Khi trở về nhà Chu Chính Kình vô cùng nản lòng, y không biết mình đã chọc giận Diệp Liên Sinh ở chỗ nào.
Vừa đưa người đến cửa Diệp phủ đã bị một chân đá văng, lạnh lùng bỏ lại một câu, ngày sau tính sổ.
Y thật muốn tìm một cái bàn tính quỳ gối, làm ơn cho y một câu chắc chắn, để y chết một cách minh bạch được không!
Với tính nết của vợ y, nếu có thù oán, trả đũa tại chỗ mới có thể sống tạm, nhưng nửa vời treo một câu như vậy thì phải cẩn thận, sau lưng nhất định đang ấp ủ đại chiêu.
Ờmm…… Lên lịch gia huấn?
Tình trường gian nan, chức trường cũng không dễ dàng.
Sau tiếp tiếp nhận vị trí của Trịnh Thành Nghiệp, y liền thay đổi tuyến đường, đi tới Đông Xưởng làm việc.
Huynh đệ dưới trướng gia tăng lên tới hơn một ngàn người, tiền thưởng chi tiêu cũng ngày càng nhiều.
Chu Chính Kình vốn không có nửa phần hứng thú đối với Diệp Vu Thu, nhưng thấy Diệp Liên Sinh tôn sùng hắn như vậy, trong lòng cũng có vài phần tò mò.
Diệp Liên Sinh xưa nay trong mắt không dung nổi một hạt cát, mặc dù có thân phận là người nô bộc, tất nhiên cũng có kiến thức rộng rãi, coi thường những kẻ kém cỏi.
Vậy Diệp Vu Thu kia tất phải có chỗ hơn người.
Thôi vậy…… Y thừa thận có chút ăn giấm.
Từ khi nào mà món trân bảo y che chở trong lòng bàn tay, nhu tình mật ý vinh sủng muôn vàn, hiện giờ không hiểu thế nào lại dư ra một tên Diệp Vu Thu, trói buộc hắn ở nơi đó.
Ha hả, lão tử không phục.
Đáng tiếc y tiến vào Đông Xưởng đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy vị thần long thấy đầu không thấy đuôi Diệp Đốc công này một lần.
Lúc này, Diệp Vu Thu đang bị y nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng chính là Diệp Liên Sinh, lại đang lâm vào phiền toái.
Sau bẩm báo với thiếu đế về vụ việc đám người giang hồ đến Cẩm Y Vệ cướp ngục, cứu đi nhi tử của Lý Truyền Văn, thiếu để nổi trận lôi đình, mệnh lệnh cho hắn nhất định phải tróc nã quy án toàn bộ những kẻ cả gan làm loạn vô pháp vô thiên này.
Diệp Liên Sinh vâng dạ đồng ý.
Vốn dĩ chuyện này chỉ liền như thế mà hàm hồ qua đi, thiếu đế cũng chưa hạ chỉ minh xác, bảo hắn phải bắt được khâm phạm nội trong thời gian bao lâu, trôi qua một ít thời gian nữa hỏa khí sẽ tan, chuyện này cũng liền không giải quyết được nữa, nhưng lại không chịu nổi khi có người ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Thiệu Trường Xuân, một thái giám cầm bút khác của Tư Lễ Giám, năm ngoái vừa bị Diệp Liên Sinh sử dụng mưu kế đoạt lấy vị trí thái giám chưởng ấn Đông Xưởng, lần này liền ra tay trả thù.
Diệp Liên Sinh chân trước vừa bước ra khỏi hoàng cung, sau lưng thánh chỉ của thiếu đế đã đuổi tới, yêu cầu hắn trong vòng ba tháng phải bắt giữ đám người giang hồ kia trở về quy án, nếu không vị trí thái giam chưởng ấn Đông Xưởng hắn cũng không cần ngồi nữa.
Diệp Thuận ở bên cạnh tao mi đạp mắt cầm thánh chỉ: “Nghĩa phụ, thiếu đế như vậy không phải chính là làm khó chúng ta hay sao, bọn người giang hồ kia nếu đã muốn trốn đi, tùy tiện đều có thể tìm thấy một góc xó xỉnh nào đó, giống hệt như mò kim đáy bể, chúng ta sao có thể tìm được.”
Diệp Liên Sinh ngậm tẩu thuốc, không hề có vẻ vội vàng: “Phàm là người thì đều có cha sinh mẹ dưỡng, nào phải tự dưng xuất hiện, tìm không ra người, vậy thì tìm cha mẹ huynh đệ của bọn chúng.
Nếu bọn chúng không ra đầu thú, vậy liền giết gà dọa khỉ, liên lụy tam tộc.”
Hắn vốn không muốn hạ tử thủ, nhưng hiện giờ đã bị buộc trên Lương Sơn, tất nhiên chỉ có thể lựa chọn ưu tiên bảo toàn chính mình.
“Truyền lệnh, triệu tập thiên hộ mười bốn sở Cẩm Y Vệ.”
“Vâng, nghĩa phụ.”
Sau khi Diệp Thuận lĩnh mệnh mà rời đi, Diệp Liên Sinh ngồi một mình ở trong phòng trầm ngâm, vốn đang suy tư phải làm thế nào để bao vây tiễu trừ đám người giang hồ kia, nhưng bất tri bất giác lại liên tưởng đến trên người Chu Chính Kình.
Gần đây hắn vô luận là dùng bữa, uống rượu, hay là khi đi ngủ, thỉnh thoảng liền sẽ nhớ tới nam nhân này, y tựa như một gốc cây, ngoan cường cắm rễ ở trong lòng hắn, càng ngày càng trở nên vững chắc khỏe mạnh.
Trong đầu óc tinh vi của Diệp Liên Sinh đã nhét đầy đấu đá triều đình và cung đình tranh đấu, nào có tâm tư nhi nữ tình trường.
Nhưng sau khi gặp được Chu Chính Kình, hắn bỗng nhiên thông suốt, ý thức được nam sắc mỹ diệu.
Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một hoạn quan như mình, sẽ cùng người khác nói chuyện yêu đương.
Trong cung thật ra cũng có mấy thái giám và cung nữ kết thành đối thực, sau khi hắn xuất cung lập phủ, một số kẻ có ý định nịnh nọt hắn cũng đưa tới giảo đồng mỹ tì, nhưng hắn chưa bao giờ có những ý tưởng đó.
Vừa nghĩ đến dáng người tinh tráng đĩnh bạt của nam nhân kia, hắn liền cảm giác miệng khô lưỡi nóng, đói khát khó nhịn.
Diệp Liên Sinh biết Chu Chính Kình đã vào làm việc ở Đông Xưởng được một khoảng thời gian, nếu muốn gặp y thì tùy thời tùy lúc đều có thể tuyên triệu.
Ngay từ đầu hắn cũng có tính toán như vậy, gọi y vào phủ, giáp mặt cùng y đối chất.
Nghĩ đến lúc đó, vẻ mặt của y sẽ thập phần xuất sắc lắm đây.
Nhưng theo đó, đồng thời cũng có một loại cảm giác kinh hoảng không giải thích được.
Hắn nhẫn tâm tuyệt tình nhiều năm như vậy, dù có bị người khác giáp mặt thóa mạ đều có thể mặt không đổi sắc, nhưng Chu Chính Kình chẳng qua chỉ tùy ý nói vài câu, liền làm cho hắn canh cánh trong lòng.
Nếu y biết được hắn chính là Diệp Vu Thu, liệu có còn trước sau như một mà chuyên tâm yêu thương hắn hay không?
Y thậm chí còn không biết mình là một hoạn quan.
Có đôi khi Diệp Liên Sinh nghĩ rằng, so với việc làm đại thái giám chấp chưởng quyền bính, thật đúng là còn không bằng làm một tiểu nô bộc bình thường ở trong phủ.
Nếu hắn thật sự là nô bộc Diệp Liên Sinh, hắn sẽ không nói hai lời mà lập tức đi theo Chu Chính Kình.
Một tên ngốc tử như vậy, dễ dàng là có thể quản lý túi tiền của y, câu lấy nhân tâm của y.
Y đã chủ động trêu chọc, vậy cuộc đời này cũng đừng tưởng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Đáng tiếc, hắn cố tình lại là Diệp Vu Thu.
Sau khi truyền lệnh xuống, Diệp Thuận liền trở lại trong phòng hầu hạ, bỗng nhiên trông thấy trước bàn điểm trang, có một người tóc dài rối tung, mặt quỷ răng nhanh, hung ác tựa như Hắc Bạch Vô Thường đến từ âm tào địa phủ đang ngồi ở đó.
Diệp Thuận sợ tới mức suýt nữa đã hét lên thành tiếng, nhưng bộ y phục quen thuộc trên người người nọ lại nhắc nhở nó: “Nghĩa phụ?”
Diệp Liên Sinh gỡ mặt nạ xuống: “Không nhận ra chứ?”
Diệp Thuận thở phào một hơi, xoa xoa lồng ngực: “Nghĩa phụ, ngài hù chết ta rồi.
Đây không phải là cái mặt nạ lần trước ngài mua ở lễ hội lồng đèn sao, như thế nào lại đột nhiên mang ra?”
Mặc kệ vị Chu thiên hộ kia mua đồ vật gì, đáng giá hay không đáng giá, nghĩa phụ đều cẩn thận bảo tồn.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư của Diệp Thuận cũng đã tinh xảo đặc sắc, bắt đầu cân nhắc nghĩa phụ nhà mình đối với Chu thiên hộ kia hẳn là không tầm thường, sợ là đã động chân tình.
Diệp Liên Sinh thưởng thức cái mặt nạ: “Y không biết thân phận của ta, ngươi cũng thay ta che lấp một chút đi.”
Loại thủ đoạn này tuy rằng không giấu diếm được bao lâu, nhưng bản thân hắn vẫn không có can đảm lấy thân phận của Diệp Vu Thu để đối diện với Chu Chính Kình, hắn cũng không hề biết mình cư nhiên lại khiếp đảm yếu đuối đến như vậy.
Diệp Thuận không dám dò hỏi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ta hiểu được.”
Mười bốn sở Cẩm Y Vệ, nhưng thiên hộ thì không chỉ có mười bốn người, thật hàm chức suông, lại thêm đám hoàng thân quốc thích lãnh lương bổng theo danh nghĩa, linh tinh vụn vặt cũng đến hơn trăm người.
Có điều, Diệp Liên Sinh chỉ triệu tập mười sáu vị thiên hộ chân chính có thực quyền.
Chu Chính Kình chính là một trong số đó.
Trong nội đường chính nha môn Đông Xưởng, mười sáu vị thiên hộ đứng thành hàng ở hai bên, mỗi một người đều là bưu hãn hán tử.
Chu Chính Kình có tư lịch thấp nhất, đứng ở cuối cùng của đội ngũ.
Nhưng với nhân phẩm của y, vô luận đứng ở chỗ nào cũng đều là hạc trong bầy gà, khi Diệp Liên Sinh chậm rãi tiến vào, ánh mắt đầu tiên thoáng qua chính là nhìn về phía y.
Long chương phượng tư, thiên chất tự nhiên, một anh kiệt như vậy cư nhiên lại trở thành nam nhân của hắn.
Hắn sóng mắt lưu chuyển, không nhịn được mà nhiễm mấy phần mị sắc.
May mà trên mặt che kín mặt nạ, không ai có thể nhìn thấu.
Chúng thiên hộ thấy Diệp Đốc công đeo mặt nạ quỷ, đều âm thầm kinh ngạc, nhưng không ai dám biểu lộ ra, quy quy củ củ mà khom lưng hành lễ: “Ti chức tham kiến Đốc công.”
Diệp Liên Sinh ngồi trên thủ tọa, ngữ điệu đắn đo, nhỏ giọng nói: “Không cần đa lễ, các ngươi cũng an tọa đi.”
Chúng thiên hộ ngồi xuống theo thứ tự, mặt mày cúi thấp không dám nhìn vị phía trên kia.
Làm việc dưới trướng của Diệp Liên Sinh đã hơn một năm, bọn họ sớm đã phẩm vị ra, vị này thủ đoạn độc ác, đầy bụng đều là ý xấu, có thể nói còn khó hầu hạ hơn nhiều so với Đốc công tiền nhiệm Thiệu Trường Xuân.
Chu Chính Kình thì lại nhìn nhiều thêm vài lần, cái mặt nạ quỷ kia trông thập phần quen mắt, hình như y cũng đã từng mua cho vợ một cái, nhưng ở lễ hội hoa đăng mấy món đồ vật này giống như đúc cũng có rất nhiều.
Y nói thầm trong lòng, Diệp Vu Thu này còn quỷ bí hơn so với lời đồn đãi, ban ngày ban mặt đã ra vẻ dọa người như vậy.
Diệp Liên Sinh cũng đang nỗ lực khống chế ánh mắt của mình không nhìn qua hướng của Chu Chính Kình ở bên kia.
Hắn biết Chu Chính Kình võ công cao cường ngũ cảm nhạy bén, cứ nhìn chằm chằm như vậy sớm hay muộn cũng lòi đuôi.
Ai, đây thật là một sự phiền não ngọt ngào mà.
Hắn móc từ trong tay áo ra một cái khăn gấm, lén lút thấm thấm cái trán ướt mồ hôi: “Hôm nay triệu kiến các vị thiên hộ tới đây, chính là vì truy bắt đám người cướp ngục lần trước.
Thánh Thượng hạn lệnh, nội trong vòng ba tháng phải áp giải tất cả những kẻ hiềm nghi trở về quy án, hy vọng các vị đồng tâm hiệp lực, sớm ngày phá giải đại án này.”
Nhóm thiên hộ, bao gồm cả Chu Chính Kình, trước khi đến đây ít nhiều cũng đã nghe thấy chút tiếng gió, hiện giờ khi nghe đến nhiệm vụ này, bọn họ cũng không quá ngoài ý muốn, đều đồng thời ôm quyền tuân mệnh.
Diệp Liên Sinh nói tiếp: “Bổn quan đã nhận được mật báo, đám người giang hồ cướp ngục kia có quan hệ rất chặt chẽ với Bạch Hạc quan núi Võ Đang.
Quan chủ Bạch Hạc quan Từ An đạo nhân, chính là đệ nhất cao thủ giang hồ, đồng thời cũng từng là Quốc sư được tiên đế ngự phong, chúng ta cho dù muốn bắt phản tặc cũng không thể dễ dàng lỗ mãng, mạo phạm vị chân nhân này.”
Chu Chính Kình đang cúi đầu liền sợ hãi cả kinh, mạng lưới tình báo của Đông Xưởng quả nhiên không thể khinh thường, cư nhiên cứ như vậy mà tra ra được trên đầu Bạch Hạc quan.
Đám gia hỏa Thương Quân Diễn kia đến tột cùng là đang làm gì, ăn vụng không biết chùi mép, hiện giờ còn gây họa cho sư phụ.
Nếu thật sự bị chụp cho cái mũ phản tặc, toàn bộ Bạch Hạc quan đều sẽ bị san thành bình địa.
Y yên lặng siết chặt nắm tay, trong lòng bắt đầu tính toán phải nên làm thế nào để thông tri cho sư phụ một tiếng, thừa cơ Cẩm Y Vệ vẫn chưa xuất phát, mau chóng đi tìm một nơi núi sâu rừng già, dù sao sư phụ cũng là người xuất gia thanh tâm quả dục, thanh sơn nơi chốn đều có linh khí, chỗ nào mà không thể tu hành.
Diệp Liên Sinh nhìn quét một vòng mọi người: “Việc này trọng đại, không cho phép thất bại, bổn quan sẽ tự mình đến Bạch Hạc quan bái kiến Từ An đạo nhân, chư vị ở đây, người nào nguyện ý bồi bổn quan lên đường?”
Nhóm thiên hộ ai nấy đều là tâm tư bất đồng, an phận muốn giữ vững sự nghiệp thì trầm mặc không nói, nhiệt tình muốn kiến tâm lập nghiệp thì lập tức đứng lên, chủ động xin được ra trận: “Ti chức nguyện cùng Đốc công lên đường!”
Mười sáu thiên hộ, có bảy vị đứng lên, Chu Chính Kình không nằm trong số đó.
Y đang một lòng suy tư nên làm thế nào để bí mật chạy tới cứu sư phụ, có thể nào gia nhập vào đội ngũ đi vây bắt?
Diệp Liên Sinh híp mắt, ngón tay trắng nõn chỉ tới: “Chu thiên hộ, nghe nói ngươi võ nghệ cao cường, vậy cũng đi cùng bổn quan đi.”
Chu Chính Kình không dự đoán được việc mình sẽ bị điểm mặt chỉ tên, thấy những người khác đều hướng mắt về đây, y chỉ có thể đứng dậy mà bất đắc dĩ đồng ý.
“Ti chức tuân mệnh.”
Lần này vừa đi không biết bao lâu mới có thể trở về, vợ có thể sẽ nhớ y hay không?
Diệp Vu Thu lấy không của y một trăm lượng vàng còn chưa tính, hiện giờ còn báo hại y và vợ tương tư cách trở.
Hừ, tai họa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...