Cõng Boss Đến Hạn Cuối


Ngày hôm sau, mấy người nghỉ ngơi suốt một đêm lần lượt bắt đầu công việc hiện tại của mình.
So với ba người kia, Thương Bích Lạc cùng Hạ Hoàng Tuyền ngược lại có vẻ cực kỳ thanh nhàn, cái này làm cho mấy người kia có phần khó chịu, đặc biệt là lúc những người khác đang phải bôn ba bên ngoài, cô lại nằm trên nệm êm phơi nắng ngoài ban công.
“Đang nghĩ gì thế?”
Hạ Hoàng Tuyền chống cằm nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên đang kéo đệm mềm đi tới: “À...!Đang nghĩ chúng ta nhàn rỗi như này có phải không tốt lắm không, cứ cảm thấy như đang ăn cơm trắng* ấy.”
*ăn cơm trắng này có nghĩa là ăn mà không làm, ăn miễn phí của người khác, ăn không trả tiền, hiểu gọn là ăn không ngồi rồi.
Thương Bích Lạc thả đệm trong tay xuống, rồi ngồi lên: “Hưởng thụ chút thanh nhàn này đi, sau này sẽ đến phiên em diễn vở kịch lớn.” Đương nhiên, đối với anh cũng vậy.
“...Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, cô đại khái đã đoán được tiếp theo mình sẽ phải làm gì, gánh vác trách nhiệm tương ứng với sức mạnh.

Cô nhìn biểu cảm của Thương Bích Lạc: “Tâm trạng anh không tốt?”
Thanh niên nhướng mày hỏi lại: “Nhìn ra được?”
“Không nhìn ra mới là lạ.”
“Vậy em còn nhìn thấy gì nữa?”
“À,” Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt đau khổ thở dài, “Tôi còn nhìn ra anh đặc biệt tới đây làm phiền tôi.”
“...” Thương Bích Lạc sửng sốt, sau đó cười khẽ thành tiếng, “Không trốn nữa?”
“Trốn được chắc?” Cô gái trừng mắt nhìn thanh niên bên cạnh không chút khách sáo, “Tôi còn biết rất rõ, ưu điểm duy nhất của anh là da mặt dày!”
Thương – da mặt dày – Bích Lạc bất ngờ gật đầu: “Vì để không phụ kỳ vọng của em, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
“...Đừng có cố gắng theo hướng đáng sợ thế được không?!”
Sau khi cô gái gào xong, đột nhiên cúi đầu, hình như đang tự hỏi nên nói gì tiếp đây, ngẫm nghĩ rồi hai má bỗng đỏ lên, Thương Bích Lạc vốn định mở miệng lại thấy suy nghĩ khẽ chuyển, chọn im lặng, nhìn chăm chú vào sự biến đổi đầy “bí ẩn” trên mặt cô gái, cảm thấy cảnh này khá là đáng yêu.
Đối với người quan sát mà nói, quá trình tự hỏi của cô không phải đơn giản hay nhạt nhẽo –– anh thấy cô bối rối gãi tóc, sau đó lại gãi gãi má, tiếp đó như đang oán hận mà lẩm bẩm câu “Thật là!” rồi lại duỗi tay đập đệm mềm dưới người.
Sau khi lặp lại nguyên hành động đó thêm hai lần nữa, cô gái giống như đã hạ quyết tâm, lấy khí thế quyết không quay lại đầy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh!
Đôi mắt dị sắc kia giống như ánh mặt trời buổi sớm mai, xuyên qua bóng tối trước bình minh, khoảng khắc Thương Bích Lạc đối diện với ánh mắt ấy bỗng thấy tim đập hẫng một nhịp, sau đó dần lạc nhịp.


Anh có dự cảm, giống như thay đổi từ đêm sang ngày, giữa bọn họ như có thứ gì sắp thay đổi.
Thương Bích Lạc cảm thấy mình như tù nhân từ bỏ giãy dụa, chờ đợi ngày phán quyết sắp tới sẽ quyết định số phận của mình –– mọi thứ dường như bị kiểm soát bởi đối phương, đó là trải nghiệm cực kỳ mới lạ với anh.
“Tôi cảm thấy...” Bị anh nhìn chằm chặp như thế, môi hồng khẽ mở, chậm rãi nói ra, như bộ phim tua chậm, thế nên mỗi chữ đều nghe cực kỳ rõ, “Có lẽ tôi...”
Đáng giận là, nói tới đây thế mà lại ngắt.
“...” Thương Bích Lạc bỗng nhiên nhớ tới câu nói trước đó của cô gái –– Quần cũng cởi rồi lại cho nhau xem cái này? Anh cảm thấy có lẽ anh đã hiểu được tâm trạng lúc đó của cô rồi.
“A a a!!!” Hạ Hoàng Tuyền gào một tiếng, chú ý tới sắc mặt quái dị của Thương Bích Lạc, lập tức càng thêm bất mãn, cô giơ tay, quen cửa quen nẻo thụi cho anh một đấm, “Biểu cảm đó của anh là sao? Cho tôi chút thời gian ấp ủ tình cảm thì chết à?!”
“Em xấu hổ?” Giọng điệu nghi vấn.
“Ai, ai xấu hổ!”
“Em xấu hổ.” Giọng điệu chắc chắn.
“Tên khốn này! Đã nói tôi không xấu hổ mà!” Hạ Hoàng Tuyền xách cổ áo Thương Bích Lạc, bối rối quát lên, “Còn không phải là không cẩn thận thích anh thôi à? Anh cho rằng tôi không dám nói...” Âm thanh dừng bặt, gương mặt của cô gái đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, cả người lại như con cua hấp vừa được vớt ra.
Người nào đó bị cô “kẹp” bỗng nở nụ cười mỹ mãn: “Em nói rồi.”
“...”
“Em nói.” Tiếp tục bổ đao.
“...”
“Em...”
“Câm miệng!” Bị ép tới cực điểm, cô gái ngược lại đã bình tĩnh lại, cô buông cổ áo thanh niên, hừ nhẹ một tiếng, “Tôi nói thì sao? Hơn nữa, trọng điểm không phải là cái này.”
Thấy ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, lòng thanh niên nổi lên một tia dự cảm xấu, anh hơi nhíu mày, nhìn về đối phương: “Như vậy, em cho rằng trọng điểm là gì?"
“...” Hạ Hoàng Tuyền quay mặt đi, bỏ qua ánh mắt của đối phương, “Tuy là em thích anh, nhưng em vẫn cảm thấy, chúng ta đừng tiến thêm một bước nữa thì tốt hơn.” Giọng điệu có vẻ thong dong, nhưng bàn tay giấu sau lưng của cô gái dần nắm chặt đệm, siết chặt.
Khi dự cảm xấu thành hiện thực, Thương Bích Lạc ngược lại còn quay về bình tĩnh, về điểm này bọn họ rất giống nhau.

Anh bình thản mở miệng hỏi, “...!Anh cần một lý do.”

“Bởi vì...” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, khi lên tiếng lại nói một câu như thế này, “Thật ra em không phải là người ở thế giới này.”
Tối hôm qua Hạ Hoàng Tuyền lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn quyết định làm thế.

Cô đúng là thích Thương Bích Lạc, cô không thể trốn tránh hiện thực mà cô cũng không định trốn, bởi vì có thể lừa gạt bất kỳ ai nhưng làm sao có thể dối lòng mình đây.

Nhưng nếu kết cục định sẵn là bi kịch, thì thà đừng bắt đầu có lẽ tốt hơn phải không? Ít nhất khi hai bên chia xa, cảm giác đau đớn chắc sẽ nhẹ hơn ít nhiều, đúng không?
Rõ ràng nhất định phải rời đi, lại bởi vì “Thích nên muốn tiến tới”, “Không cần dài lâu, chỉ mong từng có được”, lấy lý do ích kỷ này mà vô cớ kéo đối phương xuống nước, đúng là vô trách nhiệm hết sức, cô...không thể làm chuyện như vậy được.
Nhưng dẫu có từ chối thì cô cũng phải nói cho rõ, cho đối phương một lý do chân chính.

Vì thế đêm qua cô đã hỏi hệ thống một số chuyện có liên quan, nhưng kết quả không được khả quan...!Có một số việc cô bị hạn chế, không thể nói rõ ra, ví dụ như “Thương Bích Lạc đối với cô chỉ là người trong sách”, hay những thứ có liên quan đến hạng mục công việc của hệ thống cũng không được nói ra.
“Thật ra em tới từ một thế giới khác, tuy là nghe rất khó tin, nhưng em nói thật.

Thế giới của em chưa tới lúc tận thế*, đất nước của em cũng không tên là Viêm Hoàng...” Hạ Hoàng Tuyền chậm rãi kể hết, cố gắng giải thích trong phạm vi có thể.
*dành cho bạn nào không để ý, mạt thế thật ra là tận thế, chữ mạt có nghĩa là cuối.
Cô nói rất nhiều rất nhiều, như là muốn nói rõ sự khác biệt của thế giới này với thế giới ban đầu của mình trong một lần, để có được sự tin tưởng của đối phương.

Ngoài ra...cô còn nói cho Thương Bích Lạc, dù anh và cô cùng đến từ một thế giới khác, nhưng thế giới của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà cô lại nhận được một câu ––
“Cho nên?”
“Cho nên?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, đây là câu trả lời quái dị gì?
Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cô gái hãy còn ngơ ngác, thở nhẹ một cái: “Thật ra anh cũng tới từ một thế giới khác...”

“...Hả?”
“Tuy nghe như đang nói dối vậy, nhưng nếu theo lời em nói, chắc là có thể phân biệt, thế giới ban đầu của anh...”
Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận lắng nghe lời tự thuật của Thương Bích Lạc, mặc dù cô đã biết đối phương thông qua sách, nhưng những gì sách tiết lộ luôn chỉ có một phần của thế giới, từ ngữ toát ra từ miệng của thanh niên đã bổ sung vào phần thiếu hụt của thế giới.
Giờ nghĩ lại, đúng là không thể tin nổi.
Bọn họ rõ ràng ở thời gian lẫn không gian khác biệt, nhưng lại gặp nhau ở thế giới này theo một cách đầy kỳ diệu, một đường đi đến hôm nay.
“Em biết không? Trước giờ anh chưa bao giờ tin tưởng thứ gọi là ‘vận mệnh’, hơn nữa còn khịt mũi coi thường những người bị ám ảnh bởi cái này.” Thương Bích Lạc vươn tay, chậm rãi xoa xoa gương mặt của cô gái.
“Vậy giờ anh tin rồi?”
“Không, anh vẫn không tin.”
“...Này.” Cho dù dưới tình huống như này, Hạ Hoàng Tuyền vẫn không kiềm được cái suy nghĩ muốn chửi người, “Vậy câu vừa nói của anh là có ý gì?”
“Nếu anh tin vào vận mệnh sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, không phải cũng giống với việc tin vào lời em nói, một ngày nào đó nó sẽ khiến đôi mình chia lìa.”
“...”
“Thứ gọi là vận mệnh, chính là vạn vật từ lúc bắt đầu đã xác định đi theo quỹ đạo từ sinh tới diệt.

Em cảm thấy cách nói này thế nào?”
“Cứ cảm thấy...có chút lươn lẹo, chỉ dùng một câu nói đã có thể dễ dàng xóa bỏ rất nhiều chuyện.

Kết quả tốt hay không thì tạm thời không nói, ngay khi quay về từ thất bại* liền nói, ‘Cái này không phải lỗi của tôi, mà là số mệnh đã định, tôi có cố gắng thế nào cũng vô dụng’.”
*bản gốc là sát vũ nhi hồi: câu này mô tả sự quay lại sau thất bại, là một thành ngữ của TQ.
“Chẳng lẽ em không thế sao?”
“...” Tuy không định thừa nhận, nhưng Hạ Hoàng Tuyền biết, Thương Bích Lạc không nói sai.

Cô đúng là cũng như vậy, cái gì cũng chưa thử, hoặc nên nói, còn không nghĩ tới muốn làm, chỉ cảm thấy, “Số mệnh đã định đôi ta một ngày nào đó sẽ phải xa rời”, cho nên dễ dàng ngầm chung quyết định.
Thương Bích Lạc nhẹ vuốt ve gương mặt trong bàn tay, nói tiếp: “Anh từng nghe một kiểu giải thích khác về vận mệnh.”
Hạ Hoàng Tuyền chớp chớp mắt, cầm bàn tay đang chạm lên gương mặt mình: “Là gì?”
“Mệnh do trời định, vận do mình tạo.


Cái trước có lẽ sinh ra đã có sẵn, không thể thay đổi, nhưng cái sau lại có thể do mình chọn lựa, nắm chắc.

Hợp hai làm một, gọi là vận mệnh.”
“...!Em cứ cảm thấy, mình lại bị anh lừa rồi.”
“Ồ?”
“Thế mà em lại vô cùng muốn bị anh lừa.” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, cô trước giờ vẫn luôn kiên cường, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại hiện lên biểu cảm nào đó giống với yếu đuối, “Em...!Thật ra có hơi sợ hãi.”
Thương Bích Lạc chắc chắn không thích cô thể hiện vẻ mặt này, bất giác vươn tay ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi, “Sợ gì?”
Hạ Hoàng Tuyền không chống lại hành động của thanh niên, chỉ vươn tay túm chặt quần áo trước ngực anh, giống như một người chết đuối vớ được cọng rơm quý giá, “Em...sợ đau.”
Đúng vậy, mặc dù cô hết lần này đến lần khác dùng những lời lẽ có vẻ cao thượng thật ra chỉ là ra vẻ đạo mạo để lừa gạt bản thân, thuyết phục bản thân, tự thôi miên bản thân, nhưng cô rõ lòng mình hơn ai hết, cô chỉ đang sợ hãi mà thôi.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên thích một người như vậy, loại thích này có lẽ còn sâu hơn những gì mình tưởng.

Muốn bên nhau đến cỡ nào, thì lại càng không nỡ đối mặt với sự chia ly vào ngày đó bấy nhiêu, chuyện này chỉ cần nghĩ tới đã thấy vô cùng đau đớn, nếu như có một ngày thật sự phải đối mặt, cô sẽ như thế nào? Đến lúc đó nếu tình yêu sâu thêm, có phải nỗi đau cũng tăng thêm vài phần?
Cô giống như một người chưa bị tiêm bao giờ, nên cực kỳ sợ mĩ tiêm sắp đâm vào tay mình.

Nếu từng bị tiêm thì còn đỡ, như vậy cô ít nhất có thể dự đoán tối thiểu về cơn đau này, nhưng vấn đề là cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm gì với chuyện này, cho nên không cách nào đoán được cơn đau sẽ đạt tới mức độ nào.
Thật sự vô cùng vô cùng sợ.
Ký quái sao? Buồn cười sao? Đáng xấu hổ sao?
Hạ Hoàng Tuyền không biết, người kiên cường mấy khi đứng trước tình yêu cũng có lúc cúi đầu xưng thần, nếu không có, vậy là yêu chưa đủ sâu.
Cô chỉ đơn giản làm điều này theo bản năng.
Thanh niên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nên trán cô, những lúc như thế này, anh đáng ra nên dịu dàng an ủi cô: “Đừng sợ.” nhưng câu anh nói ra lại là, “Vậy đau cùng nhau đi.” Sau khi nói xong, anh cong cong khóe miệng, một tay ấn đầu cô gái vào ngực mình, ôm cô thật chặt, thật sâu.
Sau khi cô gái bị che hết mặt im lặng được một lúc, đột nhiên khóc òa lên, cô vừa gào khóc, vừa nghẹn ngào quát, “Tên khốn nhà anh, còn dám ích kỷ hơn chút nữa không?” Thương Bích Lạc hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra, cảm nhận mảnh áo trước ngực dần bị nước mắt thấm ướt, anh nhẹ giọng nhưng vẫn rõ từng câu chữ, trả lời lại, “Dám.

Cho nên, em đừng hòng trốn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui