Cõng Boss Đến Hạn Cuối


Nhìn cái vẻ mặt dâm dê đê tiện kia, không đoán được thì đúng lạ.
Hạ Hoàng Tuyền tức giận liếc mắt, dù rằng thứ này hai năm trước tuy hơi ngốc nhưng tốt xấu cũng được cho là lãnh diễm cao quý, khi giả bộ cũng là một đóa sen trắng đúng chuẩn, sao giờ lại thành tên biến thái thế này? Đúng là phản khoa học! Hơn nữa sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Nếu nói xấu, thì hình như số người bị anh ra tay hại thực sự đã ít đi, nói đúng hơn…Người bị hại chuyển thành cô mà!
Thật sự là…
Tay trái cô bỏ kẹo que trong miệng ra, tay phải nắm cằm tên nào đó, mượn tư thế ngồi trên bàn mà cúi người xuống, “ moa” “moa” rất chi là qua loa lên hai bên mặt trái phải của thanh niên, sau đó buông ra để lộ gương mặt cặn bã: “Được rồi, nói đi.”
“…”
“Sao? Không đủ hả?” Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, giơ tay uy hiếp, “Để cho em bới tóc tìm rận cũng được, nhưng mà em kiến nghị nên nhổ sạch cho nhanh!”
“…Em thật sự coi mình thành khỉ đột rồi à?”
“Lắm vẹo!” Đạp! Cô rất thẳng thắn đáp trả, “Nếu em mà là khỉ đột, anh cũng không khá hơn chút nào đâu nhỉ?” Hoặc cũng là gorilla, hoặc là một người đàn ông yêu nhầm khỉ đột…Khẩu bị nặng chết đi được!
“…” Thương Bích Lạc hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của Hạ Hoàng Tuyền nên rất biết điều mà im lặng.
“Nói mau nói mau!” Cô khoanh chân ngồi lên bàn, một tay chống má, tay kia cầm kẹo mút, vừa ăn vừa thúc giục, mùi dâu tây ngọt ngào tỏa ra từ miệng cô, hương thơm ấy truyền thẳng tới người thanh niên ngồi ngay gần kề.
“Được rồi.” Ánh mắt Thương Bích Lạc lóe lên, dường như đã thực sự “hết hi vọng”, gật đầu nói ra: “Thật ra cũng không phải bí mật gì, hôn phu của Đỗ Hướng Vãn và em trai hắn thật ra đều là người quen cũ của Ngôn Tất Hành.
“Chờ đã…Mối quan hệ này có hơi loằng ngoằng.” Hạ Hoàng Tuyền bấm tay tính toán một chút, cuối cùng cũng ngẫm ra, sau đó kinh hãi nói, “Ý của anh là, Thành Tuyên và Thành Dương kia không chỉ biết Ngôn tiểu ca, mà còn có thể là bạn bè của anh ấy?”
“Đúng vậy” Thương Bích Lạc dường như không hề ý thức được lời mình nói kinh hãi đến độ nào, “Quan hệ của hai nhà cũng không tệ, nhưng mà hình như vào lúc hai anh em họ học cấp hai, bố bị thuyên chuyển đến tỉnh khác nên họ cũng phải đi theo.”
“…Anh đúng là biết rõ thật.”

“Khi bọn họ quay về, vừa đúng lúc gặp phải cảnh Ngôn gia rơi đài.” Thương Bích Lạc xùy nhẹ một tiếng, “Đương nhiên căn cứ vào nguyên tác bo bo giữ mình, nhà bọn họ đã không ra tay giúp đỡ, nhưng mà có vẻ bọn họ từng gặp lại nhau rồi, cùng một ngày, Thành Tuyên đã rút một lượng tiền mặt khá lớn từ ngân hàng.”
“…”
“Sau đó, Thành Tuyên và Thành Dương chuyển tới ngôi trường mà Ngôn Tất Hành từng theo học, người anh thì học chung lớp với Đỗ Hướng Vãn, hình như còn vì cô ấy mà dạy dỗ mấy người, về sau một ít tin tức liên quan đến Ngôn tiểu ca cũng dần dần biến mất, đặc biệt là chuyện giữa Ngôn Tất Hành và bạn gái.

Lúc lên đại học, bọn họ đính hôn.” Thương Bích Lạc nghiêng đầu, cười khẽ thành tiếng, “Bằng trực giác của em, em cho là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“…” Hạ Hoàng Tuyền chậm rãi thở ra, “Cái này đúng là tình tiết trong tiểu thuyết thật luôn?” Cô cảm thấy tuy Thương Bích Lạc không nói rõ, nhưng manh mối câu chuyện đã đủ rõ ràng rồi, anh em Thành gia đã tài trợ cho Ngôn tiểu ca đang cùng đường mạt lộ một khoản tiền, nhưng hắn lại đem toàn bộ hoặc có thể là phần lớn số tiền kia cho Đỗ Hướng Vãn lúc ấy còn đang gặp khó khăn, hơn nữa còn nhờ hai người bạn chăm sóc “bạn gái cũ”, ai ngờ ông anh chăm sóc một hồi…Cứ như vậy, Ngôn Tất Hành bi thảm trở thành “nam chính” bị “nam phụ” đánh bại, thật sự là làm người ta không biết nói gì cho phải.
Nhưng mà, nếu nói như vậy, Hạ Hoàng Tuyền chợt tỉnh ngộ, “Anh ấy phát hiện Đỗ Hướng Vãn cũng ở thành phố W, không, có lẽ đã biết từ lâu rồi, hình như cũng biết rõ tất cả đúng không?” Nghĩ thử mà xem, sau khi gia đình xuống dốc, một thân một mình lăn lộn ngoài xã hội, chợt ngày nào đó Ngôn tiểu ca lặng lẽ quay về thành phố cũ, kết quả phát hiện ra khi mình đang chịu khổ thì huynh đệ NTR gì đấy…
*NTR là từ mạng: là từ viết tắt của từ ngủ bên Nhật, nghĩa của từ này là bị cắm sừng, hoặc cướp người yêu.

Câu này hiểu là nhờ bạn chăm vợ, chăm tới tận giường.
“Cái này thực sự là…”
“Máu chó?”
“Đâu chỉ máu chó, quả thật…” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “Suýt chút nữa em còn tưởng mình đang đóng phim thần tượng, nhưng mà dù như vậy, Ngôn tiểu ca cái gì cũng không nói.”
“Như vậy không tốt sao?”
Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu, “Không phải không tốt, chỉ là…Nếu như Ngôn tiểu ca cảm thấy như vậy mới tốt, vậy thì là tốt đi.”

“Không muốn báo thù à?”
“Báo thù?”
“Còn nhớ lúc gặp mặt không, Đỗ Hưỡng Vãn đã nhận lấy thứ trong tay Ngôn Tất Hành?”
“A…” Hạ Hoàng Tuyền sau khi phản ứng lại, đúng vậy, sao cô ấy lại nhận đồ từ Ngôn Tất Hành vào lúc cô ấy luôn muốn thanh toán tất cả nợ nần đôi bên?
Còn chưa đợi cô nói ra thắc mắc trong lòng, Thương Bích Lạc đã giải đáp thẳng: “Bởi vì hai anh em bọn họ bị thương trong cuộc bạo động trước đó, miệng vết thương khép lại cần phải có dinh dưỡng, thêm là tám phần Ngôn Tất Hành đã nói anh ta bạn của bọn họ.”
“…” Vậy thì hành vi sau này của Thành Tuyên cũng có thể giải thích được rồi, sợ chuyện năm đó bị vạch trần, sợ Đỗ Hướng Vãn sẽ bị đoạt mất, hoặc là căn bản sợ Ngôn Tất Hành ở cùng một chỗ với bọn họ sẽ ra tay trả đũa.
Cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường.
“Em có thấy tức giận không?”
Sau khi Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu suy tư một lúc, vẫn lắc đầu.

Nhìn bên ngoài cũng có thể thấy Đỗ Hướng Vãn là kiểu người thân thể yếu ớt, trông cậy vào việc cô ấy có thể chiến đấu với zombie là không thể nào, nhưng dù như vậy, cô ấy vẫn an toàn đi tới thành phố W, không bị vứt bỏ, vẫn luôn được bảo vệ chở che.
“Sau khi Ngôn Tất Hành gặp lại cô ấy, chắc cảm thấy yên tâm lắm nhỉ?” Năm đó bởi vì nguyên nhân nào đó không rõ, đành chọn buông tay, nhưng sau bao nhiêu năm, chứng kiến một người khác dù thế giới có lật đổ, vẫn nắm chặt tay cô ấy, quá khứ tạo thành nỗi tiếc nuối không cách nào bù đắp, giờ đã không còn phải bù vào nữa rồi.
Câu chuyện giữa hắn và Đỗ Hướng Vãn chấm dứt từ lúc hắn buông tay hoặc là vào lúc cô ấy bắt đầu một cuộc sống mới, vậy…là đủ rồi?
“Em luôn nghĩ quá tốt cho người khác.”
“Vẫn tốt hơn kẻ hay nghĩ xấu cho người khác như anh.” Hạ Hoàng Tuyền rút kẹo mút trong miệng ra, chỉ vào người nào đó nói ra, “Hơn nữa, chúng ta cộng lại chia đôi không phải là trình độ người bình thường rồi à?”

Thương Bích Lạc rõ ràng rất đồng ý, gật gật đầu: “Nói cũng đúng.” Rồi chợt há miệng, vô cùng thiếu phúc hậu mà ngậm cây kẹo trước mặt.
“…Này!” Hạ Hoàng Tuyền vội thả cái que màu trắng ra, “Khốn, khốn nạn, anh làm gì đấy?”
Thương Boss chớp chớp mắt, rất vô tội trả lời: “Ăn kẹo.” Xem cái biểu cảm này đi, cứ như đang nói, “Ma ma sao không cho con ăn kẹo?”
“…” Đây là lỗi của cô chắc? Không, không đúng, “Trọng điểm không phải chỗ này!” Hạ Hoàng Tuyền nổi sùng nói, “Kẹo có rất nhiều, sao anh lại cướp của em?”
“Bởi vì ngọt hơn.”
“Không phải đều là một, một…” Ý còn lại Hạ Hoàng Tuyền không nói ra được, bởi vì cô đã sâu sắc ý thức được hàm nghĩa trong câu nói của tên khốn trước mặt mình, “Thương Bích Lạc, anh là đồ sắc quỷ! Biến thái! A…” Nói không hết lời, bởi vì miệng bị anh chặn lại, ừm, bị một cái kẹo que, đúng vậy, vị nhân huynh kia đã đem “đầu sỏ tội lỗi” nhét về lại miệng cô.
“…” Hạ Hoàng Tuyền thật sự là nuốt không được mà nhả ra cũng không xong.
“Em xem,” thanh niên tỉnh bơ chớp chớp mắt, “Thực sự ngọt hơn đúng không.”
“…………………… Đi chết đi!!!” Bùm bụp!!!
Đúng lúc đó, Ngôn tiểu ca gõ cửa thư phòng, rất bình tĩnh nói, “Muội tử, tranh thủ thời gian, mau ra ăn cơm.” Đúng vậy, giờ hắn đã quen với cảnh người nào đó bị đánh rồi, thói quen thật là một thứ thật đáng sợ mà.
Ba người cứ thế trôi qua những ngày đánh đập và bị đánh.
Chẳng mấy chốc, thu đi đông đến, dù thế giới này có thay đổi thế nào, thiên nhiên dường như vẫn duy trì nhịp điệu của riêng mình, không bao giờ dễ dàng thay đổi, làm cho con người cảm khái cũng làm người thấy kính sợ.
Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này nói nhiều cũng không nhiều mà nói ít cũng chẳng ít.
Liên minh dị năng giả đã hoạt động có trật tự.

Ra quy định các quy tắc chi tiết, sau đó thậm chí còn xử lý mấy tên dị năng giả không tuân theo quy định, có một kẻ vi phạm nghiêm trọng, trực tiếp bị Hạ Hoàng Tuyền tiếp đoạt dị năng.
Quân đội bên Hạ Hoàng Tuyền đã quen với việc huấn luyện có hệ thống, thể lực và sức chiến đấu cũng càng ngày càng tăng cao, cùng lúc đó, trong nhân dân cũng có nhiều liên minh quy mô vừa hoặc nhỏ, tuy nhiên một thế lực nhỏ không đủ để so sánh với hai “đầu não lớn”, nhưng tổng nhân số cộng lại cũng khá khả quan.
Lúc này, Bắc địa có vẻ đã ý thức được “dị tâm của thành phố W”, mối liên hệ thân thiết không thể tách rời ban đầu đang dần dần bị đứt gãy, nhưng lại không cách nào hoàn toàn phá vỡ.

Đầu tiên, quân đội hoặc thậm chí trong chính thành phố này có không ít người của Bắc địa, Tô Giác không có khả năng hạ lệnh xử lý sạch sẽ đám người này, mà Bắc địa tuyệt đối cũng không mạo hiểm bị “Nghìn người mắng chửi” (1) mà đem một đám thân tín làm con tin.
Thứ hai, Bắc địa định sẽ giảm bớt hoặc ngừng cung ứng hàng, nhưng mà sau đó chợt xuất hiện đông đảo dị năng giả, nên biện pháp này không chỉ vô ích mà còn làm mối quan hệ đôi bên xấu đi.
Cuối cùng, thành phố W là tuyến phòng thủ mạnh nhất giữa virus zombie là phương Bắc, về mặt ý nghĩa mà nói, thành phố này phòng thủ càng mạnh thì phía Bắc càng an toàn.
Chính vì vậy, mối quan hệ giữa Bắc địa và thành phố W từ trên bảo dưới nghe thành tương đối bình đẳng và kiềm chế lẫn nhau, phía Bắc vẫn sẽ tiếp tục cung cấp vật tư cần thiết cho thành phố này, đồng thời thành phố này cũng sẽ kiên quyết lấy chiến lực hiện có để làm tiền tuyến ngăn cản zombie, cũng không cắt đứt với phía Bắc mà còn cung cấp tài liệu về virus và một phần về dị năng giả.
Bằng cách này, trong khoảng thời gian có vẻ ổn định này, Hạ Hoàng Tuyền sắp sửa đón chào lễ Giáng Sinh đầu tiên kể từ khi xuyên qua, chính xác, trong thế giới này cũng có lễ Giáng Sinh.
Vốn Hạ Hoàng Tuyền không coi trọng việc này, nhưng vài hôm trước lễ Giáng Sinh, thế mà cô lại thấy Ngôn tiểu ca đang ngồi trên sofa móc đồ một cách điêu luyện…Vừa hỏi hắn, hắn lại trả lời rằng: “Anh đang móc tất Giáng Sinh, mỗi người một cái, để tối treo lên.”
“…Uầy!” Hạ Hoàng Tuyền ôm trán, “Anh thật sự tin trên đời có ông già Noel đấy à?”
“Anh không tin từ lâu rồi.”
“Vậy sao…”
“Nhưng mà,” Ngôn tiểu ca giơ cái tất được móc vô cùng đẹp mắt lên, cầm lấy kim móc và mấy sợi len rực rỡ bắt đầu móc hoa văn, “Nếu thế giới này có zombie, thì có thêm ông già Noel cũng đâu phải chuyện khó tưởng tượng gì.”
“…”
“Hơn nữa,” hắn nở nụ cười, “Thần kinh của mọi người đã đủ căng thẳng rồi, sao không nhân dịp này chè chén say sưa một trận?”
Lời tác giả: Thừa dịp này thỏa thích buông thả một trận, bởi vì sau khi mùa đông giá rét kéo đến, đám zombie sẽ….

ha ha ha ha, mọi người hiểu mà.
(1) Thiên nhân sở chỉ, vô bệnh nhi tử (千人所指, 无病而死), nghĩa là nghìn người chửi mắng, không có bệnh mà chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui