Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh



Sớm ngày hôm sau, từ rạng sáng Sở Cẩn đã sang bên này bắt đầu rẫy cỏ, bởi vì hôm trước Dụ Ninh phàn nàn rằng trong sân không có một vật sống nào cả nên hắn còn mua thêm một đàn gà con thả chung quanh, đàn gà dường như đã coi Sở Cẩn là gà mái mẹ, chỉ thấy mấy cục bông vàng cứ thế lon ton mổ ăn sau chân hắn, lúc Dụ Ninh đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng hài hước.

Đã làm công việc chân tay một thời gian song Sở Cẩn vẫn chẳng hề đen đi tí nào, nhưng trên người đã lây dính thêm chút cảm giác dân dã, lúc hắn khom lưng nhổ cỏ có vẻ rất thành thục, trong đầu Dụ Ninh chợt bật ra một dòng chữ: Tên tiểu bạch kiểm làm nghề nông.


Vốn dĩ đang khó chịu vì giấc mơ đêm trước, định tìm nam chính gây phiền toái, nhưng nhìn cái cảnh tượng này, Dụ Ninh chợt cảm thấy vừa lòng, thôi thì coi như vụ sách truyện bỏ qua, lia hết đi là được.

Sở Cẩn sớm đoán trước rằng Dụ Ninh sẽ vứt đống sách kia.

Đêm qua, sau khi Dụ Ninh tắm xong, nàng sợ nóng nên chỉ mặc có một bộ quần áo mỏng đi ngủ, đống vải đó xuyên thấu và mỏng manh đến mức khiến hắn có hơi mất khống chế, hơn nữa vì xem mấy quyển truyện kia nên có lẽ Dụ Ninh đã mơ thấy vài thứ, cũng có làm vài hành động đáp lại hắn, Sở Cẩn nhất thời quên chuyện mình đang làm không thể cho nàng biết, có để lại vài dấu vết nhỏ trên người nàng.


Mấy dấu vết kia đều ở chỗ khá ẩn nấp, tuy hắn cảm thấy Dụ Ninh sẽ không cố ý đi soi gương nhìn những chỗ đó, nhưng để ngừa mọi khả năng thì vẫn phải bôi thuốc vào vị trí bị cắn, xoa xoa bóp bóp lại bắt đầu có cảm xúc khác, làm nàng chảy nước rồi lại lau rửa, lau rửa xong lại làm chảy. ( Không biết nên dùng từ cho văn minh và đỡ hình tượng hơn, xin các mem đọc truyện còn trong sáng hãy nhảy qua đoạn


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui