Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương FULL


Chu Chính Kình vội vàng tăng tốc bước chân, tiến vào chính điện Bạch Hạc quan.
Dưới kim bài của ba vị Tổ sư gia, một vị đạo nhân lớn tuổi nhưng vẫn còn tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng.

Hai mắt hơi nhắm, trong miệng lẩm bẩm, nằm ngang trên đầu gối là một thanh trường kiếm ba thước, bốn phía đều là ánh nến rực rỡ lấp lánh.
Chu Chính Kình nhìn xung quanh, thấy không có chỗ nào dị thường, liền nhẹ nhàng thở ra: “Sư phụ, ta đã trở về.”
Từ An đạo nhân chậm rãi mở mắt ra, chăm chú nhìn vào đệ tử dưới tòa, trên mặt xẹt qua một tia tang thương: “Mấy năm qua ngươi vẫn luôn muốn cùng ta ganh đua cao thấp, hôm nay ta liền thành toàn cho ngươi.”
Dứt lời, mũi kiếm trắng xóa liền hướng về phía Chu Chính Kình mà đến.
Chu Chính Kình cả kinh, rút Tú Xuân đao ra đón đỡ: “Sư phụ, hiện tại không phải thời điểm luận bàn.”
Từ An đạo nhân không nói gì, chỉ một mặt lo tiến công.

Hai thầy trò đánh một đường từ chính điện ra ngoài điện, rồi lại từ bên ngoài điện phóng người lên nóc nhà, âm thanh đao kiếm va chạm vang lên không dứt bên tai.
Chu Chính Kình vừa giao thủ, liền biết Từ An đạo nhân đã động thật cách.

Vị đệ nhất cao thủ giang hồ này quả thật danh bất hư truyền, nội lực hồn hậu chiêu thức hiểm hóc, hơi chút vô ý sẽ liền lâm vào thế bị động.
Chu Chính Kình mang thể chất của một Alpha, nhưng thất thế ở điểm vẫn còn trẻ tuổi, nội lực nông cạn.

Sức lực hiện giờ của y phần lớn đều là dựa vào cậy mạnh, không giống như Từ An đạo nhân, người đã tiến vào cảnh giới Luyện Khí.
Bên này giảm bên kia tăng, hai thầy trò giao đấu tựa hồ là sức lực mang nhau.
Chu Chính Kình vốn có tính hiếu chiến, đánh một hồi liền bức ra hỏa khí, hai người ở trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui, đường kiếm trông như nhẹ nhàng, nhưng áp lực tựa ngàn cân.

Đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, khiến cho một đám Cẩm Y Vệ ở phía dưới nhìn đến hoa mắt há hốc mồm, say mê kinh ngạc, cảm thán không thôi.
Vương Phi Hùng vuốt đầu: “Cách lão tử, vị này còn tính là người sao! Lợi hại như vậy mà còn chưa phi thăng!”
Không giống như bọn họ, trong lòng nhiều ít cũng đều tồn tại tâm lý ngưỡng mộ cường giả, Diệp Liên Sinh lại chỉ lo lắng Chu Chính Kình sẽ ăn mệt, dù gì danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ của Từ An đạo nhân cũng không phải chỉ là hư danh.
Hắn lạnh giọng ra lệnh cho Vương Phi Hùng: “Ngươi nhìn cái gì, còn không mau đi lên hỗ trợ!”
Vương Phi Hùng lúng túng nói: “Ti chức…… Ti chức không biết khinh công, nếu không thì lấy cái thang lại đây?”
Diệp Liên Sinh thiếu chút nữa bị làm cho tức muốn hộc máu: “Ngươi như vậy còn xưng mình là thiên hộ sao? Ngay cả khinh công cũng không biết.”
Vương Phi Hùng tỏ vẻ không phục: “Ngay cả chỉ huy sứ đại nhân cũng không hề nghe nói là biết khinh công! Đốc công, trận quyết đấu trước mặt ngài chính là khoáng cổ thước kim, hai đại cao thủ giang hồ so đấu, nếu lan truyền ra ngoài khẳng định là sẽ lưu danh sử sách!”

Diệp Liên Sinh: “……” Đây là trọng điểm sao! Phái âm mưu hoàn toàn không hiểu thứ logic ngốc nghếch của phái võ đấu!
Hắn có tâm muốn lệnh cho Cẩm Y Vệ bắn tên, nhưng lại lo sợ sẽ ngộ thương tới Chu Chính Kình, cho nên chỉ có thể ngửa đầu nôn nóng mà quan sát chiến cuộc.

Một trận chiến này đánh từ lúc mặt trời lặn đến lúc tinh nguyệt lên cao.
Qua một khoảng thời gian dài, ưu thế khí tráng tuổi trẻ của Chu Chính Kình liền hiển lộ ra, Từ An đạo nhân dù sao cũng đã tuổi già sức yếu, đã qua thời điểm cường thịnh nhất của một võ giả.

Nhìn thấy một tia sơ hở, Chu Chính Kình luân chuyển Tú Xuân đao nghiêng phách mà xuống, trong phút chốc tựa như quỳnh châu toái ngọc phi tiết mà qua, trường kiếm trong tay Từ An đạo nhân liền bị đánh bay lên giữa không trung.
Quyết đấu giữa các cao thủ, thắng bại vẫn luôn được định đoạt chỉ trong một khoảnh khắc như vậy.

Bảo kiếm ai ngâm, cuồng đao hoan minh.

Trong lúc chinh lăng, Từ An đạo nhân đã thấy Tú Xuân đao kề lên cổ.
Ông cũng chẳng có lấy một tia nản lòng, ngược lại còn biểu lộ ra một tia vui mừng: “Trò giỏi hơn thầy, y đạo võ công của bần đạo đã có người kế tục, có chết cũng không tiếc nuối.”
Chu Chính Kình nhíu mày: “Ngươi cái lão hồ đồ, ai muốn lấy mạng của ngươi!”
Từ An đạo nhân sửng sốt: “Các ngươi không phải tới để bao vây tiễu từ phản tặc sao?”
Chu Chính Kình nhìn quét một vòng đám Cẩm Y Vệ đang xem náo nhiệt ở bên dưới: “Vào trong lại nói, chúng ta leo núi nửa này, trong bụng trống trơn nước cũng chưa uống một ngụm, trước hết mau chóng dọn chút thức ăn đã.”
Từ An đạo nhân đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn phân phó nhóm đệ tử trong quan chuẩn bị đồ ăn nước uống, cũng sửa sang lại thiên điện an trí cho đông đảo các Cẩm Y Vệ.
Vương Phi Hùng nhỏ giọng dò hỏi Diệp Liên Sinh: “Đốc công, chúng ta không bắt người sao?”
Diệp Liên Sinh lạnh mặt nhìn hắn: “Vừa rồi ta bảo ngươi ra tay thì ngươi đứng yên một chỗ, lúc này mới nhớ tới chuyện bắt người!”
Vương Phi Hùng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, dẫn đám giáo úy bước vào thiên điện.

Dù sao hắn cũng là người nghe lệnh, ở phía trên phân phó như thế nào thì liền làm như thế, đừng nên vô nghĩa nhiều lời làm gì.
Từ An đạo nhân sinh hoạt đơn giản, trong quan cũng không có món gì ngon, chỉ có cơm tẻ làm bạn với dưa muối.
Hai thầy trò đánh nhau nửa ngày, thể lực tiêu hao quá độ, khi ăn cũng không ngẩng đầu lên, một hơi nuốt sạch ba chén cơm lớn.
Diệp Liên Sinh chỉ dùng nửa chén liền buông đũa, lấy khăn tay xoa xoa miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Các ngươi vừa rồi đánh đến chết đi sống lại, hiện giờ bổn quan nhìn hai vị dùng bữa như thế, quả thật chính là một mạch tương thừa.”
Chu Chính Kình đã sớm quen với vẻ âm dương quái khí của vợ, da mặt dày như tường thành, chỉ lo vùi đầu ăn.
Từ An đạo nhân thì lại có chút xấu hổ, lúc này mới hồi vị lại chuyện vừa xảy ra.


Vốn tưởng rằng Đốc công Đông Xưởng tự thân đến đây, ắt là muốn bình định Bạch Hạc quan.

Ông thân là quan chủ, tất nhiên phải đứng mũi chịu sào, nào có được kết cục tốt.
Từ An đạo nhân tự nhận không chịu nổi vũ nhục đại lao Đông Xưởng, liền quyết định thanh thanh bạch bạch lấy thân tuẫn đạo.

Khi tứ đệ tử Chu Chính Kình vừa tiến vào, ông cũng vô cùng kinh ngạc, liền liên tưởng đến việc y có lẽ là bị Đông Xưởng hiếp bức, không thể không tham dự vào lần bao vây tiễu trừ này.
Trái phải đều là cái chết, còn không bằng liền đem mệnh giao cho đệ tử, miễn cho y phải chịu liên lụy.
Chu Chính Kình ăn sạch năm chén cơm lớn mới thở phào một hơi.
Từ An đạo nhân đã pha xong trà, Diệp Liên Sinh vừa liếc mắt một cái liền nhận ra bộ trà cụ này là vật ngự chế trong cung.

Bạch Hạc quan thoạt nhìn nghèo kiết hủ lậu, hương khói ảm đạm, nhưng ở trên giang hồ lại là tiếng tăm lừng lẫy, là nơi thanh tu phúc địa mà tiên đế đã đóng dấu chứng thực năm xưa.

Xem ra Từ An đạo nhân xuất cung ra ngoài cũng mang theo không ít thứ tốt.
“Vậy mà đã no rồi sao? Trong nồi vẫn còn cơm đấy.”
Chu Chính Kình tiếp nhận nước trà được Diệp Liên Sinh đưa qua, một hơi uống cạn.
“No bảy phần cũng đủ rồi, sợ ăn ngươi nghèo.”
Từ An đạo nhân bật cười: “Xuống núi một năm, không chỉ võ nghệ, mà ăn uống cũng biến lớn.”
Chu Chính Kình không muốn tiếp tục lòng vòng: “Đám người Thương Quân Diễn đâu?”
Việc đã đến nước này thì có giấu giếm cũng vô dụng, Từ An đạo nhân dứt khoát nói: “Sau khi nhận được tin tức của ngươi, ta đã khiến bọn họ xuống núi rồi.”
Thương Quân Diễn có ý muốn ông đi cùng, gia nhập vào quân khởi nghĩa, nhưng ông không đồng ý.

Ông biết đại đệ tử dã tâm bừng bừng, tham vọng thay thiên đổi địa, cũng biết loạn thế buông xuống quần hùng quật khởi, chẳng qua, thiên mệnh lại chẳng ở trên người của hắn.
Ông tinh thông tướng thuật dịch kinh, nhìn thấu nhưng lại không thể nói toạc, đây chính là số mệnh khó có thể thay đổi.
Thương Quân Diễn mượn dùng thanh thế của ông để thành lập “Bạch Hạc giáo”, ông cũng không tán đồng, nhưng niệm tình thầy trò nhiều năm, vẫn không đành lòng hủy cơ nghiệp của hắn.
Ai, sinh là người, nhưng lại rời xa hồng trần, đều khó có thể siêu thoát.
Chu Chính Kình: “Vậy ngươi như thế nào lại không đi?”

Từ An đạo nhân vuốt chòm râu: “Việc này dù thế nào cũng phải có một kết cục.”
Chu Chính Kình: “Ngươi cho rằng mình có bao nhiêu cái mạng, cứu được bọn họ một lần, về sau còn có thể cứu được mấy lần?”
Từ An đạo nhân lắc đầu thở dài.
Diệp Liên Sinh đứng dậy phất tay áo, buồn bã nói: “Chân nhân, ta đêm nay tá túc ở nơi này, sáng mai liền khởi hành rời đi.

Nếu những đệ tử kia của ngài trở về, ngàn vạn hãy báo cho bọn họ, chỉ có một lần này, tuyệt không có lần sau.”
Chu Chính Kình nhìn chằm chằm hắn, cảm giác áy náy trong lòng càng sâu.

Y biết, Diệp Liên Sinh lui bước như thế, chính là xem mặt mũi của y.
Từ An đạo nhân kinh ngạc, vị Đốc công Đông Xưởng xảo trá lãnh khốc trong đồn đãi này lại dễ nói chuyện như thế, ánh mắt giữa hắn và đệ tử nhà mình cũng có điều kỳ ngộ.

Hai kẻ gậy tre tám thước cũng đánh không đến này, cư nhiên còn có một mối duyên phận như vậy.
Bóng đêm buông xuống, trong núi tràn ngập sương mù, so với dưới chân núi còn âm lãnh hơn một chút.

Chu Chính Kình dẫn Diệp Liên Sinh trực tiếp đi tới phòng của mình, bên trong chỉ có một giường một bàn một ghế, đơn sơ đến mức khiến cho Diệp Liên Sinh không khỏi khiếp sợ.
“Ngươi ở tại nơi như thế này sao?”
Chu Chính Kình lấy trong quầy ra một tấm chăn mỏng ngửi ngửi, không có mùi lạ, xem ra là có đồng môn phơi nắng qua.
“Ta tới để tập võ, cũng không phải là để hưởng thụ.

Chỉ là đêm nay phải để ngươi chịu khổ, ván giường này có hơi cứng.”
Diệp Liên Sinh ngồi ở mép giường, nhìn Chu Chính Kình trong ngoài bận rộn thắp nến trải giường gấp chăn, thậm chí còn bưng tới chậu nước rửa chân.

Hắn nhún chân vào trong thùng, trong lòng mềm ấm thỏa mãn.

Cởi mặt nạ đặt ở một bên, ngã người về phía sau nằm trên giường.
Tưởng tượng đến đây là giường mà Chu Chính Kình đã từng nằm qua, hắn liền cảm thấy an tâm vô cùng.

Mệt nhọc suốt một ngày, bất tri bất giác mà thiếp đi.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại thì hai chân đã được lau rửa sạch sẽ, người đã nằm ở trong đệm chăn, hắn theo bản năng kêu tên Diệp Thuận, nhưng xuất hiện trước mắt lại là khuôn mặt gần sát của Chu Chính Kình.
“Đốc công đã tỉnh rồi? Cách hừng đông còn đến mấy canh giờ nữa kia.”
Diệp Liên Sinh từ trong chăn vươn ra cánh tay trắng nõn nà như ngó sen, ôm lấy cổ y, nhắm mắt vuốt ve vài cái: “Trong núi hơi lạnh, bổn quan thiếu một người làm ấm giường.”
Chu Chính Kình câu môi: “Vậy ti chức có thể tự đề cử mình hay không?”

Diệp Liên Sinh cười nhẹ một tiếng, trong ngữ điệu tiết ra mấy phần nhu mị: “Chuẩn tấu.”
Trên chiếc giường nhỏ hẹp chen chúc hai thân thể thành niên, hai người chặt chẽ dán sát ở bên nhau, thân mật không còn kẽ hở.

Diệp Liên Sinh tiếc nuối trong lòng, ván cửa phòng này hơi mỏng, chỉ cần làm ra một chút động tĩnh, liền sẽ bị mấy trăm giáo úy ở bên ngoài nghe thấy.
Mãi cho đến hừng đông, hai người này vẫn chưa chân chính ngủ yên.
Diệp Liên Sinh nếu đã nói sẽ buông tha cho môn nhân của Bạch Hạc quan thì nhất định sẽ dứt khoát nhanh chóng dẫn dắt nhân mã rời đi.

Một chuyến này nhìn như tốn công vô ích, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải là không có thu hoạch.
Ngồi trong xe ngựa, hắn chỉ cần nhòm ra bên ngoài màn che là sẽ thấy nam nhân mạnh mẽ kia, ý cười chưa từng dứt trên môi.

Vô luận là tình đồng môn, tình sư đồ, y đều lần lượt tiêu hao đến tẫn.

Mà những trả giá của y cũng đều không phải là không có hồi báo.
Hắn khẽ vuốt một bên tóc, tấc tấc quấn quanh khẩn cố(?), hệt như con nhện bện thiên la địa võng.
Trên một nóc nhà ở Bạc Hạc quan, Từ An đạo nhân đang đả tọa tu hành dưới ánh mặt trời sơ thăng, bỗng nhiên có linh cảm, mở tuệ nhãn nhìn về phương xa.
Trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài hướng về phía chân núi, đội nhân mã mặc phi ngư phục uống lượn như trường long, mà ở vị trí đầu rồng, mây trắng phiêu phiêu mơ hồ có mây tím bốc lên.

Dưới ánh mặt trời sơ thăng mới mọc, ánh bình minh phía Đông nhiễm màu hoàng kim.
Từ An đạo nhân nhìn ra xa thật lâu, chợt than thở: “Thời vậy, vận vậy, mệnh vậy, ở nơi không ai ngờ tới cũng có thể có kỳ tích.”
Diệp Liên Sinh xưa nay vô cùng quyết đoán, rất nhanh chóng đã triệu tập binh mã Cẩm Y Vệ ở tất cả bốn lộ, yêu cầu bọn họ tróc nã những kẻ giang dương đại đạo, bắt bọn chúng nhận tội cướp ngục.”
Chuyện này nếu đã muốn làm thì phải tiêu pha trắc trở, hắn liền lưu lại trạm dịch mấy chục ngày, bày mưu lập kế.
Đợi đến lúc mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, đoàn người rời kinh cũng đã hai tháng có thừa.
“Ngày mai liền có thể thu thập hành lý, chuẩn bị hồi kinh.” Diệp Liên Sinh vẻ mặt nhẹ nhàng phân phó Lư Sanh.
Lư Sanh tuân mệnh lui ra ngoài, trùng hợp gặp thoáng qua Chu Chính Kình đang bước vào cửa.
Hắn trợn trắng mắt, nhận mệnh mà chuyển chăn nệm của mình tới nằm ở trước cửa phòng Đốc công, trắng đêm thủ vệ.

Từ khi Chu Chính Kình vào “cửa”, kẻ tâm phúc thuộc hạ là hắn liền tự động kiêm thêm chức “nha hoàn thông phòng”.
Hắn chưa từng một lần ngưng hoài nghi, đời này hắn có còn cơ hội khôi phục lại chức vụ vốn có, trở lại làm một đại đương đầu Đông Xưởng oai phong lẫm lẫm hay không?
Hay là còn có nhiều chức vụ khác đang chờ đợi hắn kiêm nhiệm ở phía trước…… Phi phi phi!
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, hồn nhiên không biết một miếng ngói ở trên đỉnh đầu có chút buông lỏng, lộ ra một cặp mắt chim ưng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui