại thần thông của Tống Tử Quan Âm!”
Diệp Liên Sinh buồn cười đến độ không dậy nổi eo, nửa thân trên đều nằm ở trên đùi Chu Chính Kình: “Y thuật của Từ An đạo nhân xác thật lợi hại, sau khi ông ấy công thành lui thân, tiên đế vẫn luôn niệm phần ân tình này, liền cũng có nhiều phần khoan dung với Bạch Hạc quan.”
Chu Chính Kình cảm khái: “Đám đệ tử bọn ta, quả thật là vẫn luôn được sư phụ che chở.”
Nghe y nói như vậy, Diệp Liên Sinh không quá ủng hộ: “Tình cảm của Từ An đạo nhân cố nhiên là có, nhưng chủ yếu vẫn là vì ngươi văn thao võ lược xuất chúng, mới được Thánh Thượng coi trọng.”
Việc thiếu đế thăng chức cho Chu Chính Kình, ngay cả hắn cũng chưa hề nghĩ đến, có thể thấy được thiếu đế cực kỳ thưởng thức y.
Nam nhân này chính là xuất chúng lóa mắt như vậy, rõ ràng không phải người trường tụ thiện vũ, cứng đầu đến độ tám con ngựa cũng không kéo nổi, nhưng đi đến đâu cũng thu hoạch được một mảnh nhân tâm.
Y ở Cẩm Y Vệ chưa tới một năm, vậy mà một đám giáo úy dưới trướng đều coi như Thiên Lôi mà sai đâu đánh đó.
Mặc dù không có bối cảnh hiển hách, nhưng cũng có thể áp chế bất luận một tình cảnh nào.
Tâm hùng gan hổ khí thế hiên ngang, độc lập nguy nga tựa núi cao.
Diệp Liên Sinh đôi khi còn suy nghĩ, Chu Chính Kình cái thế anh hào như vậy, chỉ chấp chưởng Cẩm Y Vệ chính là nhân tài không được trọng dụng, y phải nên nắm giữ binh mã thiên hạ xông pha chiến trường, chỉ nơi đó mới thể hiện ra bản lĩnh chân chính của y.
Chu Chính Kình cũng không biết, hình tượng của bản thân ở trong lòng vợ đã bò lên tới độ cao sát vai với thái dương.
Thân là một nam nhân bình thường, gần mười ngày không được gặp vợ mình, trong tim trong mắt chỉ nghĩ tới việc thân thân thiết thiết.
Trong xe ngựa không có cách âm, y cũng không muốn ở trước mặt mọi người biểu diễn xuân cung đồ.
Vừa bước vào phòng ngủ của Diệp Liên Sinh, y đã hoàn toàn không áp chế được nữa.
Khiêng vợ lên chạy tới chỗ giường ngủ.
Diệp Liên Sinh buồn cười chụp đánh y một chút: “Ngươi cái tên háo sắc này, mau buông ta xuống, tốt xấu cũng phải xách chút nước tới, để ta tắm gội lau mình đã.”
Hắn giãy giụa quá lợi hại, Chu Chính Kình chỉ có thể làm theo ý hắn, may mà Diệp Thuận cực kỳ tinh mắt, đã sớm bảo hạ nhân đun nước nóng, xách tới một thùng nước đặt vào trong nội thất.
Diệp Liên Sinh đi tắm rửa, Chu Chính Kình liền bị đuổi ra ngoài, lúc này cũng đang ở cách vách tẩy rửa thân thể.
Thật vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ, nghĩ thầm lần này chắc chắn sẽ không bị vợ ghét bỏ nữa, bò lên giường bày xong tư thế.
Liền thấy Diệp Thuận lấp ló ở bên ngoài.
Chu Chính Kình trừng nó: “Ngươi lại có chuyện gì? Tiểu hài tử đừng nên nhìn lén, cẩn thận sau này không cao lên được!”
Diệp Thuận da mặt dày mà cười hì hì: “Lão gia, bữa tối đặt ở nơi nào?”
Chu Chính Kình sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Diệp Liên Sinh chậm rãi bước ra từ trong nội thất, trên người chỉ khoác một kiện sa y.
Đầu óc tức khắc cuốn theo chiều gió, không còn hơi sức đi quan tâm đến chuyện khác nữa.
Diệp Liên Sinh phân phó: “Một chốc nữa lại mang bữa tối vào.”
Đuổi đi Diệp Thuận, Diệp Liên Sinh vừa khép cửa phòng lại, đã bị nhấc bổng khiêng lên.
Hôm nay Chu Chính Kình nhiệt tình hơn hẳn ngày thường, Diệp Liên Sinh cũng cảm giác được sẽ phát sinh chuyện gì.
Y muốn tiến vào, hắn cũng liền để y thỏa mãn.
Chỉ là chăn gấm khép hờ, không để cho y nhìn kỹ vị trí kia.
Trong hồ sen mưa rền gió dữ, trải qua trăm ngàn lần tàn phá, không chỉ không hiện ra dáng vẻ úa tàn, ngược lại còn càng thêm kiều diễm hoa lệ.
Vào thời khắc cuối cùng, cả người Diệp Liên Sinh đột nhiên run lên, trên đệm liền lây dính một ít chất lỏng ấm áp.
Hắn tỉnh lại từ sau cảm giác mê mang, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập hổ thẹn không có chỗ dung thân.
Thái giám chính là có một tật xấu như vậy, đặc biệt là khi kích động, lại càng khó có thể tự khống chế.
Chu Chính Kình lại tựa như thấy nhiều nên không trách, vẫn tiếp tục động tác, bình tĩnh bế người lên đi đến bên cạnh giường.
Diệp Liên Sinh xấu hổ lấy tay bụm mặt, nước mắt không ngăn được mà tràn ra.
Hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại khóc, niềm vui sướng cực hạn và nỗi thống khổ trong nội tâm trộn lẫn vào nhau, hết thảy hắn đều phát tiết ở trên vai của Chu Chính Kình.
Đợi đến khi mây tan mưa dứt, thì đã là một canh giờ sau.
Diệp Thuận áp tai nghe vài lần đều không thấy có động tĩnh, chỉ có thể phân phó nhà bếp hâm nóng thức ăn.
Trở về tiếp tục giữ cửa, chợt thấy cửa phòng ngủ mở ra, ló ra nửa thân trên của Chu Chính Kình: “Múc nước cho nghĩa phụ ngươi đi.”
Diệp Thuận vội vàng đồng ý: “Vâng, lão gia.”
Chu Chính Kình trở lại ngồi trên ghế, kỳ quái nói: “Vì sao hắn lại gọi ta là lão gia?”
Diệp Liên Sinh cười khúc khích: “Chẳng lẽ gọi ngươi là cô gia?”
Chu Chính Kình: “……” So sánh với cái này, lão gia liền trở nên đặc biệt dễ nghe.
Thời gian lau mình lần này của Diệp Liên Sinh đặc biệt lâu, đại khái là không có kinh nghiệm, không đủ kỹ xảo.
Chu Chính Kình sợ để lâu nước lạnh, liền đi vào giúp một tay.
Từ trên xuống dưới đều bị nhìn thấy rõ ràng, Diệp Liên Sinh vẫn tự giác không có gì để mà làm kiêu.
Hắn ghé vào trên vai y, hưởng thụ sự hầu hạ tinh tế chu đáo này.
Tẩy rửa xong xuôi bước ra ngoài, bữa tối đã được đặt chỉnh tề trên bàn, trong phòng còn đốt sẵn một chậu than, làm cho không khí ấm áp hơn hẳn.
Thân thể Chu Chính Kình thiên nhiệt, không cần dùng đến thứ này, nhưng y biết Diệp Liên Sinh thể hư, vạn nhất gió thổi mắc bệnh thương hàn, cũng không phải là nói chơi.
Hai người khoác áo ấm, ngồi ở mép giường đối ẩm.
Diệp Thuận tay chân lanh lẹ đổi sang một bộ chăn đệm mới, liền quy quy củ củ mà đi ra ngoài.
Chu Chính Kình: “Đứa con nuôi này của ngươi cũng thật lanh lợi.”
Diệp Liên Sinh thở dài: “Lanh lợi đến đâu cũng là mệnh thái giám.”
Nhìn thấy Diệp Thuận liền giống như nhìn thấy chính mình trong quá khứ, cho dù thông tuệ bất phàm, nhưng đời này đã chú định mai một.
Chu Chính Kình bỗng nhiên nhớ tới cốt truyện nguyên tác, thử nói: “Ngươi định cứ tiếp tục như vậy sao? Ta thấy Thánh Thượng hỉ nộ vô chừng, đối với các ngươi cũng có điều đề phòng.”
Cho nên mới đặt Tào Tỉnh ở vị trí chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, lấy đó để chế ngự hành động của Diệp Liên Sinh.
Tiên đế năm đó là thật sự tín nhiệm Lưu Đức Trung, cho nên vị lão thái giám này mới có thể vinh dưỡng đến ngày hôm nay, nhưng Càn Nguyên thiếu đế thì lại không giống như vậy, hắn khinh bỉ thái giám từ trong tiềm thức, nhất thời trọng dụng, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tìm cách diệt trừ.
Ly rượu độc ở trong nguyên tác kia, Chu Chính Kình tuyệt đối sẽ không quên.
Diệp Liên Sinh nghe ra trong lời nói của y có ẩn ý, nhu thuận mà dựa lên, tư thái thuần phục ngoài ý muốn, triền triền mị mị quyến rũ nói: “Lão gia có ý tưởng gì? Nô gia đều nghe theo ngươi.”
Nếu là trước kia, độc thuân quỳnh lập, hắn còn có chút lưu luyến đối với loại vinh hoa phú quý tám ngày này, nhưng nếu đã gặp được oan gia này, thì cho dù có cho hắn núi vàng núi bạc, đều không đáng để hắn quay đầu liếc nhìn lấy một cái.
Chu Chính Kình bị một tiếng lão gia này gọi đến mức xương cốt mềm nhũn.
Chậc chậc, yêu tinh nhà mình một khi đã dùng tới tuyệt chiêu câu hồn mị thuật, thiên hạ sợ là không có mấy người có thể nhịn được.
Chu Chính Kình khụ một tiếng tự cường trấn định: “Ngươi cũng biết ta không có hứng thú gì đối với quan trường, không bằng sớm ngày từ quan quy ẩn núi rừng.
Thiên hạ này sớm muộn cũng đại loạn, ta cũng không muốn tranh đoạt một vũng nước đục.”
Y vốn tưởng rằng Diệp Liên Sinh sẽ kinh ngạc hay phản bác, ít nhất cũng sẽ cân nhắc lợi hại trong đó, nhưng không ngờ hắn lại chỉ mỉm cười: “Được, vậy thì liền từ quan, nô gia đều nghe theo lão gia.”
Chu Chính Kình không dám tin: “Ngươi thật sự đáp ứng? Đây cũng không phải là nói đùa.
Cơ nghiệp xây dựng nhiều năm như vậy, ngươi có thể phó mặc sao?”
Diệp Liên Sinh nhấp miệng: “Không phải ngươi nói muốn đưa ta đi chu du giang hồ, kiến thức thế gian to lớn này hay sao?”
Chu Chính Kình nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn một hồi, trân trọng mà nắm lấy tay hắn.
“Đời này cùng quân làm bạn, bỉ dực song phi không rời không bỏ.”
Diệp Liên Sinh cúi đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Tuy đã thương định sẽ cùng nhau từ quan, nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy mà làm được, Diệp Liên Sinh mấy năm nay trêu chọc không ít kẻ thù địch, dễ dàng buông bỏ quyền binh, thật không khác gì tự tuyệt đường sống.
Chu Chính Kình liền an ủi hắn, chậm rãi chuẩn bị, không cần sốt ruột.
Chờ đến khi cốt truyện phát triển đến giai đoạn kia vẫn còn đến vài năm.
Đảo mắt đã trôi qua hơn một tháng, tới gần cửa ải cuối năm.
Hôm đó Chu Chính Kình vừa tan làm về nhà, liền nhận được thiệp mời do Mộ Dung phủ đưa tới.
“Đại tiểu thư nhà ta sắp đại hôn, cung thỉnh Chu Trấn phủ sứ quang lâm phủ ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...