Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Dụ Ninh cảm giác mình chắc chắn đã hôn mê thật lâu, nếu không, sao cô có thể cảm nhận được hơi thở xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng?

Đôi mắt run rẩy, Dụ Ninh chậm rãi mở mắt.

Kỳ quái chính là nơi cô đang nằm cũng không phải một gian phòng bệnh, không có tiếng dụng cụ kêu tích tích bên tai, cũng không có khăn trải giường, vỏ ga màu trắng.

Đây là một căn phòng ngủ ấm áp, vách tường quét sơn màu xanh dương nhàn nhạt, trên trần nhà treo đèn thuỷ tinh xinh đẹp, Dụ Ninh nhìn về phía bên giường bên kia, chăn ga nơi đó khá là xốc xếch, sờ một chút còn có hơi ấm truyền đến bàn tay, cho thấy đêm qua đã từng có người ngủ ở đây.

Vừa lúc ở ban công có tiếng vang nhỏ truyền đến, Dụ Ninh đưa mắt nhìn sang, rèm vải viền tơ, từng trận gió thổi qua tạo thành từng làn sóng nhẹ, cô giơ tay gõ trán một cái, đi ra  nhìn xem có gì ngoài đó.

Trên người Dụ Ninh chỉ mặc một chiếc váy ngủ viền ren đơn giản, bên trong không thêm bất cứ thứ gì.

Để đề phòng nếu có chuyện gì xảy ra cần động tay động chân, sau khi xuống giường, Dụ Ninh lập tức mò sang phòng để quần áo bên cạnh.

Đánh giá sơ qua thì nam nữ chủ nhân căn nhà này có vẻ đã sống ở đây khá lâu, còn hết sức tình cảm, lễ phục đều xếp thành đôi đặt ở cùng một chỗ, hai bên trái phải phân biệt đặt quần áo, giày dép, phụ kiện của hai người.

Hơn nữa, những thứ này có phong cách hao hao giống nhau, rất nhiều bộ đều là đồ đôi công sở.

Dụ Ninh ngẩn người, nhìn một hàng tây trang thẳng tắp kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia ảo giác vô hình, thế nhưng, còn chưa kịp nắm chặt nó thì đã cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu nhói lên, Dụ Ninh gõ gõ vài cái mới đi đến bên tủ quần áo nữ.

Nữ chủ nhân căn nhà này giữ đồ khá tốt, mặc dù không nhìn thấy nhãn hiệu của chúng, nhưng cái nào cũng có vẻ mới tinh như chưa bao giờ được mặc.

Dụ Ninh cầm một bộ đồ lót, một cái váy, mặc vào đều cảm thấy vừa người, thoải mái.

Mặc xong, cô rón rén chạy đến ban công.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua khung kính cửa sổ chưa đóng chặt, ánh sáng nhạt dịu phủ lên vạn vật, lên những chiếc lá non xanh ngất ngoài kia, cũng khoác lên người người đàn ông đang tưới nước cho hoa cỏ, anh đưa lưng về phía cô, nắng vàng như khiến anh sáng lên, ấm áp vô cùng.


Dụ Ninh ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng có mấy phần quen thuộc kia, thậm chí không biết nên gọi tên người đó như thế nào.

Trong ấn tượng của mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể nhìn thấy anh trong bộ dạng như vậy, bộ quần áo ngủ sáng màu, mái tóc rối bời như để thể hiện chủ nhân còn chưa tỉnh ngủ, anh cầm trên tay chiếc vòi hoa sen màu hồng, có vẻ nhàn nhã rải rải một tầng nước mát lên từng cành cây ngọn cỏ.

Đột nhiên, Dụ Ninh muốn thấy nét mặt của anh lúc này, có phải cũng giống bóng lưng hiện tại, ấm áp mà rực rỡ.

Tựa hồ, người đàn ông đã nghe thấy giọng nói của cô, động tác tưới hoa có chút dừng lại, nghiêng người nhìn sang.......... 

"Chào buổi sáng." Đôi mắt hẹp dài khẽ híp thành một đường cong xinh đẹp, ánh mặt trời tinh quái như cũng dừng lại trên khuôn mặt kia, nghịch ngợm nhảy nhót, để nụ cười ấy rực rỡ hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.

Dụ Ninh ngẩn ra không biết nên phản ứng như thế nào, chẳng lẽ, trong lúc bất tri bất giác, cô đã xuyên đến thế giới tiếp theo rồi sao?

Người đàn ông giơ tay búng lên trán cô:” Còn chưa tỉnh ngủ sao? Ngu ngốc.”

Trong giọng nói còn không che giấu sự cưng chiều, nói xong, anh cúi người hôn trán cô gái, hôn xong, vẫn thấy cô ngơ ngơ ngác ngác, khẽ cười hai tiếng trầm khàn, lại đụng mũi cô một chút, cuối cùng, môi chạm vào môi cô, tặng người yêu một cái hôn triền miên, ngọt ngào, một nụ hôn chào buổi sáng tốt đẹp.

Dụ Ninh nhũn chân  dựa vào lồng ngực anh, trong mắt phủ một tầng sương mù mê mang, hai tròng mắt mượt mà, đen nhánh, long lanh như những trái nho ngọt.

"Thẩm Cưu?"

"Ừm......" Thẩm Cưu nhẹ nhàng lên tiếng, một bàn tay vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng xoa bóp da đầu cô.

Sự thoải mái khiến Dụ Ninh phải híp mắt, lời nói cũng nhu nhu không có lực ảnh hưởng:” Anh xuyên không sao?”

"Thế nào, bảo bối chán anh rồi sao?” Thẩm Cưu tét tét chóp mũi cô, tỏ ý trừng phạt.


Dụ Ninh bị chọc  cười, cô nâng tay kéo kéo chiếc tạp dề màu xanh trên người anh, hỏi:” Đây là cái gì?”

"Em đang cười nhạo anh sao?” Thẩm Cưu béo má cô gái:”Còn không phải là do em chọn sao, nói anh mặc nó vào chắc chắn rất đẹp mắt.”

"Em?" Dụ Ninh nghi ngờ chỉ chỉ chính mình.

Mấy ngày nay, quan hệ giữa cô và Thẩm Cưu vẫn luôn trong trạng thái như nước với lửa, chẳng lẽ đây là quà mà trước đây nguyên chủ từng chọn cho nam chính?

Tưởng đến thái độ đột nhiên thay đổi của nam chính, và nhưng thứ cô vừa nhìn thấy từ lúc tỉnh lại đến giờ, đột nhiên, Dụ Ninh cảm thấy mọi thứ thật loạn, cos khi nào cô lại trở về khoảng thời gian nguyên chủ ở bên nam chính không?

Thế nhưng tại sao hệ thống lại không thông báo gì cả?

Những vấn đề này khiến đầu óc Dụ Ninh lại bắt đầu hơi đau, không nhịn được đưa tay gõ cái ót.

Thẩm Cưu thấy vậy, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, nh kéo lấy cái tay đang gõ trán kia:” Để anh xoa đầu cho khỏi đau, chờ tự làm tổn thương mình như vậy, anh sẽ đau lòng.”

Người đối diện là Thẩm Cưu, thật chứ?

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện gì là chuyện gì?" Thẩm Cưu vừa nói vừa ôm cô, đặt cô ngồi lên ghế xích đu, lòng bàn tay nắm lấy chân thiếu nữ:” Lại không mang dép mà chạy loạn rồi.”

"Bây giờ là mùa hè, có sao đâu chứ.” Người nào đó theo bản năng phản bác.


"Nhưng em mới khỏi bệnh, chẳng lẽ còn muốn anh cho uống thuốc.” giọng nói đầy ẩn ý mập mờ, Dụ Ninh ngẩn người, càng lúc càng mờ mịt.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi, cô lập tức đưa tay sờ sờ cổ, lại phát hiện chỗ đó không có chút cảm giác đau đớn nào, da vẫn mềm mịn như cũ, theo lý thuyết, bị bành dịch đánh như vậy, chỗ này phải mất ít nhất một tuần mới có thể giảm sung, sao đã khỏi nhanh như vậy chứ?

"Cho em gương."

"Lấy gương làm cái gì? Còn sợ mình không đủ đẹp nữa." Thẩm Cưu trêu ghẹo một tiếng, đứng dậy cầm một cái gương nhỏ trên mặt bàn lại đây đưa Dụ Ninh:” Mau hỏi mau hỏi, ma kính, bảo bối nhà ta hôm nay có phải người phụ nữ đẹp nhất thế giới này hay không.”

Dụ Ninh xem cổ, phát hiện nơi vón dĩ đau đớn bầm tím đã hoàn toàn thay bằng làn da trắng muốt nóng mịn, như thể tất cả chưa từng phát sinh.

Nhìn xong, cô lại chuyển tầm mắt lên khuôn mặt, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, ngoài ra, tất cả không có gì khác biệt so với cô của ngày hôm qua. Cầm gương, đầu óc Dụ Ninh càng mù mờ hơn, cũng không rõ chuyện này là như thế nào.

Bất kể là do cô xuyên về quá khứ hay Thẩm Cưu chuyển biến thái độ vì cô bị thương, hai lí do này đều thật miễn cưỡng.

Đầu tiên, khuôn mặt hai người không hề thay đổi, mà nguyên chủ và Thẩm Cưu ở bên nhau cũng đã là chuyện của năm, sáu năm về trước, thứ hai, cô bị thương tỉnh lại, tại sao nam chính lại tỏ vẻ như đã sống cùng cô thật lâu rồi, còn đối tốt với cô như vậy, hơn nữa, mấy tủ quần áo trong căn phòng kia nên đem ra giải thích như thế nào, cả cách bày trí của căn phòng này nữa, sao có thể chỉ dùng một ngày mà thay đổi hết tất cả.

Cả người đều quay vòng vòng, nhìn người đàn ông cầm khăn ướt, cúi đầu nghiêm túc chà lau ngón chân mình, Dụ Ninh quyết định hỏi thành lời:” Em bị bệnh gì vậy?”

"Cảm." Lại nói tiếp, Thẩm Cưu hình như còn có chút tức giận, "Đã bảo không cần té nước, em còn không chịu nghe, bây giờ còn khó chịu đi, bệnh đến cả người ngây ngốc cả ra.”

Cái thế giới này sao bỗng khó hiểu vậy, có khi nào sáu năm trước, Thẩm Cưu và nguyên chủ cũng vẫn mang cái bộ dạng này không:” Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

"Mười một tháng tám, mười một tháng tám năm hai nghìn không trăm mười tám.”

Dụ Ninh sợ hãi, đến cả bàn tay đang men theo bắp đùi cô, trượt dần lên cũng quên không đánh bay ra.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ ô hôn mê ba năm?!

......


......

"Thẩm Cưu là anh điên rồi, hay là em điên rồi!" Dụ Ninh không thể tin nhìn  Thẩm Cưu.

Đáng tiếc, bây giờ anh ta chỉ đang chuyên chú với phần da thịt mềm mại dưới lòng bàn tay mình, không chú ý đến cô, chỉ để Dụ Ninh nhìn vào đỉnh đầu anh.

"Cái gì?"

Dụ Ninh nắm ngón tay đang hướng lên trên kia:” Chẳng lẽ anh định nói là chúng ta đã kết hôn được ba năm?”

"Em còn định kiểm tra trí nhớ của anh sao?” Thẩm Cưu đưa tay nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan vào nhau, khoé miệng khẽ nhếch:” Hai năm, chúng ta đã kết hôn với nhau được hai năm rồi.”

"Chuyện này, làm sao có thể?" Dụ Ninh ngồi liệt trên ghế xích đu, "Tại sao em không nhớ gì cả......"

Nghe được lời thì thầm của cô, ánh mắt Thẩm Cưu loé lên:” Em nói vậy là có ý gì?”

Dụ Ninh cũng không biết tình trạng hiện tại của mình ra sao, chẳng lẽ còn đang nằm mơ, chưa tỉnh, hay cô đã bị đoạt xác ba năm, Thẩm Cưu kết hôn với một người phụ nữ khác từ ba năm trước rồi.

Dù sao, trong trí nhớ của mình, cô không hề có chút ấn tượng nào với hai chữ hôn nhân này.

"Em nghĩ......" Dụ Ninh chần chờ tìm một từ thích hợp để giải thích:” Em nghĩ, có thể em đã bị mất trí nhớ.”

"Mất trí nhớ?" Thẩm Cưu lặp lại một lần nữa, "Em nói em bị cảm nên mất trí nhớ, bảo bối, câu nói đùa này thật buồn cười.”

Thẩm Cưu ôm lấy cô, tiếng cười trầm thấp vang bên tai.

Dụ Ninh mất hứng đẩy anh một cái:” Em nói thật! Em không nhớ chúng ta đã kết hôn hai năm, hình ảnh duy nhất còn sót lại trong đầu chỉ là lúc anh vừa đi công tác về, sau đó, em liền ngất..............”

Ánh mắt lóe lóe, "Thật sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui